- Chó ngoan tự khắc không cản đường!
Hoa Phong ánh mắt sắc lạnh quét mắt đám đông một lượt, tức giận nói. Nếu đây không phải ở tông môn, hắn thật muốn đem đám người này chém giết sạch sẽ.
- Không ngờ vẫn còn mạnh miệng!
- Đám hạ đẳng các ngươi luôn ngu ngốc như vậy?
- Đúng là chỉ có loại người hạ đẳng, mới không biết sống chết!
- Ngươi có dám lên tỷ võ đài đánh với ta một trận!
Bị Hoa Phong mắng là súc sinh, đám đệ tử lại không có tức giận, mà cho rằng Hoa Phong chó cùng giứt giậu, mạnh miệng để lấy tiếng.
Trong mắt của bọn họ, chỉ có loại người hạ đẳng, mới làm ra kiểu cách này.
Không ít tên nhìn Hoa Phong không vừa mắt, trực tiếp lên tiếng khiêu chiến.
- Chúng ta đi!
Hoa Phong triệt để áp chế muốn giết người, hướng Trương Tiểu Thanh lên tiếng.
Bất quá cây muốn ngừng, mà gió vẫn thổi.
- Nàng có thể đi, nhưng ngươi thì không!
Tên mặt gãy sắc lạnh lên tiếng.
- Đúng vậy, vị cô nương kia chúng ta không quản, nhưng loại đê tiện mà ngông cuồng như ngươi, chắc chắn phải quản!
Đám đông xung quanh cũng một trận hùa theo, đầy thù địch, khinh thường.
Bọn họ là biết được tin tức, hai người này là đến từ ngoại vực.
Thế nhưng, Trương Tiểu Thanh có tu vi không hề thua kém, bất kỳ một đệ tử nội môn nào, dù trong suy nghĩ của bọn họ nàng cũng là dân đen hạ đẳng, nhưng không ai dám mở miệng khinh thường.
Dân đen hạ đẳng, có tu vi hơn vô số người cùng độ tuổi trong số họ, mắng nàng chẳng khác gì, tự vả vào mặt nhau.
Hơn nữa Trương Tiểu Thanh cực kỳ xinh đẹp, mỹ nhân luôn chiếm được rất nhiều thiện cảm, cho nên nàng muốn đi, không ai ngăn cản, về phần Hoa Phong, muốn rời đi, là si tâm vọng tưởng.
- Các ngươi là thật muốn kiếm chuyện?
Hoa Phong rốt cuộc nhận biết, muốn yên ổn rời khỏi, là không thể nào, thần sắc bình tĩnh trở lại, lạnh giọng mở miệng.
- Ngươi cho rằng chúng ta đang hỏi thăm ngươi sao?
- Đầu ngươi bị chó đái phải không?
- Phế vật chung quy vẫn là phế vật!
Đám đông đệ tử lúc này lên con số hàng vạn, bọn họ nhìn Hoa Phong như tên điên.
Với tình cảnh hiện tại, không kiếm chuyện thì là gì?
- Nếu đã muốn đánh, ngay lúc này, liền lên tỷ võ đài, ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì mới chân chính là phế vật!
- Còn nữa, tất cả các ngươi, kẻ nào muốn đánh thì lên hết, ta nhất định tài bồi!
Hoa Phong nói xong xoay người, đi về hướng truyền tống trận, rõ ràng hắn là muốn lên tỷ võ đài trên đỉnh núi, ý định đập cho bọn họ một trận nhớ đời.
- Hắn không ngờ muốn khiêu chiến toàn bộ Bạch Y Sơn Viện!
- Ta đang nằm mơ sao? Một tên dân đen ti tiện, lại ngông cuồng đến trình độ này!
- Lại còn tu vi kiến hôi! Đây là không biết sống chết!
Hoa Phong đã bước lên truyền tống trận đi tỷ võ đài, đám đệ tử vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bọn họ vốn dĩ chỉ muốn làm khó dễ, sỉ nhục, miệt thị đối phương một trận, sau đó còn phải đi nghe trưởng lão giảng đạo, nhưng không nghĩ tới, tên này lại trực tiếp khiêu chiến toàn viện, đây là ngu ngốc hay là không sợ chết.
- Ta sẽ khiến hắn tàn phế! Hắn phải hối hận khi sinh ra trên đời này!
Tam đại yêu quái tên hụt răng âm độc mở miệng.
Sỉ nhục hôm qua vẫn còn đó, hắn thề phải khiến tên ti tiện trả giă thật đắt.
Tất cả đệ tử có mặt tại đây, kẻ ôm tâm lý xem trò, kẻ vui sướng khi người gặp họa, còn không ít kẻ muốn dạy dỗ Hoa Phong một trận, hơn một vạn người, toàn bộ truyền tống lên đỉnh núi.
Không thể tin được, toàn bộ Bạch Y Sơn Viện, ngoài vài người truyền tống đi trước đến luyện võ trường, gần như toàn bộ đều lên hết đỉnh núi.
Mỗi lần trưởng lão giảng đạo, đều thập phần quý giá, chưa từng có tiền lệ cả viện bỏ qua thuyết giảng.
Nhưng hôm nay, với sư xuất hiện của Hoa Phong, đã đánh vỡ tiền lệ chưa từng xảy ra, trong suốt mấy vạn năm lịch sử tông môn.
Đáng nói, Hoa Phong khiêu chiến không chỉ một hai người, mà khiêu chiến toàn viện.
Chuyện này chẳng những nháo đến toàn bộ đệ tử Bạch Y Sơn Viện, còn kinh động đến không ít chấp sự.
Quách Thiên Ân tất nhiên cũng có mặt, trực giác của hắn đã đúng, Hoa Phong không hề kiêng kị bất kỳ một ai ở Bạch Y Sơn Viện.
Bạch Y Sơn Viện đỉnh núi xuyên mây, đứng trên đỉnh phóng tầm mắt ngắm phong cảnh, là cái gì đó thật tuyệt diệu.
Lúc này trên đỉnh núi đang tập trung hơn một vạn võ giả, bọn họ tất cả đều là nội môn đệ tử Kiếm Tông phía bắc, hay còn gọi là Bạch Y Sơn Viện.
Cảnh đẹp phong tình, nhưng không một ai có tâm tình đi chiêm ngưỡng.
Bọn họ là tập trung ánh mắt lên một cái tỷ võ đài, trong tổng số hai trăm cái được dựng tại đây.
Trên tỷ võ đài các đệ tử chú ý, có một đệ tử vẻ ngoài nhìn như một thiếu niên, thân vận bạch y, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tinh xảo, khí độ bất phàm, hắn đang quét mắt về phía đám đông phía dưới, ý đồ muốn nói kẻ nào lên trước. Thiếu niên này chính là Hoa Phong.
- Để ta!
Một đệ tử không để ai kịp phản ứng, trước tiên nhảy phắt lên đài.
Tên này rất nhanh đứng đối diện Hoa Phong, thần sắc mười phần khinh thường, hướng phía hắn cao giọng.
- Dân đen hạ đẳng, ngươi quả thật rất ngông cuồng! Nhưng gặp phải ta liền thê thảm!
- Ta Võ Thai, hôm nay sẽ dạy cho ngươi biết, chênh lệch giữa loại người hạ đẳng và cao đẳng có bao lớn!
Võ thai giọng điệu từ trên cao nhìn xuống, không ngờ tự giới thiệu.
Hắn năm nay mười tám tuổi, tu vi Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên hậu kỳ, đã lĩnh ngộ đi ra kiếm ý.
Võ Thai tự cho rằng, có thể đánh bại Hoa Phong một cách cực kỳ dễ dàng, hạ đẳng mà thôi.
- Tên Võ Thai này thật không để ai vào mắt!
Tam đại yêu quái, tên hụt răng liếc Võ Thai giọng điệu âm trầm.
Hắn vốn định lấy tốc độ nhanh nhất lên đài, nhưng không nghĩ tới, có người còn nhanh hơn hắn, khiến hắn cực độ không hài lòng.
Không chỉ mỗi hắn, còn rất nhiều người cho rằng Võ Thai lớn mật, dám qua mặt bọn họ chiếm tiện nghi.
Nhưng tuyệt nhiên không ai cho rằng, hắn tự đi tìm nhục.
Trong khi đệ tử ở dưới cho rằng Võ Thai chiếm đại tiện nghi, Hoa Phong lại nhìn đối phương như tên hề.
- Cút xuống!
Hoa Phong âm trầm quát, kế tiếp hắn lấy một tốc độ không thể tin nổi, áp sát Võ Thai, sút cho một cước.
Binh
Ầm
Võ Thai chưa kịp phản ứng với câu nói của Hoa Phong, hai mắt liền tối sầm, miệng phun máu tươi, bay khỏi lôi đài, đập cho mặt đất một trận bụi bay mù mịt, bất tỉnh nhân sự.
- Phế vật!
Hoa Phong nhếch miệng đầy khinh thường, bất quá Võ Thai là không thể nghe thấy.
Tu vi Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên, cũng dám trước mặt hắn kêu gào, tự chuốc lấy nhục.
- Một kích, chỉ một kích!!!
- Một kích không thể phản kháng!!!
- Không thể nào???
Đệ tử phía dưới vốn chờ xem Hoa Phong bị Võ Thai hành hạ, nhưng chuyện xảy ra, liền khiến bọn họ kinh sợ rớt hàm, không thể tin nổi.
Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, một kích đánh bất tỉnh đối thủ hơn mình hai bậc cảnh giới, còn là một tên hạ đẳng, cái này đang đùa sao?
- Kẻ nào tiếp tục?
Trong khi tất cả đệ tử chưa kịp tiếp thu sự thật, Hoa Phong bất ngờ hướng bọn họ lạnh giọng lên tiếng.
Hắn là muốn đập tan sự kiêu ngạo của võ giả Trung đại lục, hiện tại bắt đầu từ đám đệ tử trước mặt.
- Thật ngông cuồng! Ta muốn xem thử ngươi có bao nhiêu bổn sự!
Lại một đệ tử chiếm tiện nghi nhảy lên tỷ võ đài. Tên này không ngờ tu vi Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên hậu kỳ.
- Triết Thương!
- Không ngờ hắn cũng có mặt, tên hạ đẳng kia xong rồi!
Trông thấy người thượng đài, đệ tử phía dưới liền xôn xao một trận
Sỡ dĩ bọn họ có thể nhận ra người kia là Triết Thương, bởi vì tên này có danh khí rất lớn.
Triết Thương là người mạnh nhất, tính riêng trong Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên Bạch Y Sơn Viện, thậm chí toàn Kiếm Tông.
Ở trên bình diện nhị phẩm tông môn, cũng là xếp ba hạng đầu, một thân kiếm thuật cực kỳ siêu việt.
Hắn hiện tại đang cư ngụ tại tầng thứ hai mươi sáu sơn viện.
Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên, có thể cư ngụ ở tầng thứ hai mươi sáu, đủ nói lên thực lực của hắn.
- Ta xem hắn còn có thể hay không ngông cuồng?
Với sự xuất hiện của Triết Thương, đám đệ tử không ai cho rằng Hoa Phong là có thể làm nên trò trống gì?
- Triết sư huynh phế hắn đi!
Tam đại yêu quái, tên mặt gãy hướng Triết Thương bên trên lớn tiếng, nói.
- Đúng rồi! Đánh lén đắc thủ là được phép ngông cuồng sao?
- Triết sư huynh không nên bỏ qua cho hắn!
- Phế hắn! Cho hắn biết hạ đẳng luôn là hạ đẳng.
Rất nhiều đệ tử tâm địa ác độc nhao nhao hùa theo.
Có người còn cho rằng Hoa Phong kích bại Võ Thai, là thừa cơ đánh lén. Loại người như này, càng khiến bọn họ chán ghét.
“ Ngươi rốt cuộc mạnh bao nhiêu”
Quách Thiên Ân ở xa quan sát, nội tâm có chút chờ mong, cơ hội chứng thực là đây, hắn muốn biết Hoa Phong dựa vào cái gì mà ngông cuồng đến vậy.
- Ngươi nói xem ta có nên làm theo lời bọn họ!
Triết Thương hướng Hoa Phong đối diện nhàn nhạt nói.
Trong mắt hắn Hoa Phong như chó như gà, a miêu a tý, muốn phế liền phế.
- Ngươi tốt nhất nên làm cách nào để súc miệng cho sạch!
- Miệng ngươi toàn mùi cứt chó!
Hoa Phong cong miệng châm chọc.
- Tiểu hạ tiện ngươi là muốn...chết!!!
Triết Thương nghe hết câu Hoa Phong nói, hai mắt phun lửa, sát khí toàn thân bộc phát, triệt để phẫn nộ.
Dùng chân nghĩ cũng biết, đối phương ám chỉ cái gì, đây đúng là chết không hết tội.
- Hắn vừa nói cái gì?
- Hắn không ngờ nói miệng Triết Thương toàn mùi cứt chó!
- Không phải là nói...
Đệ tử phía dưới há mồm trợn mắt, nhìn Hoa Phong trân trối. Tên hạ tiện này ngôn từ đủ âm độc.
Tam đại yêu quái thấm thía nhất cái chiêu này của Hoa Phong, cho nên không cảm thấy bất ngờ. Đối diện với tên này, nếu không muốn bị tức chết, tốt nhất không nên mở miệng.
- Chết hay sống không phải do ngươi phán xét!
Hoa Phong cười lạnh phản bác.
Tưởng hắn là quả cà chua thối sao? Nếu đúng hắn là cà chua thối, thì mấy tên mắt cao hơn đầu không may đui mù đạp trúng, liền trượt chân té chết.
- Nếu vậy, ngươi đi chết đi!!!
Triết Thương trán nổi gân xanh, không ngờ trực tiếp động thủ.