- Đồ to con đần độn, ngươi nghĩ ai cũng ngu như ngươi sao?
Ngay lúc Lôi Ngân Giác tưởng rằng Hoa Phong đã chết, hắn liền bất giác lên tiếng.
Hắn là mang theo bộ dạng chật vật, chui ra từ đống hỗn độn.
Hoa Phong lúc này tóc tai bù xù, y phục rách nát, khóe miệng tràn tơ máu, thần sắc tái nhợt. Thế nhưng như cũ vẫn là châm chọc khinh thường.
- Nhân loại, ngươi tại sao không chết???
Lôi Ngân Giác tròng mắt như muốn lồi ra, hướng Hoa Phong dò hỏi.
Nếu vừa rồi Hoa Phong là châm chọc như vậy, Lôi Ngân Giác sẽ không ngần ngại cho rằng đối phương khinh bạc.
Nhưng chuyện xảy ra trước mắt, đã chi phối toàn bộ cảm xúc của nó.
Nhân loại nhỏ yếu, trúng một kích cực mạnh, mà không chết, chuyện này như nào xảy ra, đối phương làm sao không chết.
Lôi Ngân Giác tuy biết nói, nhưng vì nguyên nhân đặc biệt nào đó, tư duy rất hạn hẹp.
Bất quá dù là tư duy hạn hẹp, nó cũng là biết với thực lực của mình, không một võ giả đồng cấp nào, dám cùng chiến một trận, bởi không ai chịu nổi một đòn.
Võ giả cùng cảnh giới còn không chịu nổi một đòn, nhân loại kia, thấp hơn hẳn một đại cảnh giới, làm sao đỡ được.
Lôi Ngân Giác lúc này chính thức bịHoa Phong hù sợ. Với tư duy hạn hẹp của mình, nó là không thể nào lý giải nổi, tên kia lý do gì không bị đánh chết.
Đừng nói là Lôi Ngân Giác, kể cả cho là võ giả, ai gặp phải tình huống như này, cũng một trận chấn động.
Tuy nhiên đối với Hoa Phong, những chuyện phi lý xảy ra đã rất nhiều.
- Đánh tiếp!
Hoa Phong lười trả lời câu hỏi của tên to xác. Mở miệng ra là khiêu chiến.
Kẻ địch rất mạnh, nhưng càng mạnh đánh càng sảng khoái.
Chỉ có đối đầu với đối thủ vượt trội, mới có thể khiến hắn toàn lực ứng phó, từ đó đột phá cực hạn, moi móc đi ra những năng lực ẩn giấu mà bình thường không thể tìm ra.
Lấy chiến dưỡng chiến, lấy chiến tu luyện, đây cũng là lý do vì sao Hoa Phong không trốn chạy, mà lựa chọn đánh một trận.
Vừa rồi hắn cũng là ngộ đi ra, một chiêu thức vô cùng lợi hại.
Tuy nhiên có xài được hay không, phải nhờ đến tên to xác trước mặt.
- Nhân loại yếu ớt, đừng tưởng rằng ta là đánh ngươi không chết!
Lôi Ngân Giác thu hồi đại nghi hoặc, hướng Hoa Phong bi bô tức giận.
Nó quả thật không có ngờ tới, nhân loại nhỏ yếu không bị đánh chết ngay kích đầu tiên.
Thế nhưng kích đầu tiên không chết, không đồng nghĩa kích thứ hai sẽ sống.
Hơn hết tên kia liên tục khiêu chiến uy nghiêm chúa tể, khinh bạc cường giả. Tội này chết trăm vạn lần cũng không hết.
- Thử xem ai chết?
Hoa Phong nhàn nhạt nói
Hô
Hắn vừa dứt lời, kiếm ý toàn bộ được thôi phát.
Bát đại kiếm ý cộng hưởng hàng lâm, khiến thiên địa một mảnh hôn ám.
Kiếm ý không chút giữ lại hoàn toàn bộc phát.
Kiếm ý mênh mông che trời phủ đất.
Kiếm ý bá đạo, tạo ra một lực áp bách cực đại, hướng Lôi Ngân Giác mạnh mẽ đè ép.
Ngay khi kiếm ý vừa ra, lực tam sinh cũng được hắn điều động.
Tam sinh vô hình từ khắp nơi hướng hắn tề tụ.
Rất nhanh, toàn thân Hoa Phong, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng chói mắt.
- Tam Sinh Ánh Nhật!
Chiến lực đỉnh phong, hắn liền không cố kỵ, chém ra một kiếm, hắn không ngờ chọn đi trước ra tay.
Kiếm chiêu ánh nhật, rất nhanh huyễn hóa thành một đạo kiếm quang màu vàng.
Kiếm quang mang theo lực tam sinh ánh nắng mặt trời, cộng thêm bát đại kiếm ý cộng hưởng gia trì, nhanh chóng phát ra khí tức hủy thiên diệt địa, cấp tốc hướng Lôi Ngân Giác lao đi.
Nhưng bất ngờ lớn nhất, đó là trên kiếm quang không ngờ ẩn chứa một cái hắc động.
Hắc động thôn phệ lực lượng, chẳng biết Hoa Phong dùng để làm gì.
- Nhân loại đáng chết!
Lôi Ngân Giác bị kiếm quang nhắm đánh, kiếm ý đè đầu, lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Nó tuyệt không cho phép kẻ yếu nhược nào hướng bản thân khinh bạc,mạo phạm.
Nhưng nhân loại hỗn đản không những năm lần bảy lượt khinh bạc, hiện tại còn trực tiếp mạo phạm.
Trước mặt chúa tể mà dám đi trước động thủ, đây chính là sự mạo phạm cực kỳ nghiêm trọng.
Ý của Lôi Ngân Giác đó là, chỉ nó được phép đánh Hoa Phong, còn Hoa Phong chỉ có thể phòng thủ hoặc chết. Một ý nghĩ hết sức độc tài.
Xoẹt
Hai mắt phun lửa giận, Lôi Ngân Giác nhanh chóng ngưng tụ đi ra luồng lôi điện màu bạc to lớn.
Lôi điện vừa ra nhật nguyệt vô quang, đất trời ảm đạm, khí tức phát ra khiến thần ma lui tránh, không gian vặn vẹo.
Lôi điện rất nhanh lấy thế không gì không phá, gào thét đánh thẳng về phía kiếm quang.
Hai công kích một nhỏ, một lớn, nhanh chóng cùng một chỗ va chạm.
Oanh
Âm thanh cực lớn nổ ra, đại địa chất động, trời sụp đất nứt, vô số rãnh trời đen ngòm, lan tràn như mạng nhện, chạy ngang dọc khắp mặt đất.
Không gian bị sóng xung kích càn quét liền như muốn sụp đổ, vặn vẹo không chịu nổi.
Kết quả giao tranh cũng không có gì khác trước, Hoa Phong là bị phản lực đập bay, miệng liên tục thổ huyết
Tuy nhiên lần này kiếm quang của hắn không thể triệt tiêu toàn bộ lôi điện, lôi điện dư thế không dừng tiếp tục lấy Hoa Phong làm mục tiêu đánh tới.
Hoa Phong cũng là dự liệu từ trước, cho nên lập tức xuất kiếm ngăn cản.
Hắn không cho rằng kiếm quang ánh nhật, có thể hoàn toàn triệt tiêu lôi điện.
- Liên Hoa Trảm!
Hoa Phong quát lớn, tiếp theo thi triển đi ra kiếm kỹ thiên cấp.
Theo hắn một kiếm chém ra, chân nguyên hai tầng toàn bộ thúc dục, kiếm ý không giữ lại gia trì, bao nhiêu ý cảnh điều động bấy nhiêu.
Kiếm chiêu nhanh chóng huyễn hóa thành đóa liên hoa nhiều màu, liên hoa không bá đạo bằng kiếm quang ánh nhật, nhưng cũng là ẩn chứa khí tức kinh thiên động địa, đập mạnh vào lôi điện đang như hung thần ác sát.
Oanh
Thanh âm giao kích lần nữa vang lên, thiên địa lại thêm một trận ảm đạm, mặt đất vốn nứt nẻ lại không ngừng lan rộng.
Binh
Hoa Phong chém ra liền hai kiếm gần như mạnh nhất, vẫn như cũ không đủ ngăn cản lôi điện, trực tiếp bị nện bay, lăn kềnh ra đất. Khó khăn lắm mới có thể đứng dậy.
- Vẫn không chết!!!
Lôi Ngân Giác không mảy may nhúc nhích, nhưng hai mắt tiếp tục trợn tròn.
Nếu Lôi Ngân Giác có ngũ quan như nhân loại, liền dễ dàng nhận biết vẻ mặt không thể tin nổi của nó.
Nó vừa rồi đã phát ra luồng lôi điện gần như toàn lực, ý định đem nhân loại hỗn đản diệt sát.
Tuyệt đối không cho rằng đối phương có thể sống sót.
Thế nhưng hắn không những không chết, còn đang nhìn chằm chằm chính nó.
Bộ dạng như là muốn lần nữa khiêu chiến quyền uy.
Lôi Ngân Giác đúng là tư duy hạn hẹp, xem mặt mà bắt hình dong.
Hoa Phong lúc này bộ dạng chật vật, như chó chết. Sắc mặt trắng bệch, không còn sinh khí, sau hai lần chịu đòn, thương thế của hắn là rất nặng.
Nếu trước mặt không phải kẻ địch khủng bố, hắn có lẽ là nằm ngủ rồi.
Tình trạng hiện tại nếu chịu thêm một kích, có lẽ chết không chỗ chôn. Cho nên hắn không ngu ngốc đến nổi lại tiếp tục khiêu chiến.
- To xác nhà ngươi cũng rất được việc!
Tình cảnh nguy hiểm, nhưng Hoa Phong vẫn là không lo trốn, bất ngờ hướng Lôi Ngân Giác cười nói.
Không ai biết thức hải của hắn lúc này xuất hiện một hạt nhỏ, hạt nhỏ được bao phủ bởi luồng lôi điện yếu ớt.
Nếu có ai đó quan sát được hạt nhỏ lôi điện, chắc hẳn chết vì đứng tim.
Bởi hạt nhỏ lôi điện kia, không ngờ đúng là thần thông của Lôi Ngân Giác, bất quá là nhỏ hơn rất nhiều.
Nói chính xác, cái này là hạt mầm thần thông.
Hạt mầm rồi sẽ lớn, mà một khi lớn sẽ chân chính trở thành thần thông.
Với Thiên Địa Quyết tam sinh chi lực, đạo thần thông này ắt hẳn là khủng bố không kém bảy mươi hai tuyệt kỹ.
Hắn sử dụng hắc động, không phải để thôn phệ lực lượng, mà để thôn phệ thần thông.
Làm cách nào để chuyển hóa từ thôn phệ lực lượng, thành thôn phệ thần thông, cái này chỉ mình hắn biết.
Ăn cắp thành công thần thông, đối với Hoa Phong là chỉ thêm một bá chiêu lợi hại.
Nhưng nếu để người khác biết, thì không chỉ dừng lại ở cái gọi là lợi hại.
- Nhân loại yếu ớt, nói ta biết ngươi tại sao không chết?
Lôi Ngân Giác không hiểu Hoa Phong nói gì, cũng là mặc kệ hắn có khinh bạc mình hay không, lần thứ hai hướng hắn đặt một câu hỏi.
Sự biến thái của Hoa Phong không ngờ khơi dậy lòng hiếu kỳ của nó.