CHƯƠNG 43
Con ngươi sáng ngời của Nhiếp Cảnh nửa mở ra, thấy ánh mắt lo lắng của Nhiếp Hi, không khỏi hoảng hốt một chút, cảm thấy cho dù nằm mơ cũng không có được một giấc mộng si ngốc hoang đường buồn cười như thế. Y vô cùng chán ghét si tâm nhàm chán của bản thân mình, quốc gia đại sự đang lúc khó khăn, vẫn còn có tâm tư lạc hướng vì Nhiếp Hi. Liền mất hồn như thế một hồi, mở to hai mắt, trước mặt vẫn là đôi mắt mong chờ của Nhiếp Hi đang nhìn mình, bây giờ mới phát giác được —— thì ra không phải là mộng.
Chuyện hoang đường nhất, ngoài ý muốn nhất, buồn cười nhất, lại đang xuất hiện vào thời điểm không thể nào nhất, khi y đã trải qua sự tuyệt vọng nhất, thống khổ nhất, đoạn tuyệt với trầm luân cháy bỏng khốn khổ nhất, vẫn luôn cầu cũng không được, làm y đau đớn đến mức muốn chết, người kia lại nói: “Ta nguyện ý điên cả đời. Ngươi nói có được không?”
Nhiếp Cảnh lẳng lặng ngưng mắt nhìn Nhiếp Hi, đột nhiên liền cười ra tiếng, khẽ tự nói: “Không được.”
Không được, tuyệt đối không được. Quá bất ngờ, quá gấp rút, quá nhiệt tình, cho nên… tuyệt đối không được.
Nhiếp Hi ngẩn ra, có chút ngơ ngơ ngác ngác, gãi đầu: “Hoàng huynh, ngươi nói gì?”
“Ân, ngươi đã tỉnh là tốt rồi.” Hắn khẽ mỉm cười, không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt bỗng nhiên không hiểu vì sao lại đỏ bừng lên, lập tức đứng dậy, di chuyển loạn khắp phòng, tìm khăn lau mồ hôi lạnh trên trán cho Nhiếp Cảnh, đưa cốc trà, trong miệng lẩm bẩm loạn cả lên: “Đừng hao tổn tinh thần nữa, mau nằm xuống. Vừa rồi ta quá gấp rút, nên từ từ nói với ngươi. Bất quá về sau chúng ta còn có nhiều thời gian để giải thích —— ”
Nhiếp Cảnh nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta rất mệt. Nếu không có chuyện gì khác, mời Nhị đệ trở về đi.”
Bây giờ Nhiếp Hi mới phát giác được cái gì đó bất thường, có hơi mê muội nhìn hoàng huynh của hắn, khẽ nói: “Thế nào… ngươi… không thích sao?”
Nhiếp Cảnh nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, trước mắt tựa hồ thổi tới trận gió tuyết thâu đêm không ngừng nghỉ ở thư viện Bạch Mai, trong lòng cũng phủ một lớp băng sương, khẽ cười một tiếng: “Ta không biết… Nhị đệ, ngươi vốn không cần phải như vậy. Bệnh của ta không sao hết, uống thêm vài chén thuốc sẽ khoẻ thôi. Không cần uỷ khuất ngươi như vậy —— ”
Nhiếp Hi cũng là người thông minh, nghe ra sự bất thường, đột nhiên nửa quỳ trước giường bệnh của y, nắm lấy tay y, đặt trên ngực mình, ôn nhu nói từng chữ: “Hoàng huynh, ngươi không tin được ta, có phải không? Nhưng ngươi thông minh như vậy, lòng ta là thật hay giả, làm sao gạt được ngươi. Hoàng huynh…”
“Đủ rồi, Nhị đệ, đủ rồi ——” Nhiếp Cảnh có chút khó nhịn, bỗng nhiên quay đầu đi, không nhìn ánh mắt ẩn tình ôn nhu của hắn nữa, run giọng nói: “Là thật hay giả, chưa chắc bản thân Nhị đệ đã biết.”
Nhiếp Hi mỉm cười hôn một cái trên đôi môi nhợt nhạt của y, ôn nhu dịu dàng nói: “Ta làm sao lại không biết chứ? Bây giờ ta nhìn thấy ngươi, lòng tràn đầy lưu luyến không thôi, hận không thể không xa nhau một giây một phút nào, cứ quấn lấy nhau như vậy cả đời. Trước kia hoàng huynh nói, ngươi đối với thần đệ là quý trọng và ngưỡng mộ, như mê như say… Bây giờ tiểu đệ mới hiểu được… quả nhiên là tư vị như vậy…” Lúc này nhớ tới lời Nhiếp Cảnh nói lúc say trước đây, lại không thấy phẫn hận thống khổ, trái lại trong lòng mơ hồ có chút cảm giác say mèm.
Nhiếp Cảnh càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, lạnh lùng nói: “Như vậy… Lâm Nguyên tính là chuyện gì… Chẳng lẽ gã khước từ ngươi, ngươi liền… như vậy… Ta chỉ nói lòng của nhị đệ như kim thạch không thể chuyển dời, hoá ra không phải vậy. Đối với ngươi… đối với ngươi…” Thanh âm của y càng ngày càng run rẩy kịch liệt, có phần không nói được, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại nơi Nhiếp Hi, mang theo một chút tức giận. (Nguyệt: Chậc, Tiểu Cảnh nghĩ Nhiếp Hi coi mình là thế thân TT)
Bây giờ Nhiếp Hi mới hiểu được hắn đã gây ra chuyện nan giải thế nào, cảm thấy chuyện này khá khó giải thích, trầm ngâm trong chốc lát, một lúc lâu sau mới nói: “Thật sự đối với ngươi… rất yêu thích ngươi… hoàng huynh… thiên hạ không ai có thể buộc thần đệ làm chuyện gì. Ta nói thích, đó chính là phát ra từ đáy lòng, tuyệt không hai lòng.”
Trái tim Nhiếp Cảnh càng lạnh buốt, thản nhiên nói: “Thì ra người ngươi rất yêu thương không phải là Lâm Nguyên.”
Nhiếp Hi ngẩn ra, suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Không. Kỳ thật —— ”
Trong lòng Nhiếp Cảnh bị nghẹn đến lợi hại, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, ngươi còn… còn…”
Nhiếp Hi thở dài, nắm chặt tay y, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên ngón tay lạnh buốt của y một cái, khẽ nói: “Nếu nói ta không thương gã, đó nhất định là nói bậy. Nhưng, đó cũng là chuyện đã qua… Ta không ngờ rằng người hoàng huynh muốn ta gặp lại là Lâm Nguyên, thật ra thấy gã, cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Khi đó, ta chỉ biết, đã không còn dây dưa gì nữa với Lâm Nguyên… Ta sợ ngươi nghĩ nhiều, vội vã muốn trở về gặp ngươi, không may là trên đường bị người giữ lại, như thế mới kéo dài một hồi… Cũng may kéo dài một hồi này, mới khiến ta hiểu rõ. Thì ra, ta vẫn luôn sốt ruột vì ngươi, lo lắng, không buông, liều mạng cũng muốn bảo toàn ngươi… đó cũng không phải là tình huynh đệ gì.”
Hắn cười cười, vươn tay, ôm thật chặt Nhiếp Cảnh đang trầm tĩnh như đá vào trong lòng.
“Người ta yêu vô cùng, là ngươi, ca ca.”
Thân thể Nhiếp Cảnh run lên, im lặng hồi lâu, đột nhiên khẽ cười: “Nhị đệ, ngươi bỗng nhiên hữu tình như vậy, thấy thái độ đạm mạc của vi huynh, nhất định vô cùng không hài lòng đi.”
Nhiếp Hi thấy vẻ mặt lãnh đạm do dự của y, tủm tỉm cười lại hôn một cái lên mặt y, thuận tiện chôn mặt vào cổ áo y, ngửi được hương bạch mai nhàn nhạt, mùi vị ôn tồn quen thuộc như vậy, nhất thời tâm trạng yên ổn lại, ngay cả chút ảo não kia cũng biến thành nhu tình như nước, hàm hàm hồ hồ nói: “Không, ta hại ngươi khổ cực như vậy, ngươi giày vò lại ta, ra đề khó cho ta, cũng là nên như vậy. Hoàng huynh… cho dù tình thâm đã qua, khó tránh khỏi gập ghềnh, ngươi có không được tự nhiên hay gây khó dễ gì, thần đệ cũng chỉ coi như thú vị khuê phòng, cam tâm đón nhận.”
Nói rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng như sao lưu chuyển, trong suốt như say rượu, nhìn Nhiếp Cảnh không nháy mắt, khoé miệng vừa cười hiện ra hai má lúm đồng tiền. Xem ra, Nhiếp Hi nói là cam tâm đón nhận, trong lời nói sớm đã dùng giọng điệu mềm mỏng ôn tồn nhất, ra vẻ ngoan ngoãn lấy lòng, là có ý tìm lối thoát xin tha thứ.
Nhiếp Cảnh vừa nghe một miệng đầy lời nói xằng bậy của hắn, cũng không biết thật sự động tình hay là thương cảm mình suy nhược gần chết, lại nói gì mà “thú vị khuê phòng”, càng không hứng thú, thản nhiên nói: “Đừng nói nữa.”
Nhiếp Hi nghe ngữ khí không tốt của y, không biết vì sao làm y không thích, cau mày nói: “Ca ca?”
Nhiếp Cảnh thở dài: “Ta rất mệt. Nhị đệ, ngươi về trước đi vậy. Hải Thất Lan xâm phạm biên giới, đã đánh tới binh mã ở Tây Bắc rồi, binh đã gần tới Lan Châu rồi. Ta đã hạ chỉ, để Ngô vương Nhiếp Hi lĩnh quân xuất chiến, lập công chuộc tội. Hôm nay cứ như vậy, ngày mai ta và ngươi sẽ tỉ mỉ thương lượng việc quân.”
Nhiếp Hi vừa nghe thấy, cũng không bất ngờ, cư nhiên cười cười: “Xem ra tiểu tử này thật sự tin văn kiện mật ta đã sửa đổi, cử binh chậm trễ, bây giờ mới xuất hiện. Mùa đông giá rét đã gần đến, gã không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.” Nói rồi bỗng nhiên đứng lên: “À phải, kỳ quái… vẫn chậm hơn nửa tháng so với ước định tháng mười trong mật thư, càng bỏ lỡ thời gian. Nói lý ra, Hải Thất Lan quen thuộc chuyện binh mã, không nên phát binh vào mùa đông. Gã đột nhiên mạo hiểm như vậy, gần như liều lĩnh, nhất định có nguyên do!”
Nhiếp Cảnh gật gật đầu, khen: “Nói rất đúng. Ta cũng nghi gã gặp phải chuyện gì đó, nhất định phải phát binh. Thế cục của Hải Hãn Quốc, chỉ sợ cũng có nhiều huyền cơ… Một vài ngày nữa, thì có thể nhận được thư mật thám ở trong cung bọn họ, sẽ biết được đích xác.”
Nhiếp Hi ngẩn ra, nhìn y một chút, thở dài nói: “Thì ra hoàng huynh cũng có người nằm vùng ở Hải Hãn Quốc.”
Nhiếp Cảnh gật đầu: “Sau khi từ Vĩnh Châu hồi kinh, ta liền bố trí một vài người.”
“Ồ…” Nhiếp Hi thở dài, chỉ cảm thấy Nhiếp Cảnh khôn khéo khó lường, mỗi ám kỳ xuất ra đều khiến người khác bất ngờ, cũng không biết dự tính tiếp theo của y là gì.
(Ám kỳ (暗棋): cờ mù, tìm hiểu thêm tại đây)
Nhiếp Cảnh thấy vẻ mặt hắn chấn động, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi… có phải hơi sợ ta hay không…” Ngữ khí mặc dù bình tĩnh, trong lòng đau đớn một trận. Y biết Nhiếp Hi từ trước đến giờ luôn căm hận y, phòng bị y, có phải quá để lộ sự sắc sảo hay không, Nhiếp Hi lại cảm thấy y đáng sợ…
Nhiếp Hi khẽ mỉm cười, lại tiến tới gần hôn một cái trên con mắt thoáng ưu buồn của y, cười híp mắt đáp: “Không, ta cảm thấy rất hài lòng đấy. Hoàng huynh của ta… thần võ ngút trời, vô cùng anh duệ, vẫn luôn chung tình với một kẻ hồ đồ lơ mơ như ta đây… Lẽ nào ta còn không nên hài lòng sao?” Thanh âm từ từ mềm nhũn xuống, mang theo chút ý trêu chọc, hôn một mạch xuống dưới.
Nhiếp Cảnh vẫn luôn lẳng lặng ngồi thẳng, dáng vẻ có hơi thật thà, cũng không trả lời. Mãi sau đó, rốt cuộc mới hơi nhắm hai mắt lại, trên gương mặt tái nhợt mơ hồ hơi ửng hồng lên.
Nhiếp Hi vững vàng ôm lấy thắt lưng rất mảnh khảnh của y, hai người dính sát vào nhau, môi lưỡi dây dưa, không nói một câu nào.
Sắc dục của Nhiếp Hi khẽ động, chậm rãi sờ xuống phía dưới, bàn tay trượt vào trường bào của y, vừa chạm tay vào liền cảm thấy ấm áp mát lạnh, có loại nhu nhuận tựa như ngọc, vô cùng động lòng người. Không biết làm sao liền mò tới bộ ngực y, liền nhẹ nhàng vuốt ve viên tròn tròn nho nhỏ trên ngực y.
Nhiếp Cảnh nhịn không được để thân thể bị Nhiếp Hi mò mẫm, lại vùi càng sâu vào trong ngực hắn, khẽ nhíu mà, lại không nói gì, nhưng mà viên nhỏ nhỏ kia sưng lên không ít, trung thực tiết lộ phản ứng đích thật của chủ nhân. Nhiếp Hi ôn nhu xoa nắn dỗ: “Ta chỉ muốn thân thiết với ngươi thêm một hồi… Hoàng huynh, thân thể ngươi suy nhược, ta biết, sẽ không lỗ mãng…”
Trên mặt Nhiếp Cảnh hiện ra một màu hồng, cũng không đáp lời, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ưu buồn dần dần có một chút mông lung như sương xuân. Nhiếp Hi thấy y cũng không quá khước từ, càng động tâm, nhẹ nhàng gặm cần cổ thon dài của y, hai tay lại xoa nắn thắt lưng của Nhiếp Cảnh, bàn tay nóng hổi mơn trớn qua cái eo thon của y, rồi trượt xuống, một tay đặt trên bụng y khẽ trượt lên trượt xuống, một tay lại mò xuống phía dưới, cầm lấy phân thân của y, thoáng chơi đùa mấy cái.
Bụng dưới Nhiếp Cảnh nóng lên, không nhịn được khẽ ho một tiếng, lập tức nhớ tới rất nhiều chuyện cũ trước kia, sắc dục nhất thời tiêu tan, lắc đầu, chậm rãi đẩy Nhiếp Hi ra.
Nhiếp Hi tiện thể cầm tay y, nhìn y khẽ mỉm cười: “Vẫn còn lo lắng?”
Lúc này trăng đã treo giữa trời, ánh sáng trắng như sương vẩy xuống mi mục y, vạt áo, Nhiếp Hi chỉ cảm thấy da tay của y gần như trong suốt như màu tuyết, ngay cả mạch máu màu xanh nhạt cũng mơ hồ thấy rõ, vô cùng thương tiếc, lại hôn một cái lên tóc mai y.
“Cũng không sao, để từ từ đi.” Hắn nói xong, hơi mờ ám cười cười: “Ngươi phải nhanh bồi dưỡng cho tốt một chút, đợi ta xuất chiến trở về —— ”
Nhiếp Cảnh không đáp, Nhiếp Hi liền tự mình khẽ nói: “Hoàng huynh, rất nhanh ta phải xuất chinh rồi, tối nay ôm ngươi ngủ, có được không?”
Không đợi y cự tuyệt, tiện tay ôm lấy y, nhẹ nhàng phóng tới trên giường, tự mình thừa cơ hội lách qua, quấn tay quấn chân liều mạng cuốn chặt lấy.
Nhiếp Cảnh bị hắn làm cho không còn cách nào khác, đau đầu nói: “Nhị đệ, vì sao ngươi trở nên vô lại như vậy…”
Nhiếp Hi vùi đầu trong bộ ngực y, gắng sức hít lấy khí tức hoa mai trên người y, hàm hàm hồ hồ cười nói: “Kỳ thật ta vốn vô lại… chỉ với người yêu thương… Sau này ngươi sẽ từ từ thành thói quen.”
“Chỉ với người yêu thương…” Trong lòng Nhiếp Cảnh nghẹn lại, nói không ra lời, vội vã nghiêng đầu đi. Trong lòng tầng tầng lớp lớp sóng dậy, làm thân thể y rơi vào một cơn sóng to gió lớn, không cách nào thoát ra.
Người này đi ra ngoài một chuyến, tính tình cực kì biến đổi, quả thật giống điên vậy. Hắn nói lần này sẽ điên cả đời, nhưng cả đời là bao xa… Ai có thể nói rõ ràng được. Một Lâm Nguyên đã từng điên cuồng mê luyến như vậy, trong nháy mắt Nhiếp Hi liền quên mất, hôm nay Nhiếp Hi bỗng nhiên ôn tồn với mình như thế, có thể lưu lại bao lâu chứ.
Y nhắm mắt lại, chỉ sợ thất thố, trầm mặc một hồi, thật sự chịu đựng không được nữa, đành phải nói: “Tối nay ánh trăng thật đẹp, thật là muốn đàn một khúc. Đáng tiếc cầm của ta không ở đây…”
Nhiếp Hi quả nhiên xum xoe, không chịu nhờ thái giám làm hộ, lập tức nói: “Ở đâu? Ta đi lấy.”
Nhiếp Cảnh khẽ nói: “Trước điện Sùng Quang có một gian phòng nhỏ, chỉ để bảo quản cây đàn cầm ta thích dùng.” Nhiếp Hi hôn một cái nơi mi tâm hơi nhíu lại của y, tủm tỉm cười nói: “Ta lập tức đi lấy, đang muốn lĩnh giáo tài đàn tuyệt vời của hoàng huynh.”
Nhiếp Cảnh gật đầu, lẳng lặng nhìn thân thể cao gầy của hắn đi ra ngoài. Ánh trăng phủ lên vai hắn, khiến mọi thức trước mặt càng giống như một giấc mộng hư ảo. Đời người như giấc mộng, hoá ra là thế này. Có lẽ… một ngày nào đó bỗng nhiên tỉnh lại, thật ra chỉ nằm mơ mà thôi, không biết đến lúc đó sẽ thế nào.
Y khẽ động khoé miệng, chát chúa cười một tiếng, ra lệnh bản thân suy nghĩ nhiều hơn cách làm thế nào để đối phó với Hải Thất Lan, đừng vương vấn dây dưa không rõ ràng với sự tình ở chỗ này nữa.
Nhiếp Hi đi ra ngoài, thấy Tào Hân Nhiên cùng với vài người đang sưởi ấm bên hoả lò ngây ngốc chờ đợi bên ngoài viện, cả đám tụm lại lộn xộn. Hắn không khỏi cảm thấy thật có lỗi, đang muốn mở miệng, thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, bất giác cười một tiếng: “Đúng vậy, ta là Ngô vương.” Mặc dù mọi người kinh hãi, nhìn ra được y và hoàng đệ cực kì không bình thường, không dám nói gì. Nhiếp Hi thấy cả đám bọn họ uể oải, vội vạng lệnh mọi người lui xuống, chỉ chừa thái giám trực đêm canh phòng. Lại hỏi Tào Hân Nhiên: “Tào công công, cầm của hoàng huynh ở đâu? Ta không quen với khu vực này lắm.”
Tào Hân Nhiên hơi cảm thấy bất ngờ: “Bệnh của bệ hạ còn chưa khỏi, ngài ấy sao lại muốn đánh đàn.”
Nhiếp Hi vội nói: “Ta thấy tình hình y rất khả quan. Bệnh này của hoàng huynh, nói nhiều cười nhiều trái lại sẽ khá lên, cũng không nên quá dồn nén.”
Tào Hân Nhiên cảm thấy cũng có lý lẽ, kỳ thật gốc bệnh chân chính của Nhiếp Cảnh chính là bắt nguồn từ Nhiếp Hi, nếu Ngô vương đã hồi tâm chuyển ý, hoàng đế không cần thuốc vẫn có thể khỏi bệnh. Hai huynh đệ họ muốn đánh đàn tấu nhạc chơi đùa, chung quy vẫn tốt hơn động đao động binh như trước kia. Liền nói: “Vậy nô tì đưa Ngô vương đi lấy.”
Ngay sau đó Tào Hân Nhiên cầm một cây đèn ***g, mang theo Nhiếp Hi cùng đi ra ngoài.
Mấy ngày này tuyết rơi liên tục, hôm nay mới tan, ban đêm xuất hiện một vầng trăng sáng, chiếu sáng những mảng tuyết đọng trên mặt đất. Nhiếp Hi theo Tào Hân Nhiên, lẳng lặng đi xuyên qua tầng tầng lớp lớp các cung viện, chỗ thì quen thuộc, nhưng sau nhiều năm tháng trở lên bạc màu, lại lần nữa trùng tu sơn lại, nhìn chung không giống trước kia. Hắn không nhịn được mà nhớ lại một vài chuyện cũ, trong lòng bùi ngùi.
Từ nhỏ, kỳ thật Nhiếp Hi khá được lão hoàng đế thiên vị cưng chiều. Người đời đều nói hắn hùng võ mưu lược, có phẩm chất là một quân vương có tiếng tăm tốt. Bản thân hắn cũng khí phách cao ngất, thời niên thiếu càng là hùng tâm vạn trượng, nếu không gặp phải huynh trưởng tài năng thông minh lợi hại, nhất định hắn không cam lòng làm người dưới.
Nói thật, bây giờ cũng chưa chắc đã cam tâm, bất quá… người ở thượng vị là Nhiếp Cảnh, cho nên cũng không cần so đo. Cả đời này, sóng to gió lớn nào cũng đã gặp qua, muôn vàn kiếp sau, khó có được một người đa tình ở bên, như vậy cũng coi như toại nguyện đắc ý. Quyền vị đế vương, không cần quá lưu ý, cười xoà bỏ qua cũng được.
Nhớ tới Nhiếp Cảnh, trăm chuyện thấm vào tim, hơi bủn rủn ngọt ngào, ngược lại giống như say rượu vậy. Nhìn tuyết trắng xoá trên đất, phản chiếu cái bóng của mình, Nhiếp Hi không nhịn được cười một tiếng, lại hướng về cái bóng của mình tự nói: “Người này là kẻ ngu đần đệ nhất thiên hạ, lãng phí bao nhiêu xuân hoa thu nguyệt.”
Tào Hân Nhiên nghe được dường như hắn đang nói gì, vội vàng quay đầu lại hỏi: “Ngô vương có gì phân phó?”
Nhiếp Hi ngẩn ra, cười ha ha một tiếng: “À, không có gì. Ta nói ánh trăng thật là sáng.” Bản thân cũng cảm thấy hôm nay hết sức lông bông, dường như có chuyện gì phiền muộn hắn đã lâu bỗng nhiên được cởi bỏ, cả người cũng trở nên bồng bồng bềnh bềnh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên.
Dù sao Tào Hân Nhiên cũng không hiểu nổi hắn nháo chuyện cổ quái gì, cũng không dài dòng, một mạch dẫn hắn tới cầm các ở điện Sùng Quang, đẩy cửa vào, nói: “Đây là cầm các bệ hạ thích nhất. Ngày thường ngài ấy luôn ở trong này rất lâu.”
Ánh trăng sáng ngời nghiêng ngã phủ lên cầm các, chiếu rọi nền nhà như tuyết phủ, trên cái bàn dài nhỏ bằng ngọc xanh, quả nhiên đặt một cây cầm cũ, bên cạnh bàn là một đoạn gấm, đã có chút cũ kỹ, ở dưới ánh trắng lộ ra màu trắng xanh. Nhiếp Hi không khỏi ngẩn ra, cảm thấy nơi này cực kì yên tĩnh, bố trí cũng vô cùng đơn giản, thậm chí có thể nói tiêu điều, thật sự không giống nơi thiên tử hay quanh quẩn.
Hắn nhìn căn phòng trống rỗng phủ sương, hoa mắt một trận, luôn cảm thấy có thể thấy Nhiếp Cảnh ngồi xếp bằng trước cái bàn dài bằng ngọc xanh, dáng vẻ cúi đầu chơi đàn. Chỗ lạnh lẽo như vậy, không biết vì sao Nhiếp Cảnh thích ở lại đây, vì sao lại thường nán lại đây chứ.
Nhiếp Hi thở dài, chậm rãi đi tới trước bàn dài bằng ngọc xanh, thuận tay cầm lên cây cầm cũ nọ, lúc này mới phát hiện, kỳ thật cũng không phải là danh cầm gì, chất liệu thô ráp, làm cũng không tốt lắm. Nhưng chỉ có điều là càng nhìn càng thấy quen mắt, không khỏi thắc mắc, trước đây hắn nhất định đã gặp qua cây cầm này, và không chỉ một lần.
Trong lòng nghi ngờ, liền lật đi lật lại ở trong tay ngắm nhìn, thuận miệng hỏi: “Vì sao bệ hạ thích cây cầm thô kệch như vậy?
Tào Hân Nhiên sửng sốt một chút, nhìn hắn một hồi, ngạc nhiên nói: “Cái này… đây là lễ vật Ngô vương tặng cho bệ hạ mà, xem ra bản thân Ngô vương cũng đã quên.”
Nhiếp Hi ồ một tiếng, trong đầu loé lên một ánh chớp, chợt nhớ ra.
Trước kia Anh vương Nhiếp Thương Khung từng tiến cung dạy Nhiếp Hi cầm kỹ. Ý tứ của lão hoàng đế, vốn là muốn hắn đồng thời truyền thụ cho hai vị hoàng tử, Nhiếp Thương Khung không biết thoái thác thế nào, chỉ chuyên tâm giảng dạy Nhiếp Hi. Bây giờ Nghiếp Hi mới hiểu rõ nguyên do, đây là tình máu mủ của người phụ thân không nói ra miệng được, cái gọi là dạy cầm, dạy võ, dạy binh pháp, đại khái đều là vì Nhiếp Thương Khung muốn thấy nhi tử và Phương Hoà hoàng hậu, bất đắc dĩ phải mượn cớ mà thôi.
Cầm phòng trong điện Sùng Quang, vốn là nơi Nhiếp Thương Khung dạy Nhiếp Hi học đàn, có đôi khi Nhiếp Cảnh đọc sách xong, cũng sẽ qua xem đệ đệ một chút, im lặng đứng ở một bên nghe hai người đánh đàn. Nhiếp Hi thấy ca ca hình như ưa thích thứ này, liền tự mình ra tay làm một cây đàn cầm, vào sinh nhật của Nhiếp Cảnh tặng cho y. Đương nhiên cầm làm rất khó coi, nhưng cũng tốn của hắn không ít thời gian, Nhiếp Cảnh nhận được lễ vật, dáng vẻ cực kì vui mừng, ôm không chịu buông ra.
Đó là… chuyện bao nhiêu năm về trước. Đã từ rất lâu giống như kiếp trước, ngay cả Nhiếp Hi cũng nhớ không rõ… Không ngờ, Nhiếp Cảnh vẫn luôn giữ lại cây đàn cầm cũ kĩ xấu xí này, quanh quẩn ở cầm các.
Lúc y mân mê cây đàn cầm cũ, trong lòng suy nghĩ chuyện gì chứ…
Tay Nhiếp Hi run rẩy nhẹ nhàng vuốt thân đàn cầm, cảm thấy hoa vân ở trên gỗ vô cùng sáng loáng, rõ ràng có người vẫn luôn quý trọng lau chùi. Có lẽ là vì thường xuyên đánh đàn, có vài vết lõm nhỏ, đoán là ngón tay ma sát, lâu ngày lưu lại dấu tích.
Hắn ngơ ngẩn một hồi, không kìm lòng nổi mà kéo đoạn gấm ngồi xuống, tự mình đặt cổ cầm thật cẩn thận, tiện tay gảy một khúc “Tiên Ông”, vài tiếng “Tiên Ông”, thì ra dây đàn bị nới lỏng, nên đàn không ra được giai điệu nào quá khó.
Nhiếp Hi có hơi rầu rĩ, khẽ nói: “Âm không quá chuẩn xác lắm.”
Tào Hân Nhiên thở dài nói: “Đàn này làm không được tốt lắm, dây cầm rất dễ giãn hoặc là đứt mất, trước kia cũng may có bệ hạ yêu quý, thường xuyên chỉnh lý dây đàn ở điện Sùng Quang, cũng có thể đàn được âm chuẩn. Nhưng mấy ngày này ngài bệnh quá nặng, quả thật không dậy nổi, chuyện chỉnh lý dây cầm cũng gác xuống.” Nói rồi, vô tình hay cố ý liếc nhìn Nhiếp Hi, mơ hồ có một chút ý trách cứ.
Nhiếp Hi không lên tiếng, gật gật đầu, liền tiếp tục gãy đàn cầm, nhưng mà ngón tay có hơi co giật.
Hắn là người thông minh, dĩ nhiên hiểu rõ ý trách nhẹ của Tào Hân Nhiên, nghĩ đến Nhiếp Cảnh, trong lòng cũng giống như dời sông lấp biển vậy.
Một tiếng rạch xé, thì ra dùng sức hơi nhiều, suýt nữa đánh đứt dây đàn, đầu ngón tay cũng rách da.
Bỗng nhiên hắn đàn không nổi nữa, lấy tay chống lấy đầu, run giọng nói: “Tào công công, ngươi mang đàn này về trước phục lệnh với bệ hạ vậy… Ta muốn yên tĩnh một chút… ngươi thỉnh bệ hạ nghỉ ngơi sớm đi.”
(Phục lệnh (复命): báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh)
End chap 43