- Hứa sư tỷ, vừa rồi tỷ nói hắn không phải Lê Hải Thiên!
- Như vậy hắn là ai?
Tiểu Linh cũng bị Hoa Phong làm cho thất kinh, nhưng nàng lại hướng Hứa Thiên Bình hỏi về một vấn đề khác.
...
- Hắn đang tiến về phía Hăc Liên Thiên Thủy!
Hứa Thiên Bình chưa biết phải nói sao, thì một võ giả thất thanh hô lớn.
Hoa Phong đang bơi về phía đóa hăc liên thứ nhất. Rất rõ ràng hắn là muốn đem hăc liên hái xuống.
- Chết tiệt! Ngăn hắn lại!!!
Một võ giả khác lên tiếng.
Bất quá khi mà tất cả còn chứa kịp phản ứng với khẩu lệnh của hắn, đã có ba đạo kiếm quang từ trên lao xuống, nhắm thẳng Hoa Phong dưới hồ giết tới
- Muốn chết!!!
Hoa Phong không tiếp tục bơi, ánh mắt nhìn về phía ba đạo công kích, thần sắc hết sức lạnh lẽo.
- Độc Phá Vạn Pháp! Tam kiếm liên hoàn!
Hắn nhanh chóng tế xuất Long Uyên kiếm, ra chiêu phản kích.
Một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Độc Phá Vạn Pháp, lần đầu tiên hiện thế.
Hoa Phong xuất thủ một lần chém ra ba kiếm. Tạo thành ba đạo kiếm quang khủng bố.
Bản nguyên độc thủy.
Hỗn độn độc thủy.
Pháp tắc độc thủy.
Ba đạo kiếm quang chỉ đơn thuần mang theo tam sinh độc thủy, nhưng khí thế phát ra khiến tất cả võ giả phải lùi lại ra xa.
Tất cả lùi lại, bên bờ hồ chỉ còn lại ba thân ảnh.
Hai nam một nữ, tu vi đều là Hải Tự cảnh, bọn họ là chủ nhân của ba đạo công kích kia.
- Thật đáng sợ...!!!
Một võ giả nhìn ba đạo độc kiếm, toàn thân ớn lạnh, không rét mà run.
- Ở đâu chui ra một tên biến thái như vậy chứ?
-Đúng là tại không gian huyền môn không thể tùy ý kết luận điều gì!
...
- Hắn mà mù kiến thức sao, sự thật là giả trư ăn thịt cọp!
Võ giả khi giữ khoảng cách an toàn, mới nháo lên bàn luận.
Bọn họ không ngờ một tên Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ lại khủng bố bực này.
Ngâm mình trong độc thủy không bị chết, uống độc thủy cũng chẳng sao..
Chiến lực thập phần lợi hại, trong khi tu vi lại yếu nhược.
Theo rất nhiều người tại nơi tụ tập thiên tài phàm giới như không gian huyền môn, không thể khinh thị bất cứ một ai.
- Trường Thanh tinh vực đúng là có rất nhiều tên biến thái!
Lãnh Yên Yên nhàn nhạt nói.
Tuy nhiên vị ý trong đó là khá sâu xa.
...
Bên này võ giả bàn luận, còn bên kia công kích hai bên cũng trực diện va chạm.
Công kích va chạm nhưng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Kiếm chiêu của Hoa Phong ẩn chứa tam sinh độc thủy, sự bá đạo không thể nào diễn tả.
Ba đạo công kích của ba Hải Tự cảnh vốn rất mạnh, nhưng khi cùng độc kiếm va chạm, liền như sương mù gặp dung nham, lập tức bốc hơi sạch sẽ.
Độc kiếm thừa thắng xông lên, nhắm thẳng ba người kia giết tới.
Cũng không một tiếng động ba võ giả Hải Tự cảnh liền hóa thành hư vô.
- Còn kẻ nào muốn chết qua hết đây đi...?
Hoa Phong ngước mắt nhìn võ giả ở xa cao giọng khiêu khích.
...
- Đơn giản như vậy...???
- Hải Dương cảnh cũng chỉ đến vậy mà thôi...!!!
- Hắn rốt cuộc là yêu nghiệt đến từ tinh vực nào?
- Chạy...!!!
Trông thấy Hoa Phong tru diệt ba Hải Tự cảnh một cách đầy nhẹ nhàng, đám đông võ giả tim đập chân run.
Không ít người yếu bóng vía liền quay đầu bỏ chạy.
Với bọn họ đứng gần sát tinh kia, chẳng khác nào đánh cược với sinh mạng của mình.
Ai mà biết được hắn có nổi điên đem tất cả chém giết một lần hay không.
Ba kiếm như kia đủ sức diệt sát Hải Dương cảnh, thậm chí cao hơn. Đối mặt với loại quái thai như thế, không bỏ chạy thật uổng kiếp làm người.
- Các ngươi đi chết hết đi!
Hoa Phong bộc phát khí thế, ý đồ chém nốt đám còn lại.
Võ giả nghe vậy, sắc mặt liền một trận tái xanh, tiếp đó nối gót nhau bỏ chạy, chỉ còn lại lác đác vài người.
Ba người Tiểu Linh. Tên đạo tu giúp Hoa Phong giải đáp nghi hoặc. Và bốn người khác.
Bốn người không liên quan kia là bốn người bên phía Tiểu Linh, bọn họ đi theo để bảo vệ nàng.
Cũng vì cái nhiệm vụ này mà dù sợ đến sắp tè ra quần, bọn họ cũng không dám rời đi.
Bên bờ hồ chỉ còn lại đúng tám người. Còn đâu đã chạy thục mạng.
- Phế vật!!!
Hoa Phong theo thói quen nhếch miệng.
Hắn không mạnh như những gì nhìn thấy, tất cả là do độc thủy quá khủng khiếp mà thôi.
Trong suy nghĩ của Hoa Phong lúc này, đó là, nơi nào cũng có một hồ thiên niên độc thủy, hắn chằng ngán bất kỳ kẻ nào tại huyền môn không gian.
Tuy nhiên ai cũng có quyền ước mơ.
- Vào đây cho ta!
Không còn ai quấy rầy, Hoa Phong lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, cẩn thận hái xuống hắc liên hoa thứ nhất, rồi thứ hai, thứ ba....
Chẳng mất bao lâu hắn đã đem toàn bộ liên hoa hái xuống.
Bảy đóa liên hoa cùng độc thủy dùng để nuôi dưỡng, được đựng vào bảy chiếc nhẫn khác nhau, sau đó ném hết vào một chiếc khác.
Làm xong hết mọi việc hắn quay sang, định thu độc thủy còn lại vào kho trữ vật, nhưng một hồ vốn đầy độc thủy bỗng chốc cạn khô.
Ách!!
Hoa Phong trợn mắt, tiếc của không thôi.
Hóa ra không chỉ Hắc Liên Thiên Thủy không có vạn niên độc thủy liền không sống được, ngay cả độc thủy mất đi liên hoa cũng không thể tồn tại.
Hoa Phong vốn dĩ có ý định thu thập độc thủy mang theo bên người, để khi cần còn mượn nhờ tam sinh, xem ra mọi dự tính đã tan thành bọt biển.
- Các người sao không chạy?
- Không sợ ta giết người diệt khẩu sao?
Hoa Phong sau khi lên bờ liền hướng đám người kia nhếch miệng.
- Ta cảm thấy ngươi không phải sát tinh như bọn họ nghĩ!
Lên tiếng là tên đạo tu.
Hắn dù rất kiêng kỵ Hoa Phong, nhưng theo hắn một người biết cảm kích người khác, không phải kẻ cùng hung cực ác.
Kiêng kỵ và sợ hãi là hai từ ngữ mang hai ý nghĩa hoàn toàn khác.
- Còn các người?
Hoa Phong tiếp tục nói.
Hắn là đang nói mấy người Tiểu Linh.
Về phần tên đạo tu, trong cảm nhận của hắn, cũng là một đối tượng nguy hiểm.
Nếu không nguy hiểm đối phương đã chạy lâu rồi.
- Ngươi sẽ không giết ta!
- Cũng sẽ không giết bọn họ!
Nói chuyện là Hứa Thiên Bình.
Hoa Phong nghe vậy hơi ngẩn ra, hóa ra hắn nãy giờ đang làm chuyện dư thừa.
Nghĩ đến đây miệng liền treo một nụ cười vui vẻ.
Hắn đang định nói gì, mặt đất bỗng nhiên rung lắc dữ dội.
Grào...
- Nhân loại, ngươi đáng...chết...!!!
Một thanh âm đầy sát khí đột ngột vang lên.
Tám người đứng đối diện Hoa Phong cùng chung một sắc mặt, đó là kinh hãi.
Về phần Hoa Phong hắn đã cảm nhận được sau lưng một luồng hơi lạnh.
Hắn chậm rãi xoay người, những gì hắn thấy là một cái gì đó khiến người khác đứng tim.
Một con thiềm thừ* to như một ngọn núi nhỏ, đang nhìn hắn đầy cừu hận.
Bất quá đó chỉ là một cái đầu.
Thiềm thừ khổng lồ, nửa thân trên là ở mặt đất, nửa thân dưới còn đang từ từ ngoi lên.
Cái đầu to đùng, cái miệng rộng toác, thỉnh thoảng còn lè ra chiếc lưỡi dài đỏ lòe, trông bộ dạng cực kỳ kinh khiếp.
Đáng nói lớp da bên ngoài của nó nổi đầy mụn nhọn, cái nào cái nấy to như chiếc nón lá.
Từ trong mụn nhọt xì ra một loại chất nhờn vô cùng tanh hôi.
Mặt đất nơi chất nhờn rơi xuống, phát ra xèo xèo, bị ăn mòn thành vô số hố to.
Hiển nhiên chất nhờn kia là một thứ kịch độc.
Khí tức phát ra từ thiềm thừ, khiến Hoa Phong cảm nhận được một cỗ nguy cơ chí mạng.
Cỗ nguy cơ này còn mãnh liệt hơn nguy cơ Thất Tinh kiếm trận rất nhiều.
Có thể so sánh với nguy cơ hiện tại, là khi đối mặt với gã khổng lồ ở Quỷ Binh tinh.
- Dám hái Hắc Liên Thiên Thủy của ta!
- Nhân loại ngươi sẽ chết rất thảm!
Thiềm thừ há miệng nói chuyện.
Yêu thú biết nói Hoa Phong không lạ, nhưng cái miệng thiềm thừ khi nói liền há to.
Cái miệng vốn hôi tanh, lại đỏ lòm như một chậu máu, chỉ nhìn thôi khiến hắn lạnh sống lưng.
- Các ngươi đi trước để ta đối phó tên to xác này!
Hoa Phong mắt không rời khỏi yêu thú, cất giọng với mấy người phía sau.
- Ngươi nghĩ ngươi đối phó được!
- Vừa rồi là do ngươi lợi dụng độc thủy mà thôi!
Tiểu Linh lên tiếng phản bác. Ra điều không đồng ý.
Với trình độ đan dược đạo của nàng, lý nào không nhìn ra Hoa Phong lợi dụng độc thủy.
- Độc thủy...!!!
Lãnh Yên Yên cơ hồ hiểu ra. Nguyên lai Lê Hải Thiên không khủng bố như mọi người nghĩ, mà sử dụng chiêu trò.
Hại nàng từ nãy đến giờ lo sợ không thôi.
- Ta nói đi...!!!
Hoa Phong nhắc lại thêm một lần.
Hắn muốn chạy cũng chạy không được.
Thứ nhất ở đây có ba người cần hắn bảo vệ.
Thứ hai hắn đã bị thiềm thừ tập trung khí tức*, không thể thuấn di hoặc phi hành, sử dụng Tam Di phù lại càng không được.
Còn chạy bộ thì miễn nói.
- Ngươi dù gì từng cứu ta một mạng, ta không vì chút nguy hiểm mà bỏ đi!
Tiểu Linh lạnh nhạt nói.
Lãnh Yên Yên và Hứa Thiên Bình thậm chí cả tên đạo tu cùng bốn tên võ giả kia, tất cả đều không ai lên tiếng, ý đồ muốn liên thủ đối phó yêu thú.
- Đưa kiếm cho ta!
- Nàng hiểu ta nói gì!
Hoa Phong hướng Tiểu Linh lên tiếng.
Một câu nói cực kỳ bất ngờ, không đầu không cuối.
- Ngươi rốt cuộc là...ai???
Tiểu Linh ban đầu hơi khó hiểu, nhưng khi hiểu ra, liền chấn động không thôi.
Nàng hiển nhiên hiểu hắn nói gì.
Kiếm trong lời của hắn không gì khác ngoài Thanh Phong kiếm.
Sỡ dĩ nàng chấn động đó là.
Biết kiếm gỗ thần bí trên đời rất nhiều, biết kiếm gỗ lợi hại chưa chắc đã ít, nhưng trên tất cả sử dụng được nó chỉ có một.
- Đưa kiếm đây rồi đi nhanh!!!
Hoa Phong hét lên.
Thiềm thừ sắp ngoi lên khỏi mặt đất, hắn không còn thời gian để giải thích.
- Ta không đưa...!!!
- Muốn đi cùng đi muốn chết cùng chết!!!
Tiểu Linh khòc nấc lên, nàng biết chắc đối phương là ai, cho nên cương quyết không đi.
- Ngươi kêu chúng ta đi, tại sao ngươi không tự mình đi!
Lãnh Yên Yên hướng Hoa Phong tức giận.
Nàng không hiểu lắm hai người kia là đang nói gì. Nhưng xem ra quan hệ cả hai có vẻ không tầm thường.
Trong suy nghĩ của nàng, có lẽ sau lần cứu mạng sư muội đã có cảm tình với đối phương.
- Nếu không đưa kiếm cho ta, ta sẽ chết rất nhanh!
Hoa Phong mặc kệ Lãnh Yên Yên, hắn là đang nói với Tiểu Linh.
- Nhưng kiếm dường như ngủ say rồi!
Tiểu Linh dù biết Hoa Phong nói có lý, nhưng kiếm đã ngủ hơn hai năm nay.
- Ta có cách đánh thức nó!
Hoa Phong kiên trì dụ hoặc.
Nói là dụ hoặc bởi hắn cũng không biết đánh thức như nào.
- Của ngươi!
- Nhưng ta không đi...!!!
Tiểu Linh tin tưởng Hoa Phong nói thật, do đó lấy kiếm gỗ đưa cho hắn. Bất quá nàng vẫn không thay đổi ý định muốn ở lại của mình.
Hoa Phong đưa tay ra sau tiếp nhận kiếm gỗ. Kế tiếp nói.
- Yên Yên nàng đưa Tiểu Linh đi đi!
- Mọi chuyện ta sẽ giải thích sau!
Hoa Phong lại mặc kệ Tiểu Linh, quay sang nói với Lãnh Yên Yên.
Lãnh Yên Yên trông thấy Hoa Phong cầm trên tay kiếm gỗ, lập tức hiểu ra vấn đề.
Hóa ra nam nhân trước mặt là người mà nàng ngày nhớ đêm mong, cách đây không lâu còn muốn chết theo đối phương.
- Ta không đi!
Lãnh Yên Yên tay siết chặt Thiên Huyền kiếm. Cũng như Tiểu Linh nàng không đi đâu cả.
- Các nàng đi trước ta sẽ tìm các nàng sau!
- Ta còn chưa đến lúc tận số!
- Nếu hai nàng không đi ta sẽ không thể buông tay mà chiến một trận!
- Tin ở ta! Đi nhanh!
Hoa Phong vẫn bảo lưu quan điểm, hắn rất không muốn một trong hai người gặp chuyện.
Hơn nữa có bọn họ, hắn không thể tập trung vào trận chiến.
- Được! Ta đợi ngươi...!!!
- Nếu kiếm còn tới tìm ta lần nữa ta...!!!
Tiểu Linh cắn răng vừa khóc vừa nói.
Nơi xong nàng lập tức xoay người lăng không bay đi.
Nàng lựa chọn rời đi, là do không muốn Hoa Phong bị vướng bận.
- Ta cũng như thế!
Lãnh Yên Yên nói như khẳng định.
- Chúng ta đi...!!!
Nói xong nàng cũng rời đi, dẫn theo cả Hứa Thiên Bình.
Còn lại Hoa Phong và tên đạo tu, thế nhưng tên này không chỉ nguy hiểm mà còn rất thông minh, hắn đột nhiên hướng Hoa Phong lên tiếng
- Ta biết ngươi muốn nói gì!
- Ta sẽ thay ngươi bảo vệ bọn họ!
- Huynh đệ, nếu có cơ hội gặp lại ta muốn cùng ngươi giao hảo!
- Bằng hữu như ngươi ta nhất định muốn!
- Cáo từ!
Tên đạo tu dứt lời không đợi Hoa Phong nói, liền xoay người rời đi.
- Bắt lấy!
Hoa Phong ném cho đối phương một chiếc nhẫn bên trong có hắc liên.
- Đa tạ!!!
Hai người cùng nói một câu. Kế tiếp một người rời đi, một người ở lại.
Lúc này thiềm thừ cũng đã chui ra lên khỏi mặt đất.
Không nói một lời nó quét chiếc lưỡi dài về phía Hoa Phong.
Vừa nãy không tấn công, là do nó muốn có không gian thoải mái để hành hạ kẻ dám trộm đồ của nó.
Giải *
Đạo hữu: dùng để đối thoại cùng đạo tu. Kiếm hữu nói với kiếm tu.
Thiềm thừ: con cóc
Tập trung khí tức: tập trung khi tức là bị khóa không gian di chuyển. Không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ.
Khi chiến đấu tập trung khí tức là khóa không gian né tránh. Cho nên khi giao chiến chỉ không bao giờ né được, nếu công kích phát ra từ đối thủ.