Bị người của Tống Gia chặn đường bộ dạng ai nấy đều hung thần ác sát, nhưng Hoa Phong vẫn cực kỳ bình tĩnh.
Hắn đưa mắt về phía tên đại hán vừa cất giọng, khóe miệng treo một nụ cười lạnh.
Bọn họ bốn mươi chín người, đa phần đều là Kiếm Cương đệ ngũ trọng, tương đương Hải Tự cảnh. Nhưng đúng là hắn không thèm để vào mắt.
- Giết hắn đi!
- Nói nhiều với hắn làm gì?
- Ta muốn hắn phải chết cực kỳ thê...thảm!!!
Tống Thanh Hào là người lên tiếng.
Hắn hận Hoa Phong thấu xương, cho nên lời nói là không hề chừa đường sống.
Tại Long Thiên hội, bị thua trong tay Lê Hải Thiên chuyện này đối với Tống Thanh Hào là tuyệt đối sỉ nhục.
Nếu không đem đối phương chém chết, sẽ không thể xóa bỏ tâm ma trong lòng hắn. Võ giả một khi vướng vào tâm ma, coi như phế bỏ. Dĩ nhiên Tống Thanh Hào không một chút nào muốn chuyện đó xảy ra.
Thế nên trong suy nghĩ của hắn, Lê Hải Thiên bắt buộc phải chết, nhưng trước khi chết phải chịu hết mọi đau đớn thống khổ.
- Quy tắc đại hội khiến ta không thể giết ngươi!
- Nhưng nếu đã đưa mạng tới đây, ngươi không cần phải sống nữa!
- Còn các ngươi nếu muốn mạng ta, thì cũng nên để mạng lại!
Hoa Phong đầu tiên là đáp trả Tống Thanh Hào, kế tiếp là nói với bốn mươi tám tên còn lại.
Kiếm Cương đệ ngũ trọng xuất thân từ nơi khác, còn có thể khiến hắn kiêng kỵ, nhưng nếu đến từ Trường Thanh tinh vực liền không như thế.
Không nói tới hắn, năm mươi tên trước mặt gặp phải năm tên Sơn Hà cảnh đỉnh phong vừa rồi, cũng sẽ bị tru diệt.
Tần Hưng nói quả thật không sai, võ giả Trường Thanh tinh vực yếu hơn nơi khác rất nhiều.
Càng nghĩ hắn lại càng lo lắng cho đám người Hàn Băng Linh.
Cái bọn họ đối mặt không chỉ là yêu thú cường đại mà còn là võ giả có chiến lực rất mạnh.
Mà Trường Thanh tinh vực ngoài hắn ra, không ai đủ khả năng gây hại đám quái thai đến từ nơi khác. Thậm chí ngay cả hắn cũng còn rất nhiều thua kém.
- Để xem ngươi có bản lĩnh gì khiến chúng ta để mạng lại?
Đại hán mặt vuông không cho là đúng lên tiếng cười lạnh.
Nhưng rất nhanh hắn thu hồi nụ cười, sắc mặt một hồi âm lãnh.
- Bày trận!
Đại hán lớn tiếng hô.
Hắn vừa dứt lời, bốn mươi tám người phía sau liền tản ra, nhanh chóng thành bảy hàng , một hàng bảy người.
Tốc độ bày trận của bọn họ cực nhanh, khiến Hoa Phong không kịp phản ứng.
Đến khi nhìn lại thì đã bị bảy hàng người bao vây, cự ly khoảng cách là hai trăm thước.
“Trận hình!”
Hoa Phong nhíu mày nghi hoặc.
Hắn nghi hoặc bởi vì cách bọn họ bày trận nhìn sơ thì là trận hình, nhưng nhìn kỹ liền không phải.
- Ngươi được chết dưới kiếm trận Thất Tinh Diệt Tuyệt, cũng coi như không uổng kiếp này!
Đái hán mặt vuông là người lên tiếng, thần sắc mười phần tự tin.
Kiếm trận Thất Tinh Diệt Tuyệt là tuyệt học bí truyền của Tống Gia.
Gọi là Thất Tinh bởi vì kiếm trận do bốn mươi chín người bày bố.
Bốn mươi chín người xếp thành bảy hàng, tương ứng với thất tinh bắc đẩu cho nên gọi là Thất Tinh kiếm trận.
Về phần Diệt Tuyệt lý do có cái tên này, là bởi chưa một ai sống sót khi bị Thất Tinh Kiếm Trận vây giết.
Kiếm Cương đệ ngũ trọng thi triển kiếm trận, có khả năng đem vài tên Hải Dương cảnh chém chết.
Huống hồ mục tiêu lần này chỉ là Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ. Mặc dù chiến lực biến thái, nhưng có mạnh hơn nữa cũng không là gì so với Hải Dương cảnh.
Tống Gia rất ít khi sử dụng Thất Tinh kiếm trận. Nhưng một khi sử dụng liền không chết không thôi.
Sự bá đạo của kiếm trận, là lý do để đại hán mặt vuông tự tin có thể đem Hoa Phong chém giết dễ dàng.
“Rất mạmh...!!!”
Hoa Phong nội tâm cực kỳ ngưng trọng.
Thất Tinh Diệt Tuyệt kiếm trận cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Nếu là trận hình của đạo tu hắn có thể dễ dàng phá giải bằng vạn vật ý chí.
Nhưng kiếm trận của Tống Gia lại là một loại hoàn toàn khác.
Trận hình của đạo tu là mượn nhờ ý chi thiên địa để gia tăng thực lực tổng thể.
Còn kiếm trận cái bọn họ sử dụng là câu thông lực lượng tinh thần, chính xác là thất tinh bắc đẩu.
Vạn vận ý chí có thể hóa giải trận hình, là bởi vì ngăn cách đạo tu mượn nhờ ý chí thiên địa.
Về phần kiếm trận, vạn vật ý chí không thể lay động được lực lượng tinh thần.
Điều đó có nghĩa là hắn phải dùng thực lực nghạnh kháng kiếm trận.
Nhưng khí tức phát ra từ bảy hàng người là hết sức cường đại.
- Thất Tinh Diệt Tuyệt kiếm trận!
- Ta sẽ khiến hai chữ diệt tuyệt ngay tại thời điểm này biến mất!
Hoa Phong thái độ nghiêm túc, tế xuất Long Uyên kiếm, chiến ý cũng theo đó bộc phát.
Hắn rất muốn bỏ chạy, nhưng bị bao vây như này là không thể.
Quan trọng hơn hắn muốn đối mặt để phá vỡ cực hạn của mình.
Chỉ có đối mặt sinh tử, mới có thể nhanh chóng mạnh hơn.
- Giết!!!
Đại hán mặt vuông không cùng Hoa Phong đôi co, mà quát lên một tiếng.
Hô
Theo tiếng quát của đại hán, hai đạo công kích đầu tiên lập tức được phát động.
Hai đạo công kích tương đương mười bốn người.
Công kích của mười bốn Kiếm Cương đệ ngũ trọng vốn đã thập phần đáng sợ, lại được gia cố thêm lực lượng tinh thần, sự bá đạo tăng lên đâu chỉ mấy chục lần.
Công kích phá không mà ra, cuồng phong dũng động, thiên địa u ám.
Hai đạo công kích là hai đạo kiếm quang màu vàng, kiếm quang dài sáu trượng, phát ra ánh sáng chói lòa.
Nếu võ giả cấp thấp bị ánh sáng chiếu vào mắt, lập tức cặp mắt liền hỏng.
Nhưng sự đáng sợ của kiếm quang không nằm ở ánh sáng, mà nằm ở lực công kích không gì không phá.
Kiếm quang vắt ngang hư không, không chỉ mang theo áp bách cảnh giới mà còn mang theo lực tinh thần của chòm sao Bắc Đẩu, gào thét giết về phía Hoa Phong. Thanh thế cực kỳ khủng khiếp.
- Muốn giết ta các ngươi đi chết hết...đi!!!
- Hoa Rơi Hữu Ý!!!
Hoa Phong chiến ý trùng thiên, ngửa mặt gào thét, sau đó vung kiếm chém mạnh.
Thanh Thiên Kiếm Pháp thức thứ tư. Hoa Rơi Hữu Ý.
Hoa Rơi Hữu Ý là vận dụng lực tam sinh hỗn loạn trong trời đất, tạo thành một kiếm chiêu quần sát hoặc vây khốn.
Nhưng có lẽ như lần này không phải để quần công.
..
Hoa Phong một kiếm chém ra, bầu trời lập tức xuất hiện vô số kiếm hoa.
Kiếm hoa không đâu không có, kiếm hoa bay múa huyễn lệ nhưng ẩn trong đó là hai mươi bốn đạo kiếm ý, cùng lực lượng tam sinh hai trăm dặm.
Kiếm hoa đầy trời nhanh chóng tụ lại một chỗ, tạo thành một thanh kiếm dài mười trượng.
Kiếm hoa khổng lồ sau tụ liền tán.
Tán thành hai thanh kiếm dài năm trượng, chia làm hai hướng nhắm thẳng hai đạo công kích lao đi.
Hai thanh kiếm toàn bộ được đúc thanh ngàn vạn bông hoa đủ loại màu sắc.
Nếu không phải là người trong cuộc, nhìn thấy cảnh tượng như này sẽ ngây ngốc vì quá đẹp.
Tuy nhiên đó là người ngoài cuộc, còn người trong cuộc không ai dám hé răng tán thưởng, bởi vì nó rất khủng bố.
Nói thì chậm nhưng tốc độ nhanh vô cùng. Hai bên xuất thủ chỉ bằng thời gian ba lần chớp mắt.
Oanh
Oanh
Tốc độ ra tay nhanh, tốc độ va chạm cũng không kém.
Hai thanh âm đinh tai nhức óc, mặt đất bị sóng xung kích đập cho một trận nứt nẻ.
Có mấy ngọn núi ở xa cũng bị dư chấn làm cho sụp đổ. Bụi bay tung tóe.
Oanh
Oanh
Thêm hai tiếng nổ vang lên, hai thanh kiếm hoa lúc này mới triệt để tiêu thất.
Vừa rồi va chạm, kiếm hoa của Hoa Phong chiếm thượng phong hoàn toàn.
Sau khi đem hai đạo kiếm quang tinh thần đánh tan, dù bị phá nát gần hết, nhưng vẫn còn dư lại hai thước, công đánh về phía hai hàng người.
Nhưng rốt cuộc bị hai đạo kiếm quang khác ngăn cản.
Công kích chiếm thượng phong, nhưng thế trận Hoa Phong lại chịu chút thiệt thòi.
Hắn bị phản lực đẩy lui mười bước, trước ngực nhộn nhạo, nhưng chưa đến mức bị thương.
Còn đám người kia, vì sự hỗ trợ vi diệu nào đó, mà lông tóc không rụng, ngay cả góc áo cũng không bị lay động.
- Không hổ là quán quân Long Thiên hội!
- Nhưng có là ông trời thì hôm nay ngươi vẫn phải chết!!!
Hoa Phong chiếm lợi thế trong công kích, đại hán mặt vuông, biểu tình kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại trở nên bình tĩnh.
Đối phương nếu không yêu nghiệt thì không cần bọn họ dùng đến Thất Tinh kiếm trận.
“Quán quân..???”
Hoa Phong thêm một lần nữa nghi hoặc.
Đại hội còn chưa bầu ra quán quân, nhưng tên kia lại nói hắn là quán quân.
- Đáng tiếc ta không phải ông trời!
- Cho nên chết là các ngươi...!!!
Hoa Phong lạnh giọng đáp lại.
Theo hắn tên kia đến từ siêu cấp gia tộc, hiển nhiên biết nhiều hơn người bình thường.
Có điều, thời điểm này không phải lúc để tò mò, cần phải thoát ra khỏi đây rồi tính tiếp.
- Ha ha!!!
- Ngươi nghĩ Thất Tinh Diệt Tuyệt Kiếm Trận chỉ có hư danh!
- Ngươi chưa chết là do chúng ta muốn thăm dò mà thôi!
Tống Thanh Hào bất giác cười to, kế tiếp hướng Hoa Phong cất giọng trào phúng. Sau cùng là nhe răng hung ác.
- Ngươi có biết ngươi trông rất giống một con chó điên!!!
- Không những điên mà còn bị ghẻ!
- Tựu chung là chó ghẻ!
- Trên lôi đài không cắn được ta, hiện tại ở đây sủa a!
Hoa Phong cong miệng cười nhạt. Hắn nói đến đâu Tống Thanh Hào Tím mặt tới đó.
- Ta...giết...ngươi...!!!
Tống Thanh Hào triệt để nổi điên, toàn thân bộc phát sát khí rét lạnh.
Hai mắt giăng đầy tơ máu, hắn lúc này ý thức hoàn toàn mất đi kiểm soát.
Nếu là bình thường hắn chỉ phẫn nộ, nhưng Hoa Phong là tâm ma là cừu hận khắc cốt minh tâm.
Cho nên những gì Hoa Phong nói khiến hắn chỉ muốn một kiếm chém chết đối phương.
Đơn giản chỉ một kiếm.
- Nếu ngươi táp trung ta, ta sẽ đứng im để ngươi tùy ý xử lý!
Hoa Phong tiếp tục dùng ngôn từ công kích.
Trong suy nghĩ của hắn nếu bốn mươi chín tên này chết đi một tên, sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều.
Và dĩ nhiên người hắn nhắm tới là Tống Thanh Hào.
Tu vi thấp nhất, lại có khả năng điên cuồng lớn nhất. Chỉ cần không ngừng bới móc trận chiến trên lôi đài, sẽ là một hôi đả kích cực đại.
- Ngươi...nói...phải...giưc lời...!!!
Tống Thanh Hào miệng gằn từng chữ, sau đó tách ra khỏi hàng ý định chiến Hoa Phong một trận.
- Không được manh động, coi chừng trúng kế của hắn!
Chân chưa kịp nhấc, Tống Thanh Hào liền bị một tên đứng chung hàng cản lại.
- Ài!!!
Hoa Phong cười khổ. Rốt cuộc ở đây không chỉ mình Tống Thanh Hào.
- Ngươi quả thật rất thông minh!
- Ngôn từ cực kỳ lợi hại!
- Tuy nhiên càng như vậy ngươi càng chết rất khó coi!
Đại hán mặt vuông hướng Hoa Phong bùng nổ sát khí.
Hắn nãy giờ cũng thay Tống Thanh Hào đen mặt.
Không chỉ mình hắn toàn bộ võ giả còn lại đều như thế.
Theo bọn họ đừng nói là Tống Thanh Hào, cho dù đổi lại là bất kỳ ai? cũng không thể giữ được bình tĩnh. Nặng nhẹ còn phải tùy hình.
- Đó là ngươi nói!
- Còn ta lại không nghĩ vậy!
- Tam Sinh Ánh Nhật, thất kiếm liên hoàn!
Hoa Phong vừa nói hêt câu liền bổ ra một kiếm.
Hắn muốn tiên hạ thủ vi cường. Bị động chịu đòn chi bằng đi trước xuất thủ.