CHƯƠNG 32
Bỗng nhiên một mảng xanh lục rộng lớn dần hiện ra ở trước mắt, vách đá đối diện trong tầm mắt, Nhiếp Cảnh ra sức thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hí dài, vó sắt thư giãn, khó khăn lắm mới hạ được trên vách đá! Thân thể Nhiếp Cảnh chấn động, lập tức ngồi vững vàng lại, y ngẩn ra, một niềm vui mừng khôn xiết xông lên đầu, vội vã ghìm cương ngựa quay người lại, hét lớn: “Nhị đệ, ta tới rồi, ngươi cũng nhanh lên —— ”
Âm thanh đột ngột dừng lại, y thấy Nhiếp Hi lảo đảo lắc lư, vịn lấy một cây đại thụ nơi vách núi, đang cố hết sức đứng thẳng lưng dậy. Khoé miệng hắn vẫn còn mang theo tơ máu tím đen, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt có chút hoảng hốt, nghe được tiếng kêu của Nhiếp Cảnh, lại chậm rãi ngẩng đầu.
“Ta không qua.” Nhiếp Hi cười một tiếng.
Nhiếp Cảnh kinh hãi, lạc giọng nói: “Nhị đệ, ý ngươi là gì?”
Nhưng Nhiếp Hi chỉ cho hắn một nụ cười ấm áp và bình tĩnh, lúc ẩn lúc hiện, lại có vẻ như đang vĩnh biệt.
“Nhị đệ!” Dưới tình thế cấp bách, Nhiếp Cảnh bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Ngươi… mau tới đây… ta… ta van cầu ngươi —— ta tình nguyện tặng đế vị cho ngươi, sẽ không tranh giành cái gì với ngươi nữa ——“ Càng nói về sau, thanh âm càng không nhịn được mà đứt quãng run rẩy.
Ánh mắt của Nhiếp Hi trầm tĩnh, thoáng hiện lên một tia ấm áp thương hại, gượng cười một tiếng: “Đáng tiếc… ta không qua được. Ca ca, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Đột nhiên, Nhiếp Cảnh hiểu tất cả.
Nhiệt độ cơ thể lạnh buốt, vẫn khẽ ho khan không ngừng, nôn ra máu đen, đến độ choáng váng… Nhiếp Hi đã sớm cực kỳ không ổn, hắn vốn không tính đến chuyện sống sót xuống núi. Một chút ít ôn nhu ban nãy, chỉ là lừa gạt mình phóng qua vách núi mà thôi…
Thân thể Nhiếp Cảnh run rẩy kịch liệt, trong lúc nhất thời lại có chút mù mịt.
Hắn nói, người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình… Cho nên, đối với tấm chân tình Nhiếp Cảnh dành cho hắn, hắn sẽ dùng chút hơi sức cuối cùng để hồi báo.
Là như thế này sao? Là như thế này sao?
Nhiếp Cảnh lạc giọng nói: “Cho nên, những thứ vừa nãy… đều là giả, đều là để gạt ta?”
Ánh mắt Nhiếp hơi hoảng hốt, khẽ mỉm cười: “Đúng vậy.”
Hắn lẳng lặng nhìn Nhiếp Cảnh, ôn nhu nói: “Thật xin lỗi, ca ca —— ta nói, người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình. Nhưng còn có một câu… Lòng ta không phải đá, nào có thể lay chuyển được. Người ta thích, vẫn là, vẫn là…”
(Nguyên văn là câu “Ngã tâm phỉ thạch, Bất khả chuyển dã” trong Thi Kinh: ý là lòng ta không phải đá, đá có thể dời nhưng lòng ta thì không thể nào lay chuyển được)
Hắn nhìn ánh mắt kinh hoàng đau đớn của Nhiếp Cảnh, nhãn thần hơi hoảng hốt, không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi đưa tay lên.
Nhiếp Cảnh bỗng nhiên thấy rõ, trên tay hắn có một ban chỉ bị bể màu mực bằng ngọc, dùng chỉ bạc cột lại, cố sức bọc kĩ —— đó là vật của Lâm Nguyên.
Trong lòng Nhiếp Cảnh lập tức nổ tung đau đớn, cả người giống như chia năm xẻ bảy, run rẩy, cơ hồ không nói ra lời. Mây vừa trôi qua, khuôn mặt của Nhiếp Hi ở vách đá đối diện có chút mơ hồ, thanh âm cũng hỗn độn không rõ ràng.
“Cho nên… ngươi không cần nhớ ta, mau chóng hồi kinh xử lý phản loạn, còn có chuyện Hải Thất Lan ở Tây Cương…” Kỵ binh đông nghịt của Vĩnh Châu càng ngày càng tiến gần, Nhiếp Hi nói từng câu một, cũng không tỏ ra ngần ngại chút nào trước mối nguy vô cùng cấp bách này.
Nhiếp Cảnh thấy cung tên phóng tới như mưa, tầm bắn sắp đến bên người Nhiếp Hi, gấp đến độ cả người toát mồ hôi lạnh, cắn răng nói: “Thôi được, ngươi không chịu qua đây, ta sẽ nhảy qua chỗ ngươi.”
Cánh tay y rung lên, định phi ngựa ra một đoạn, mượn xung lực nhảy về lại phía đối diện. Biết rõ làm như vậy là mạo hiểm cơ hồ không có cơ hội sóng sót trở về, nhưng Nhiếp Hi ở nơi đó ——
Nhiếp Hi nhướng mày, quát lên: “Không nên hồ đồ!” Vừa quát ra, sáu quân lùi lại, quả nhiên là uy thế không thể chống lại. Chiến mã của Nhiếp Cảnh sợ chết khiếp, uể oải trên mặt đất, suýt nữa hất Nhiếp Cảnh xuống ngựa! Kỵ binh Vĩnh Châu cũng lộn xộn một trận, binh mã va chạm tự giẫm lên nhau!
Nhiếp Hi thừa dịp hơi yên tĩnh, trầm giọng nói với Nhiếp Cảnh: “Đừng quên, ngươi là hoàng đế —— mỗi lời nói mỗi hành động của ngươi, không chỉ là cho một mình ngươi. Hoàng huynh, năm đó ngươi đã đoạt được đế vị, ngươi sẽ làm được.”
Nhiếp Cảnh run rẩy một hồi, lạnh lùng nói: “Nhiếp Hi! Ngươi không thử một chút sao biết không thể? Ngươi qua đây cho ta, bằng không —— ta sẽ nhảy xuống!”
Đúng lúc này, vèo một tiếng, một mũi tên sắt bắn tới, Nhiếp Hi cũng không thèm nhìn tới, ném mũi tên ra dễ như trở bàn tay, tiếng gió chói tai, liền truyền đến một chuỗi tiếng kêu thảm ghiết của đội kỵ binh, chính là một mũi tên của Nhiếp Hi đủ lực xuyên thủng mấy người, đóng đinh một con chiến mã cứng rắn lên một đại thụ! Mọi người đều hoảng hốt, nhất thời không dám tiến gần.
Tay Nhiếp Cảnh đổ đầy mô hôi lạnh, chỉ sợ mở miệng sẽ khiến Nhiếp Hi phân tâm, càng không dám nói lời uy hiếp, hai mắt đỏ bừng, tay nắm lại vang lên tiếng răng rắc.
Ngược lại Nhiếp Hi điềm nhiên như không có gì xảy ra, thuận tay lau đi máu đen vừa nôn ra, cười nói: “Đừng lo lắng, ngươi mau xuống núi đi —— nếu ta có thể sống ra ngoài —— chúng ta cũng không cần gặp mặt nữa. A… ca ca ——“
Khẩu khí của hắn vẫn luôn ôn hoà, rốt cuộc mang theo một chút run rẩy, lập tức nhướng mày, quát to: “Nhiếp Cảnh, đừng quên ngươi là hoàng đế! Nhiếp gia chỉ còn ngươi!”
Theo sau những lời này, hắn lại đoạt lấy mấy mũi tên bay đến, kẹp lại ném ra mạnh mẽ như giông tố, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, ngay lập tức lại có hơn mười người, nối đuôi nhau bị xuyên tim mà chết!
Tâm trạng Nhiếp Cảnh lung lay dao động một hồi, hai mắt tựa như nhỏ ra máu, chợt cắn răng một cái, gắng sức quất tuấn mã một cái, con ngựa kia vì đau mà rống lên một tiếng, lao đi vùn vụt như điện. Nhiếp Cảnh cũng không quay đầu lại, chạy về phương trời xa xăm.
Cuồng phong gào thét, mặt trời màu đỏ giãy giụa nhảy lên từ tầng tầng mây đen, ánh sáng chớp tắt bất định.
Nhiếp Hi rút bội kiếm ra, ánh kiếm lẫm liệt, rồi đột nhiên chiếu sáng một góc trời.
Tên sắt như mưa, đến bên cạnh hắn lại bị ánh kiếm như tuyết đẩy bay hết, bỗng nhiên hắn quay người lại, nhìn lướt qua hết thiên quân vạn mã nơi sườn núi.
“Nhiếp Hi ở đây, ai trong quân Vĩnh Châu tới nhận lấy cái chết?” Từng chữ giống như sấm vang giữa trời, một tiếng chấn động trăm núi ngàn khe.
End chap 32