Kiếm Phá Thương Khung

Chương 233: Chương 233: Trần Hạo Thiên nổi giận




- Trần Nhiên!!!

Cả đám gian thương khi phát hiện ra người vừa lên tiếng, đồng thanh thốt lên, miệng há hốc đến không thể khép lại.

Nội tâm một trận run rẩy, mặt cắt không chút máu, cực kỳ hoảng sợ.

Trần Nhiên tu vi Hải Dương cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, nhưng nhìn qua tuổi không lớn lắm, tầm hai lăm.

Khuôn mặt chữ điền, ngũ quan không tệ, một thân thiết giáp oai vệ bất phàm.

Hắn lúc này đang nhìn đám gian thương đằng đằng sát khí, hận không thể một chưởng đập chết toàn bộ.

- Các ngươi thật lớn mật!

- Dám ám sát hộ vệ thành, lại còn mưu hại ta!

- Tội các ngươi đáng chết trăm vạn lần!

Trần Nhiên cực độ áp chế sát niệm, tròng mắt rét lạnh, trầm giọng.

Hắn không ngờ chỉ tùy tiện đi tuần liền bắt gặp tình cảnh này. Nếu hôm nay hắn ở nhà, có lẽ chết cũng không biết vì sao mình chết.

Trần Nhiên xuất hiện, Hoa Phong rốt cuộc hiểu vì sao bản thân vừa rồi cảm giác có cái gì không đúng.

Hắn lúc này thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải đã trải qua nhiều lần bị Hải Dương cảnh truy sát, hắn cũng không thể nào phát giác Trần Nhiên đang âm thầm ẩn núp.

Nhờ phát hiện có cường giả theo dõi, cho nên thuận thế hắn liền đưa đám gian thương vào tròng, cái này là gậy ông đập lưng ông.

- Trần tổng vệ! Ngài đừng nghe hắn nói!

- Hắn mới chính là người giết hại hộ vệ thành!

- Tất cả chúng ta không một ai liên quan!

Một võ giả sợ đến tè ra quần, chân run đến độ đứng không nổi, nhưng vẫn cố gắng hướng Trần Nhiên giải thích.

- Các ngươi tưởng ta điếc sao?

Trần Nhiên quét mắt võ giả vừa nói cười lạnh.

- Còn ngươi! Mau kể rõ đêm qua ngươi trông thấy gì?

Không thèm đếm xỉa đám gian thương, Trần Nhiên đưa mắt về phía Hoa Phong, lên tiếng thẩm vấn. Bộ dạng thập phần cao ngạo.

- Hồi Trần tổng vệ!

- Đêm qua ta không thuê được phòng trọ, cho nên đi lang thang khắp thành!

- Kết quả đến nửa đêm liền gặp đám người này lén la lén lút!

- Ban ngày ta đắc tội bọn họ, ban đêm vừa thấy họ, ta nghĩ bọn họ tìm ta trả thù do đó lẫn trốn!

- Đến sáng hôm sau liền nghe tin hộ vệ thành bị sát hại!

- Còn tối nay như nào ngài cũng đã chứng kiến!

Hoa Phong làm ra vẻ mặt vô tội, không nhanh không chậm kể rõ sự tình, sâu trong con ngươi lóe tia giảo hoạt.

- Các ngươi còn gì để nói?

Trần Nhiên lớn tiếng quát đám gian thương.

- Tiểu tử! Ngươi ngậm máu phun người!

- Là ngươi! Là người ra tay chém giết hộ vệ thành! Chính mắt ta nhìn thấy!

Một võ giả sợ đến không kiểm soát, tay chỉ Hoa Phong nói liền một mạch.

- Nói nhăng nói cuội!

Trần Nhiên nhếch mép, chỉ có kẻ điên mới tin những lời chỉ tội vô lý của tên kia.

Chẳng ai lại tin một Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên, lại một kiếm tru sát mười mấy hộ vệ thành.

- Trần tổng vệ! Chúng ta bị oan!

- Chúng ta không giết hại hộ vệ thành!

- Về phần đánh chủ ý mưu hại ngài là do hắn tự mình bày ra!

Mỹ phụ trung niên lên tiếng kêu oan, kế đó trực tiếp vạch tội tên Sơn Hà cảnh.

- Ngươi dám bán đứng ta!

Võ giả Sơn Hà cảnh nổi điên, hướng mỹ phụ trung niên hung ác vấn tội.

Cũng là do đám phế vật bên cạnh, hắn mới làm ra cái hạ sách này, về phần Trần Nhiên là hắn tìm đại người chết thế mà thôi.

Bởi vì nếu không có người chết thế, chuyện hộ vệ thành kiểu gì cũng điều tra đến hắn, lúc đó chết chắc.

Nếu đã chết chắc chi bằng liều một phen.

- Cũng tại ngươi! Tiểu tử là ngươi hại ta!

- Ta nếu không chết sẽ bầm thây ngươi vạn mảnh!

Đang tức giận vì bị đồng bạn bán đứng, tên Sơn Hà cảnh liền chuyển qua tay chỉ Hoa Phong, nghiến răng nghiến lợi.

Trong suy nghĩ của hắn, nếu không phải tiểu tử này giảo hoạt, trơ trẽn gán tội, hắn đâu đến nước bị vu tội ám sát hộ vệ thành.

Nếu không phải đối phương hứa chấp nhận hắn điều kiện, hắn đâu có nghĩ ra kế sách mưu hại Trần Nhiên.

Nếu đối phương không kiếm chuyện phá chuyện buôn bán, nếu không xuất hiện tại An Nam thành...thì hắn đâu lâm vào tình cảnh này. Nói tóm lại tất cả mọi chuyện đều do đối phương mà ra.

- Ngươi nghĩ ngươi sẽ trông thấy mặt trời ngày mai?

Trần Nhiên lên tiếng hướng Sơn Hà cảnh châm chọc.

- Trần tổng vệ! Ngài cho gọi chúng ta có chuyện?

Trần nhiên nói vừa hết câu, phía sau hắn không biết từ đâu xuất hiện một đám hộ vệ thành, nhân số trên dưới ba mươi tên.

- Bắt hết toàn bộ! Đem về phủ thành chủ! Hình pháp đường!

Trần nhiên quay người nói với đám hộ vệ vừa tới, kế tiếp nghênh ngang rời đi.

- Các ngươi thật lớn mật dám nửa đêm gây rối!

Một tên hộ vệ thành hướng đám gian thương hung ác.

Đám gian thương rất nhanh bị hộ vệ thành phong tỏa kinh mạch, đem toàn bộ dẫn đi.

Bọn họ khi vừa trông thấy hộ vệ thành, lập tức cúi gầm mặt, nội tâm đang suy nghĩ cách ứng phó khi thành chủ thẩm vấn.

Mỗi người một suy nghĩ, cho nên không một ai biết rằng, Hoa Phong đã biến mất. Vô thanh vô tức biến mất.

...

Phủ thành chủ, hình pháp đường.

Trần Hạo Thiên không biết được ai thông báo, lúc này đang ngồi trên ghế chủ tọa.

Bình thường công việc thẩm vấn phán xử là do trưởng lão chấp pháp chủ trì.

Nhưng chuyện liên quan đến vụ án hộ vệ thành bị sát hại, hắn muốn đích thân ra mặt.

- Hồi thành chủ! Nghịch tặc đã đưa tới!

Trần Nhiên từ bên ngoài đi vào, chắp tay hướng Trần Hạo Thiên bẩm báo.

- Dẫn lên!

Trần Hạo Thiên gằn giọng.

Theo lệnh của hắn đám gian thương nhanh chóng được áp giải đi lên.

- Thành chủ khai ân!

- Thành chủ tha mạng!

- Chúng tiểu nhân bị oan!

Vừa áp giải đi lên, đám gian thương lập tứ khóc lóc van xin, liên tục kêu oan.

- Câm miệng!

Trần Hạo Thiên vỗ bàn quát.

Lời nói do hắn phát ra kèm theo sóng âm khủng bố, đánh cho đám người kia một trận hộc máu. Uy áp phát ra từ Tiên Thiên cảnh liền khiến bọn họ câm như hến.

- Khoan đã! Tiểu tử kia đâu?

Trần Nhiên đột nhiên lên tiếng, hắn phát hiện trong đại sảnh thiếu một người.

- Là ai?

Trần Hạo Thiên cũng là bị bất ngờ, lên tiếng chất vấn.

- Là người trông thấy đám phế vật này đêm qua lén la lén lút!

Trần Nhiên trả lời.

- Trần tổng vệ! Lúc ngài sai chúng ta bắt người, nhân số chỉ nhiêu đây!

Một tên hộ vệ, sợ hiểu lầm để phạm nhân bỏ trốn, lên tiếng phân trần.

- Chết tiệt! Để hắn trốn rồi!

Trần Nhiên siết chặt nắm tay, nghiên răng nghiến lợi.

- Hắn chính là người vu oan cho chúng ta!

- Hắn là mới là hung thủ ám hại hộ vệ thành!

Tên võ giả Sơn Hà cảnh được nước liền xen vào.

- Không cần biết hắn có tội hay không! Bắt hắn về đây rồi tính!

- Truyền lệnh của ta! Lục soát toàn thành, phải tìm cho ra hắn trước bình minh ngày mai!

Trần Hạo Thiên hơi liếc Trần Nhiên sau đó hạ lệnh.

- Thật Ngông cuồng!

- Trần Hạo Thiên tên ngu ngốc ngươi, cũng xứng ngồi lên ghế thành chủ!

Ngay khi Trần Hạo Thiên vừa truyền lệnh, đột nhiên một giọng nói trào phúng từ ngoài cửa vang lên.

Không bao lâu chủ nhân giọng nói liền xuất hiện.

Người tới là một vị trung niên, thân vận hoàng bào, tu vi không rõ, toàn thân ẩn ẩn khí tức cường đại.

Trung niên hoàng bào, đưa mắt hướng Trần Hạo Thiên tràn ngập khinh thường.

- Trần Phi Long ngươi là ý gì?

Trần Hạo Thiên híp mắt hướng hoàng bào trung niên lên tiếng.

Sự xuất hiện của đối phương, khiến hắn thật sự bị bất ngờ.

- Ngươi thân là một thành chủ, lại hành sự theo cảm tính!

- Ngươi nghĩ ngươi có xứng chức vụ này?

Trần Phi Long cười lạnh.

- Ta như nào hành sự theo cảm tính?

- Giết người đền mạng, phạm tội phải bắt về, có gì sai?

Trần Hạo Thiên không vì lời trào phúng mà tỏ vẽ tức giận, thần sắc vẫn là hết sức bình tĩnh.

- Nếu ngươi không làm theo cảm tính thì ta đã không có mặt ở đây!

- Chức thành chủ này ngươi ngồi đã lâu, nên nhường lại cho người khác!

Trần Phi Long không có giải thích, càng nói càng lộ rõ khinh thường.

- Gia tộc đưa ngươi đến thay ta?

- Nguyên nhân vì sao?

Trần Hạo Thiên rốt cuộc hiểu lý do tại sao Trần Phi Long đột nhiên ở chỗ này.

- Vì sao? Ngươi thân là thành chủ lấy việc tư lạm dụng vào việc riêng!

- An Nam thành sắp tổ chức đấu giá hội!

- Rất nhiều thế lực đều cử người tham gia!

- Ngươi vì chết một đám hộ vệ kiến hôi, lại đi quấy rầy bọn họ!

- Đã vậy hiện tại còn phách lối muốn lục soát toàn thành, ngươi nghĩ Trần Gia là ông trời chắc?

Trần Phi Long một mạch kể tội, miệng treo nụ cười châm chọc.

- Ta đã điều tra qua, không có siêu cấp thế lực nào cử người tham gia đấu giá hội!

Trần Hạo Thiên lên tiếng biện minh.

Trước khi toàn lực đều tra hung thủ sát hại hộ vệ thành, hắn đã thu thập qua tin tức.

Cho dù lúc đó mạnh miệng tuyên bố kể cả Bán Tiên cũng không tha, nhưng âu cũng chỉ là mạnh miệng.

Làm việc không cẩn thận chọc giận thế lực khác, cái An Nam thành này, có thể biến thành phế tích trong chớp mắt.

- Ngươi có nghe qua Liêu Phương, Thiên Nam Tông?

- Hà Mộng Tuyền, Lý Nhật Phụng, Nữ Diệu Tông!

- Còn cả Trịnh Vũ, Hoàng Chiến, lần lượt Trịnh Gia và Hoàng Gia!

- Năm người này hiện tại đang ở An Nam thành!

- Ngươi chọc một người thì được, lại đi chọc cả đám!

- Ngươi có biết một khi để thế lực sau lưng bọn họ bắt được cớ, Trần Gia khó mà sống nổi không, cái mạng của ngươi giữ được không?

Trần Phi Long thu hồi cợt nhả, nghiêm túc kể ra một loạt nhân vật, đang có mặt tại An Nam thành, những người này khi ở ngoài sáng, Trần Gia không thể tùy tiện trêu vào.

Đám người hắn vừa nói tu vi không đáng là gì, nhưng bọn họ được xếp vào hàng yêu nghiệt, là tuyêt thế thiên kiêu trong cùng cảnh giới.

Là người mà các siêu cấp thế lực cực kỳ bảo vệ, trong tối có thể ám hại, nhưng ngoài sáng làm bọn họ mất cọng tóc cũng là chuyện lớn.

- Trần Nhiên đây là tin tức ngươi thu thập!

Trần Hạo Thiên nghe đến năm cái tên, lưng mướt mồ hôi lạnh, hướng Trần Nhiên phía dưới giọng điệu âm trầm

Đúng như Trần Phi Long nói, năm cái tên này là nhân vật mà bản thân hắn ngoài sáng không thể trêu chọc.

- Là ty chức thất trách!

Trần Nhiên nửa quỳ chờ nhận tội.

- Ngươi không cần lo lắng, cái ghế thành chủ này ta còn không đặt vào mắt!

- Đến để nhắc nhở ngươi làm việc phải động não!

- Đừng làm mất mặt gia tộc!

- Ha ha!

Nói vừa dứt câu Trần Phi Long nghênh ngang rời đi, cười đến ngoác miệng.

Ầm

- Khốn kiếp!

Trần Hạo Thiên giận tím mặt, vỗ chiếc bàn chấp pháp thành vụn cám.

Bị người sỉ nhục rất khó để nuốt trôi.

- Trần Nhiên ngươi đi bắt tên bỏ trốn mang về đây cho ta!

- Nội trong đêm nay phải bắt được hắn! Nếu còn không làm được! Hừ!

Sau khi hướng Trần Nhiên hạ lệnh, Trần Hạo Thiên lập tức rời đi.

- Ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi!

Trần Nhiên nội tâm phẫn hận tiểu tử kia đến cực điểm. Hắn cũng không ở lại quá lâu, nhanh chóng đi làm việc phải làm.

Hắn thề phải bắt cho bằng được kẻ này.

Đại sảnh chấp pháp rất nhanh chỉ còn lại đám gian thương và mấy tên hộ vệ.

- Để xem lần này ngươi chạy đâu cho thoát!

- Dám đổ tội cho ta, ngươi sẽ phải chết...phải chết!!!

Tên Sơn Hà cảnh cũng một trận nghiến răng nghiến lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.