Hoa Phong được truyền tống đến một thế giới không biết, lúc này xung quanh hắn, ngoài thế giới mà đám người bên ngoài gọi là dị không gian ra liền không còn thứ gì khác.
Chín thí sinh còn lại, cũng chẳng có một ai, một mình hắn một nơi, bất quá truyền tống như này hắn đã gặp qua không ít, khi ở bí cảnh.
Khiến hắn nghi hoặc đó là cái không gian trước mắt, một không gian hết sức cổ quái.
Nói là cổ quái bởi vì cái không gian này, giống hệt như thế giới bên ngoài, non xanh nước biếc, không gì không có. Tuy nhiên tại đây tạo cho người khác cảm giác thật mà không thật.
Không gian vô cùng rộng lớn, phóng mắt không thấy chân trời.
- Rất kỳ quái! Những thứ ở đây đều là do võ đạo ý chí ngưng kết mà thành!
Hoa Phong nhíu mày, rốt cuộc hắn cũng biết cái cảm giác thật mà không thật kia là gì. Những gì hắn thấy thực tế toàn bộ đều là võ đạo ý chí, do đó cảnh vật là thật, nhưng lại không phải cảnh vật đúng nghĩa của tự nhiên.
Hắn càng nhìn thế giới trước mặt, nội tâm càng cảm thấy chán nản.
Mặc dù ở đây là rất nhiều võ đạo ý chí, nhưng với Hoa Phong tất cả điều là gân gà.
Thế nhưng ngay lúc mà Hoa Phong ngáp ngắn ngáp dài, ý định vòng quanh đi dạo, hắn liền bắt gặp một gốc cây kỳ lạ. Cái gốc cây này thân cao ba tấc, cành lá trơ trụi, bộ dạng chết khô.
Một thân cây chết khô, thì đáng lý ra là do khô mộc ý chí tạo thành, bất quá từ trên thân cây, Hoa Phong không hề cảm nhận được bất kỳ một loại ý nào.
Thân cây vô cùng tầm thường, lại khiến Hoa Phong hết sức nghi hoặc, hắn đưa thần thức thẩm thấu từ ngọn đến rễ, thế nhưng vẫn không có gì khác thường.
Nếu ở nơi khác Hoa Phong lập tức cho rằng đây là một cây khô đúng nghĩa, tuy nhiên ở một nơi mà tất cả mọi thứ do ý chí tạo thành, thì nó không bao giờ là một cây khô.
Thế nhưng nhìn đi nhìn lại hắn vẫn không tài nào nhận ra một điểm bất thường nào, nếu có bất thường thì so với những thứ xung quanh nó thật hơn rất nhiều.
Không thể lý giải, Hoa Phong vốn toan bỏ đi, thì đầu óc đột nhiên lóe tinh quang.
Hô
Hắn bất ngờ thôi phát hủy diệt kiếm ý đi ra, hủy diệt kiếm ý phô thiên cái địa, đột nhiên hàng lâm, khiến cho thế giới xung quanh một trận run rẩy như muốn thần phục.
Ý chí ở đây do chưa được lĩnh ngộ cho nên gọi là không ý chí. Chỉ khi nào võ giả lĩnh ngộ được mới có tên riêng, như kiếm ý, đao ý...vv.
Không ý chí đối mặt với thứ kiếm ý bá đạo cắn nuốt hết thảy, hủy diệt thảy liền run rẩy, muốn thần phục, Hoa Phong cảm nhận được không ý chí xung quanh như đang kêu gào sợ hãi.
Bất quá hắn là không để ý, mà hai mắt lúc này đang chuyên chú nhìn vào cây khô ba tấc trước mặt.
Mặc cho hủy diệt kiếm ý đang hoành hành bá đạo đè ép khắp nơi, thân cây ba tấc vẫn như cũ không thay đổi, nhưng Hoa Phong lại mơ hồ cảm giác nó đang phản kháng, sự phản kháng không rõ ràng này, liền khiến Hoa Phong chấn động.
Hủy diệt kiếm ý là kiếm ý tối cao trong tối cao, là kiếm ý chí cường trong thiên địa, hủy diệt kiếm ý có thể coi là hủy diệt ý chí.
Hủy diệt ý chí một khi hàng lâm, thì tất cả mọi ý chí chưa lĩnh hội đều phải run rẩy thần phục, thứ ý chí có thể phản kháng hủy diệt ý chí thì chỉ có thể là tứ đại ý chí còn lại. Quang minh ý chí, hắc ám ý chí, bất hủ ý chí, âm dương ý chí, mà thôi, bởi vì chúng là cùng đẳng cấp.
Thế nhưng ở trên cây khô ba tấc, Hoa Phong không hề cảm ngộ được một trong tứ đại ý chí trên.
Nói như vậy để thấy sự khiếp sợ của Hoa Phong lúc này, cây khô ba tấc không có tứ đại ý chí, mà vẫn có thể đưa ra phản kháng trước hủy diệt ý chí, còn là mơ hồ phản kháng.
Như vậy chứng tỏ điều gì, chứng tỏ thứ ý chí ẩn trên cây cao ba tấc, còn khủng bố hơn cả hủy diệt ý chí, hủy diệt ý chí trước mặt nó, hệt như trẻ con uy hiếp người lớn, không đáng để vào mắt.
Hoa Phong thần sắc nghiêm túc, hắn triệt để thu hẹp hủy diệt ý chí, tập trung đè ép về phía cây khô, cây khô lúc này hơi run rẩy một chút, liền trở về nguyên trạng.
Thế nhưng chỉ run rẩy một chút đó thôi, Hoa Phong thần sắc trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi từ thân cây phát ra một thứ ý chí vô cùng khủng khiếp, đáng sợ hơn hủy diệt ý chí rất nhiều, thậm chí còn muốn cắn nuốt ngược.
- Thứ gì mà khủng bố như vậy?
Hoa Phong tim đập cực nhanh, tay lau mồ hôi, nhìn chằm chằm cây khô, nội tâm run rẩy lẩm bẩm.
- Sợ mày à!
Ngiên răng nghiến lợi, Hoa Phong thu hồi sợ hãi, phát ra một lần năm kiếm ý, mục tiêu là cây khô ba tấc mạnh mẽ đè ép.
Hô
Bị năm kiếm ý công kích, đúng lúc này từ cây khô ba tấc, bất ngờ phát ra thứ ý chí kinh khiếp nhân tâm, thiên địa một mảnh u ám, ý chí từ cây khô khủng bố đến mức cắn nuốt một lần năm đại kiếm ý, một khí tức tử vong bao phủ đại địa, khiến cho toàn bộ non xanh nước biếc điều tan thành tro bụi, năm đại kiếm ý Hoa Phong phát ra cũng không chịu nổi khí tức tử vong liền bị cắn nuốt.
Hoa Phong mặt mày tái nhợt, khóe miệng trào máu, kiếm ý bị cắn nuốt cũng như thấn thức bị cắn nuốt, nội tâm hắn lũc này một trận kinh hãi, khí tức tử vong không ngờ một lúc ngạnh kháng năm đại ý chí tối cao, đây là điều hắn không thể tưởng tượng. Sư tôn nói năm đại ý chí kia đã là tối cường rồi, không một ý chí nào mạnh hơn được nữa.
Nhưng ở đây ý chí mang theo khí tức tử vong khủng bố, không những mạnh hơn một cái, đến cả năm cái hợp lại, vẫn bị cắn nuốt.
Không cho Hoa Phong suy nghĩ quá nhiều, ý chí tử vong lấy tốc độ cực nhanh, đẩy lùi năm loại kiếm ý, ý dồ muốn bao phủ luôn hắn vào trong.
Hoa Phong sắc mặt đen lại, triệt để phẫn nộ, nghĩ hắn là hồng mềm chắc.
- Trấn!
Hắn hét lớn Thiên Địa kiếm ý cuối cùng cũng được hắn thôi phát đi ra. Thiên Địa kiếm ý tuy không bá đạo, cũng chưa hẳn mạnh hơn ngũ đại ý chí, thậm chí còn yếu hơn mấy phần, tuy nhiên đây là ý chí thiên địa, là quân vương của mọi ý chí, có thể trấn áp tất cả ý chí.
Thiên Địa kiếm ý vừa xuất hiện, tử vong ý chí liền bị đánh tan, thân cây ba tấc run rẩy kịch liệt, nó gặp phải thứ còn đáng sợ hơn nó rất nhiều.
Khí tức tử vong thu hồi trở lại, yếu ớt bao bọc quanh thân, ý đồ ngăn trở Thiên Địa kiếm ý tiêu trừ chính mình.
Thế nhưng Hoa Phong chẳng dại mà đi tiêu trừ nó. Hắn không do dự phát ra thần thức va chạm cùng một chỗ với ý chí tử vong, ý đồ muốn lĩnh hội cái ý chí bá đạo này.
Bất quá thần thức vừa va chạm cùng ý chí tử vong, liền bị cắn nuốt không còn. Liên tục thi triển, liên tục bị cắn nuốt thế nhưng Hoa Phong không hề từ bỏ.
Sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, thần thức bị tiêu hao khủng khiếp, khiến hắn có chút không thể kiên trì, thậm chí Thiên Địa kiếm ý phát ra cũng có chút lung lay không trụ nổi.
Lúc này hắn lại không thể sử dụng nội tam sinh để khôi phục thần thức, bởi vì tinh khí thần của hắn đều tập trung toàn bộ ở trên tử vong ý chí, nếu có chút lơ là để nó phản ngược là vạn kiếp bất phục.
Thế nhưng nếu cứ tiếp tục tình trạng như này cũng chết, bởi vì khi thần thức tiêu hao sạch sẽ, là lúc bị tử vong phản ngược mà chết.
Ong
Ngay lúc Hoa Phong tưởng chừng như dầu hết đèn tắt, thì bất ngờ lại xảy ra, thức hải hắn kêu ong ong, nội tam sinh lại theo thói quen cũ tự động vận hành, tinh khí thần của Hoa Phong lại trở về đỉnh phong.
Bất quá dù biết rất nguy hiểm, có thể vạn kiếp bất phục, nhưng Hoa Phong vẫn không từ bỏ ý định lĩnh hội ý chí tử vong.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, nội tam sinh đã tự động vận hành ba lần, lực tam sinh cạn kiệt, Hoa Phong thần thức tiêu hao gần hết, thì rốt cuộc trong thức hải, tiểu kiếm năm màu đã xuất hiên màu thứ sáu.
Hô
Cây khô ba thước ngay lúc tiểu kiếm xuất hiện màu thứ sáu liền tiêu tán thành tro bụi.
- Thành công!!!
Hoa Phong ngửa mặt hét lớn sau đó lăn ra bất tỉnh.