CHƯƠNG 49: ĐẠI KẾT CỤC
Bất tri bất giác, gió xuân làm tan chảy băng tuyết, thuỳ dương trên ốc đảo đổi thành đại mạc khói lửng lờ. Nhưng mà, bất luận phong cảnh biến dời như thế nào, trong lòng có nhu tình mật ý, khắp nơi đều là gió xuân lưu chuyển.
Nhiếp Hi vẫn không thể cưỡi ngựa, nhưng đã có thể ngồi dậy nhìn phong cảnh ở ngoài xe. Có Nhiếp Cảnh ôn ngôn nhuyễn ngữ theo cùng, tiêu tan không ít sự bực mình. Đường về càng gần, hai người thấy cảnh xuân tươi đẹp sáng lạn dọc đường, ít nhiều gì cũng chính là dệt hoa trên gấm.
(Ôn ngôn nhuyễn ngữ (温言软语): lời nói ôn hoà êm ái)
Đại quân Tây chinh một mạch khải hoàn hồi kinh, đợi đến hai trăm dặm ngoài kinh thành, trời đã vào đầu xuân.
Nhiếp Hi thấy mạch nước trong veo ngoài cửa sổ, núi xanh vạn dặm, sương khói phủ đầy trời đất soi thấy người, gió mát lướt qua, bờ nước có vô số dãy màu xanh ngọc bích khẽ lay động nhảy múa, cảnh tượng vô cùng mỹ lệ, không khỏi cảm thấy cực kỳ hứng thú, thuận miệng cười hỏi: “Đây là nơi nào? Chỗ này cũng khá lắm, nếu ở chỗ này làm ẩn sĩ chẳng phải rất vui vẻ sao.”
Dĩ nhiên Nhiếp Cảnh biết đây là đâu, nghe vậy sắc mặt hơi biến, cười cười chỉ làm như không nghe thấy.
Lý Phong Kỳ thúc ngựa đi bên xe thấy Nhiếp Hi hừng hực thích thú, tiến gần đáp: “Ngô vương, đây là vùng Dương Liễu ạ.”
Nhiếp Hi vừa nghe được, tức khắc mặt cũng đổi sắc, trầm ngâm không nói. Trong lòng Nhiếp Cảnh đập thình thịch, vô cùng tức giận Lý Phong Kỳ nhiều chuyện, nhưng vẫn ôn tồn mỉm cười nói với hắn: “Lý tướng quân, ta thấy đội hình của quân đi phía trước không được trật tự lắm, ngươi đi xem một chút đi.”
Lý Phong Kỳ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, da đầu lập tức tê dại, vội vàng rụt cổ lại, khúm núm đi xuống, nhanh như chớp chạy tới trong quân, lẫn tránh rất xa.
Đây là nơi Nhiếp Hi đã từng đau lòng đến đứt gan xé ruột ngày trước, khi đó hai mắt hắn mù, chỉ vì muốn thấy tình nhân đang hấp hối, liều mạng trốn khỏi giam cầm, một đường mò tới vùng Dương Liễu. Mà người đi cùng hắn, chính là Nhiếp Cảnh. Hai người trở lại chỗn cũ, nhớ lại đủ loại chuyện ngày trước, trong lòng cũng cực kỳ dậy sóng.
Tuy trong miệng Nhiếp Hi nói rằng Lâm Nguyên là tình cũ đã qua, nhưng đối mặt với lúc đó ở nơi đây, trong lòng thật có thể không thương tiếc gì hết sao?
Nhiếp Cảnh không biết, cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ sợ càng nghĩ càng bất an.
Nhiếp Hi im lặng hồi lâu, đột nhiên cười cười: “Hôm nay không còn sớm nữa, không bằng ở đây đóng quân đi.” Trong lòng Nhiếp Cảnh nặng trĩu, sắc mắt liền trắng bệch, nhắm mắt lại, một lát sau khẽ nói: “Liền theo ý Nhị đệ vậy.” Trong lòng lại có chút nguội lạnh, tay chân cũng lạnh cóng một trận.
Y đang tự suy nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy tay y, lại dùng một chút lực, kéo cả người y vào trong lòng. Cái ôm mang theo tình cảm ấm áp kia, ôm lấy y thật chặt.
Nhiếp Hi mang theo đôi mắt cười nhìn y, ôn nhu nói: “Thật biệt nữu…”
(Biệt nữu (别扭): nghĩ một đằng miệng nói môt nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ)
Nhiếp Cảnh lạnh lùng quét mắt nhìn hắn: “Đúng vậy.”
Nhiếp Hi buồn bực cười một tiếng, không ngờ khi Nhiếp Cảnh phát ghen lại như chiến trận vậy, vội vàng cúi người xuống, giọng mềm mại nói: “Kỳ thật ta chỉ muốn nhìn trộm vùng Dương Liễu một chút… Hoàng huynh, khi đó, ngươi tự xưng là Cận Như Thiết, dùng cây gậy mang theo ta cùng đi tới nơi này.”
Nhiếp Cảnh ngẩn người, ra một thân mồ hôi, khẽ nói: “Sao?”
Nhiếp Hi cười cười: “Khi đó ta là người mù, lại trải qua một phen rối ren, không tin nổi chuyện gì. Ta tin ngươi đối tốt với ta… lúc ấy ta nghĩ, nếu như ta có thể nhìn thấy, ta nhất định sẽ báo đáp Cận huynh. Haha, không ngờ…”
“Cho nên… ta vẫn sẽ báo đáp Cận huynh…” Hắn cúi đầu xuống, ngửi được hương hoa mai nhàn nhạt nơi cổ áo Nhiếp Cảnh, không nhịn được lại khẽ cắn cổ y, ngữ khí có chút mùi vị úp úp mở mở rất mập mờ: “Đợi vết thương của ta lành lại, mỗi ngày sẽ ở trên giường báo đáp một trăm lần! Chết dưới hoa mẫu đơn, tiểu đệ vạn lần không từ chối, ý Cận huynh thế nào?”
(Câu thường thấy là “chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu”: vì mỹ nhân có thể làm bất cứ chuyện gì, chết cũng vui lòng.)
“Đi chết đi!” Nhiếp Cảnh vừa lúng túng vừa cười, xốc Nhiếp Hi lên, vứt hắn lên nhuyễn tháp. Nhiếp Hi nhe răng nhếch miệng, hàm hồ kêu đau, lần này Nhiếp Cảnh đã có kinh nghiệm, không để ý đến hắn. Nhiếp Hi không biết làm sao, vừa thở dài vừa nói: “Ngươi càng ngày càng không ôn nhu.” Bản thân từ từ bò dậy, vẫn dích như cao dán lên Nhiếp Cảnh như cũ.
Nhiếp Cảnh lại muốn vứt hắn, thấy Nhiếp Hi mặt cau mày có, hình như thật sự động đến thương tích, nhất thời lại đau lòng, đành phải cho phép hắn bám dính. Náo loạn nửa ngày, Nhiếp Hi thấy trên mặt Nhiếp Cảnh phớt hồng, hai tròng mặt mông lung như ánh sao, đã không còn vẻ lạnh như băng tuyết ban nãy nữa, âm thầm thở phào.
Nhiếp Cảnh thấy hắn xuất thần, thuận tay bóp mũi hắn một chút: “Lại đang nghĩ chuyện gì?”
Nhiếp Hi cười cười: “Phong cảnh ở đây mỹ lệ, ta thật sự muốn cưỡi ngựa đi dạo… Đây chính là nơi ta gặp được Cận huynh lần đầu tiên…”
Nhiếp Cảnh nghe hắn còn nói thêm chuyện về Cận huynh, biết tiếp theo nhất định không phải việc tốt, đang tự âm thầm cắn răng, quả nhiên Nhiếp Hi gian xảo nói tiếp: “Cận huynh, lần kia cùng nhau cưỡi ngựa đến vùng Dương Liễu, không phải ngươi muốn ta phải ôm ngươi sao. Ta vốn thủ lễ không chịu, kết quả thiếu chút nữa bị ngươi quẳng xuống ngựa. Nếu Cận huynh đã thích ta ôm như vậy, sau này ta nhất định dốc sức chuyên cần gấp bội —— ”
Mặt Nhiếp Cảnh đỏ lên, nhanh chóng đổi chủ đề: “Nhị đệ, ngươi có đoán được lần kia Chu hậu đưa thuốc cho ngươi là chuyện gì không?”
Nhiếp Hi vừa nghe, hình như còn có điều cổ quái, cau mày hỏi: “Sao?”
Nhiếp Cảnh cười cười: “Đó là ta âm thầm lệnh Trương thái y điều chế. Lần đó, ngươi vì cứu Lâm Nguyên mà trúng kịch độc, toàn dựa vào Trương thái y cứu mạng. Nhưng độc này hết sức lợi hại, Trương thái y cũng tạm thời khó mà giải trừ. Đó là nhiệt độc, cho nên lão khuyên ta thu xếp cho ngươi đến thư viện Bạch Mai âm u ẩm thấp, có thể áp chế độc tính, không đến nỗi độc phát mà chết. Trong lúc đó Trương thái y gấp rút suy nghĩ tìm tòi phương pháp giải độc. Không ngờ giải dược khôn ngoan có mắt liền mất tích, tiếp tục truy vấn, thì ra là hoàng hậu phái người đánh cắp… Trái lại ta thấy yên tâm. Nếu là ta đưa giải dược cho ngươi, khi đó ngươi không tin tưởng ta, hoàng hậu cho ngươi, trái lại e rằng ngươi sẽ đồng ý dùng. Kết quả đúng như vậy… chỉ là, ta không ngờ ngươi hồi phục nhanh như thế —— hôm đó sau khi say rất thất lễ với ngươi, cũng là tự làm tự chịu…”
Nhiếp Hi “À” một tiếng, cực kỳ bất ngờ. Trước kia hắn cũng buồn bực, Chu Nhã Hoa làm sao có thể giải loại tuyệt độc này, nếu là thành phẩm của Trương thái y, trái lại không kỳ quái. Nhiếp Cảnh đã sớm lệnh cho Trương thái y chế thuốc, e rằng đã tốn nhiều tâm ý vì mình, các loại tuyệt tình, cũng là cố ý làm bộ.
Nghĩ đến đây, nhìn khuôn mặt gầy gò của hoàng huynh, trong lòng không kìm nổi nhu tình, khẽ nói: “Nếu ta sớm biết… thật không nên đối với ngươi như vậy…” Bàn tay nhẹ nhàng trượt vào y phục của Nhiếp Cảnh, sờ chỗ xương gãy lúc trước, cảm thấy xương ở đó vẫn còn hơi biến dạng, nghĩ đến tình hình khi đó của Nhiếp Cảnh, ngực hắn không khỏi khổ sở một trận.
Nhiếp Cảnh không đành lòng thấy hắn như thế, cười cười nói: “Không sao, ngày khác đền bù cho ta một tâm nguyện, một chưởng kia coi như không oan.” Bỗng nhiên đau đớn, vô cùng kích thích. Thì ra bị Nhiếp Hi mò tới đầu nhũ, chợt véo một cái. Y “a” một tiếng, trừng mắt với Nhiếp Hi, trong lòng vô cùng cáu giận hắn bắt chẹt. Trước kia mới cười nhạo Nhiếp Hi không rành chuyện phong nguyệt, không ngờ đoạn đường này quấn quýt với nhau, Nhiếp Hi quả thật “chăm học khổ luyện”, trò gian trá nhiều lên không ít.
Nhiếp Hi liếc nhìn y, bỗng nhiên đưa tay ra, buông mấy lớp màn xe dày cộm nặng nề xuống, chợt té nhào trên người y, vừa động tay động chân, vừa cười tủm tỉm này: “Cái chủ ý này… hoàng huynh không nên nghĩ đến. Tiểu đệ tự có biện pháp bồi thường —— ”
Nhiếp Cảnh khẽ thở hổn hển một tiếng, lông mi thật dài run rẩy không ngừng, bị hắn quấn lấy, cũng cảm thấy hơi động tình, không quá khước từ. Nhiếp Hi thấy y như say, thần sắc ôn tồn, sóng mắt mê loạn tan rã, trong lòng mừng thầm. Tuy hắn và Nhiếp Cảnh tình ý hợp nhau, ngăn trở là không phải người này ngã bệnh chính là người kia bị thương, từ sau khi làm càn ở nơi hoang dã đêm đó, lại không thể hoan hảo một lần. Huống gì khi đó bi phẫn đến điên cuồng, như thế nào so được với tình cảnh nhu tình mật ý lúc này?
Bàn tay nóng hổi của Nhiếp Hi cởi ngoại bào vừa nặng vừa dày của y ra, đôi môi hạ xuống trên ngực y từng vết hôn nho nhỏ, khi nhẹ nhàng khi liên tục mút một hồi, thấy Nhiếp Cảnh đã khẽ run, ngón tay liền lặng lẽ sờ lên hạ thân y. Vân vê một hồi, thấy Nhiếp Cảnh hơi rên rỉ thở dốc, nhưng vẫn cắn môi không chịu kêu lên, liền ghé vào tai y ôn nhu nói: “Hoàng huynh —— ”
Khí tức êm dịu ấm áp phả lên thái dương y, Nhiếp Cảnh chỉ cảm thấy một cảm giác nhột nhột khiến trán mềm nhũn ra, ngay cả ngón chân cũng không nhịn được mà có chút co quắp, thân thể cũng hơi cuộn tròn lại.
Nhiếp Hi thấy y vẫn không chịu kêu lên, dứt khoát vùi đầu xuống, nhẹ nhàng liếm liếm hạ thể y. Thân thể Nhiếp Cảnh bỗng nhiên run lẩy bẩy, đã khó có thể che đậy tiếng rên rỉ vỡ vụn, phân thần càng trướng lên đến không chịu nổi. Nhiếp Hi càng dùng đủ mọi cách triền miên không thôi. Bất thình lình Nhiếp Cảnh thốt ra một tiếng rên rỉ nặng nề, co quắp một trận, dĩ nhiên đã bắn.
Y vốn còn bệnh vẫn chưa lành, sau đó hết sức mệt mỏi, ngã vào trong lòng Nhiếp Hi khẽ thở dốc.
Nhiếp Hi vô cùng thương tiếc, lau lau mồ hôi lạnh cho y, thấy y nhắm mắt lại không nói gì, liền lúc nặng lúc nhẹ nhào nặn tiểu huyệt phía sau y, một ngón rồi một ngón nhẹ nhàng mơn trớn. Lần này cẩn thận từng li từng tí, Nhiếp Cảnh liền không thấy quá đau đớn.
Không biết thế nào, bị hắn sờ tới một điểm nhỏ trên cơ thể, sảng khoái như bị điện giật một trận, không nhịn được lại chấn động, có chút vùng vẫy giãy giụa, lại bị Nhiếp Hi vững vàng ôm lấy, không cho y trốn tránh.
Qua một hồi, Nhiếp Hi thấy Nhiếp Cảnh đã thập phần động tình, toàn thân đều lộ ra màu hồng nhàn nhạt, dung mạo cực kì tươi đẹp, lúc này mới tách hai chân y ra, đem khí cụ đã cứng rắn đến sưng tấy từ lâu cắm vào. Chỉ cảm thấy chặt đến bức người, thoải mái khó có thể hình dung được, nhịn không được cũng rên rỉ một tiếng.
Hậu đình Nhiếp Cảnh rách ra đau nhức không chịu được, nhớ tới chuyện lần trước trên núi hoang, kinh hãi một hồi, muốn né tránh, tiếc rằng Nhiếp Hi ôm chặt lấy y, không ngừng hôn lên vầng trán đáng yêu phủ một lớp mồ hôi mỏng của y, lại hôn lên đôi mắt loé lên ánh nước của y: “Đừng lo lắng… ta nhất định sẽ rất ôn nhu… chúng ta phải tốt đẹp như vậy cả đời—— ”
Trong lòng Nhiếp Cảnh mềm nhũn, hơi nhắm mắt lại…
Tiếp sau đó, Nhiếp Cảnh cũng không biết trong miệng Nhiếp Hi đang nỉ non chuyện gì, chỉ choáng váng đắm chìm, theo hắn luật động rút ra cắm vào, thân thể dường như đau nhức, lại tựa như vô cùng thoải mái, đám mây cùng địa phủ luân phiên, từ từ quen hơn một chút. Bỗng nhiên, được liên tiếp đâm tới điểm mẫn cảm nhất kia, không nhịn được phát run kịch liệt. Sau khi y co quắp một trận, hai người đều được cực độ khoái cảm đánh trúng. Giữa tiếng kêu rên, hai người quấn quýt cùng một chỗ, ngã trên chiếc giường hẹp. Cứ dây dưa như vậy, thân thể mềm nhũn, hẳn là không có cả một chút khí lực.
Qua một hồi, Nhiếp Cảnh thấy Nhiếp Hi mồ hôi nhễ nhãi, không nhịn được khẽ cười.
Mặt Nhiếp Hi đỏ lên, biết y chê cười mình không thể cầm giữ được lâu, hậm hực giải thích: “Ta bị thương chưa lành, hơn nữa ngươi chặt như vậy, chờ thân thể ta khá hơn một chút, nhất định…”
Lần này Nhiếp Cảnh cũng quýnh lên, nhanh chóng che lại cái miệng lắm lời của hắn. Qua một lúc, hơi ổn định hơi thở lại, cười cười: “Nhị đệ, lần sau đến lượt ta tới, ngươi sẽ biết —— ”
Y vẫn không thể nào nói xong, bị Nhiếp Hi cười hì hì tức khắc áp xuống: “Không có cửa đâu.”
Hai người ôm nhau cùng một chỗ, triền miên một hồi, thậm chí ngay cả cơm tối cũng không ăn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nửa đêm Nhiếp Hi tỉnh lại, hứng thú còn dư chưa tiêu tan, lại cứng liền lôi kéo Nhiếp Cảnh, nhờ ánh sao mờ mờ ngoài cửa sổ, tiếp tục đại nghiệp khi chiều tối chưa thi đua. Như thế lăn qua lăn lại thẳng đến trăng non lặn ở đằng Tây, mới vừa dây dưa mông long chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, cũng là lúc phía đông hừng sáng, sương trắng bao phủ dày đặc quanh vùng Dương Liễu, lúc ẩn lúc hiện thật mỹ lệ, giống như cõi tiên.
Nhiếp Hi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, dưới ánh sáng lờ mờ thấy Nhiếp Cảnh ngủ hết sức an bình, ngũ quan tú lệ trầm tĩnh. Dung mạo sáng loáng nhu hoa như ngọc. Nhiếp Hi ngây người một hồi, bỗng nhiên hơi hoảng hốt, không biết có phải hạnh phúc quá trái lại thấy khó tin hay không, do dự một chút, nổi lên một suy nghĩ xấu xa, vì vậy đưa tay sờ thân thể y.
Cảm nhận lúc đụng tay vào ấm áp mềm mại, Nhiếp Cảnh thật sự ngủ ở bên cạnh, bị hắn sờ soạng hơi ngứa ngứa, khoé miệng khẽ hiện ra một nụ cười, thân thể lập tức co lại thành một đoàn, nghiêng người, cuốn đi hơn nửa cái chăn, vẫn tiếp tục ngủ.
Thoáng cái Nhiếp Hi bị giật mất chăn, lạnh cóng đến run cầm cập, vốn định kéo về phần chăn bị mất, thấy Nhiếp Cảnh thật sự ngủ rất ngon, biết thân thể y suy nhược, hôm qua dây dưa suốt cả đêm, chỉ sợ mệt lả người, rất thương tiếc, cũng không đoạt với y. Vì vậy uỷ khuất chính mình mặc quần áo vào, vừa mặc vừa nhảy mũi. Nhiếp Cảnh bị y đánh thức, dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng khẽ cười: “Nhị đệ dậy thật sớm.”
Nhiếp Hi vô cùng bực mình, thập phần đáng thương oán giận nói: “Ngươi cướp chăn mất rồi, ta bị lạnh đến không còn cách nào, đành phải dậy.” Nói rồi đưa bàn tay ra cho y.
Nhiếp Cảnh sờ được, quả nhiên lạng như băng, hết sức đau lòng, vội vàng trùm chăn cho Nhiếp Hi để sưởi ấm, thấy vẻ mạt hờn dỗi của hắn, hai mắt đảo một vòng, liền cười hì hì nói: “Nếu không thì ngày mai chúng ta đừng đắp chung một chăn nữa…”
Nhiếp Hi mau chóng kháng nghị: “Vậy càng không được.” Hắn rúc vào trong chăn, thuận tay ngắt một cái trước ngực Nhiếp Cảnh: “Như vậy còn khó chịu hơn so với bị đông lạnh vào buổi sáng…”
Nhiếp Cảnh rên lên một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ cổ quái. Nhiếp Hi trả thù được như ý muốn, đang muốn cười thầm, chợt “a ối” lên một tiếng, tức khắc không nói ra lời, vẻ mặt cũng biến thành cổ cổ quái quái —— Tay của Nhiếp Cảnh mò tới một chỗ rất chết người, hơi trêu đùa một chút, khiến trên mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, cố gắng lắm mới nhịn xuống được phản ứng không nên có, hiển nhiên không cách nào lên tiếng.
Nhiếp Cảnh cười như không cười, kẹp lấy nhìn hắn một cái: “Nhớ kĩ, chơi đùa nhưng cũng đừng ham chơi. Dạy ngươi nhiều lần như vậy, Nhị đệ, vì sao ngươi học hoài không thông minh lên vậy?”
Nhiếp Hi chỉ sợ vừa mở miệng sẽ thốt ra một tiếng rên rỉ, hết sức khó xử, gắng sức hít một ngụm khí lớn, ngoại trừ chăm chú nhìn y, cũng không có biện pháp nào khác.
Hai người đang triền miên dây dưa với nhau, bên ngoài có vó ngựa đi tới, một người phóng ngựa đến trước xe, ho nhẹ một tiếng, lập tức nói rành mạch: “Bệ hạ, Tào công công nghe nói bệ hạ xuất chinh trở về, đặc biệt tới đón. Hắn nói, có chuyện quan trọng bẩm báo!” Chính là Lý Phong Kỳ.
Nhiếp Cảnh vừa nghe Tào Hân Nhiên tới, vội vàng đẩy Nhiếp Hi ra nói: “Truyền hắn lại đây.” Lập tức chỉnh đốn lại bề ngoài, nghênh tiếp Tào Hân Nhiên.
Tào Hân Nhiên là lão thái giam nuôi Nhiếp Cảnh từ nhỏ tới lớn, trong lòng thật sự coi Nhiếp Cảnh như ruột thịt, nhưng mà lời này quá mức vượt phép tắc, quyết định không dám nói lung tung. Hắn thấy Nhiếp Cảnh trở về bình an, trong lúc nhất nhất thời kích động đến đầu lưỡi líu lại, người bình thường vô cùng sắc bén đanh đá chua ngoa, thậm chí ngay cả nói cũng nói không rõ ràng lắm, chỉ lặp đi lặp lại: “Thật tốt quá… trở về rồi… thật tốt quá…”
Nhiếp Cảnh thấy hắn để lộ ra chân tình, tâm trạng cũng cảm động, vội vàng ban chỗ ngồi. Tào Hân Nhiên đơn giản kể tình hình trong kinh, lại hạ giọng nhắc đến chuyện của Nhiếp Huyễn.
Hoá ra, Nhiếp Hi xuất quân tây chinh, Nhiếp Huyễn quả nhiên sinh ra chí hướng khác. Nhưng mà Nhiếp Cảnh để lại mật thám cũng không phải để ngồi không, âm thầm gây chia rẽ, lại khiến Nhiếp Huyễn và Lý Tích xích mích nhau. Hai người này vốn có chút ám muội, vẫn luôn không làm rõ, trái lại sinh ra không ít tâm bệnh. Một khi chuyện bị thêu dệt, lập tức khó mà xử lý. Lý Tích đau buồn phẫn nộ, đâm Nhiếp Huyễn một đao, rồi rút đao tự tử. Nhiếp Huyễn dĩ nhiên không nỡ giết gã, trái lại cố gắng tìm thầy thuốc cứu chữa.
Vương gia và Lý tướng quân đều bị trọng thương, phủ Anh vương liền huyên náo rối loạn, đâu còn nhớ đến chuyện mưu đoạt đế vị. Đợi Nhiếp Huyễn dẹp xong sự cố, đại quân của Nhiếp Cảnh đã vào Trung Nguyên, thời cơ mưu phản tốt nhất đã qua, Nhiếp Huyễn ngoại trừ tận lực an phận một chút, thì không còn lựa chọn nào khác.
Nhiếp Hi nghe nói Nhiếp Huyễn bị trọng thương, trong bụng âm thầm quan tâm, trở ngại Nhiếp Cảnh, biết rõ đây là thủ đoạn hoàng huynh ngầm sử dụng. Nhiếp Cảnh biết tâm sự của hắn, lặng lẽ nhéo nhéo tay hắn, giống như để làm hắn an tâm.
Tào Hân Nhiên ho nhẹ một tiếng, chỉ giả vờ như không thấy gì.
Nhiếp Cảnh khẽ mỉm cười, cũng không cấm kỵ hắn, lại hỏi: “Nếu Anh vương đã an phận, mọi chuyện trong kinh đều ổn cả chứ?”
Tào Hân Nhiên lưỡng lự một chút, chậm rãi nói: “Kỳ thật còn có một chuyện lớn khác… nhưng mà… lão nô thật sự không biết…” Trán hắn hơi đổ mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của hoàng đế một chút.
Nhiếp Cảnh nghe ra việc này thập phần bất thường, ngồi thẳng người, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”
Tào Hân Nhiên chần chần chừ chừ nói: “Nửa tháng trước phế hậu Chu thị đã sinh hạ một nhi tử cho bệ hạ…”
Nhiếp Cảnh sửng sốt, lập tức mừng rỡ, nói: “Đây là đại hỉ sự, vì sao Tào công công còn do dự như thế?” Nghĩ Chu Nhã Hoa ở trong lãnh cung, cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với nàng. Phải nói một màn tranh đoạt, đó là chuyện ngươi chết ta sống, y có thể giữ lại tính mạng của Chu Nhã Hoa đã là một mạo hiểm rồi. Nhưng dù sao nàng cũng là mẫu thân thân sinh của tiểu hoàng tử, cho dù muốn nàng tù cấm cả đời, cũng không nên gây khó dễ quá mức. Vì vậy nói: “Ân… Kiếp này nàng cũng không thể ra khỏi lãnh cung, nhưng cũng không thể để cuộc sống của nàng chật vật. Như vậy đi, ngươi thay ta an ủi Chu hậu, âm thầm tăng số người và tiền của, hầu hạ cho tốt.”
Tào Hân Nhiên vuốt vuốt mồ hôi lạnh, nhỏ giọng đáp: “Nhưng… nàng… nàng đã qua đời.”
“Hả?” Nhiếp Cảnh ngạc nhiên, thân thể chợt nghiêng về phía trước, biến sắc nói: “Chuyện gì xảy ra?” Chẳng lẽ là khó sinh bỏ mạng sao? Dù sao Chu Nhã Hoa cũng là thê tử kết tóc, tuy lừ lâu đã tuyệt tình với nhau, thấy Chu Nhã Hoa nàng vội vã qua đời, Nhiếp Cảnh không khỏi phiền muồn âu sầu một hồi.
Tào Hân Nhiên nơm nớp lo sợ, suy nghĩ một chút nói: “Sau khi Chu hậu sinh ra hài tử, lão nô dựa theo ý tứ của hoàng thượng, đưa tiểu hoàng tử cho Tạ quý phi đức hạnh có tiếng trong cung nuôi dưỡng, Chu hậu cũng không nói gì, chỉ đưa một ngọc kiếm cho lão nô, nói… muốn lão nô sau này thay mặt nàng trả lại cho bệ hạ.” Nói rồi, cẩn thận dâng lên một khối bạch ngọc được điêu khắc thành một thanh kiếm nhỏ.
Nhiếp Cảnh nhìn ngọc kiếm, giật mình, vô cùng thương cảm. Đó là tín vật phụ hoàng của y để lại cho mẫu thân, cũng là thứ Phương Hoà hoàng hậu muốn y để lại cho nhi tức (con dâu) trong tương lai, năm ấy đêm y động phòng hoa chúc, y đưa ngọc kiếm cho Chu Nhã Hoa, trong lòng lại vô cùng phiền muộn, người mong nhớ, dĩ nhiên là Nhiếp Hi.
Đêm hôm đó, hai người đế hậu nâng ly hoa chúc, thưởng thức ngọc kiếm, đàm luận về “Thuyết Kiếm Thiên” trong “Trang Tử”. Chu hậu vốn nhìn trúng Nhiếp Hi, nhưng theo ý nguyện của Chu thái phó mà gả cho Nhiếp Cảnh, khi đó kỳ thật có chút không vui. Tuy tâm sự của hai người không hài hoà, nghị luận một phen, trái lại vô cùng bội phục lẫn nhau. Chu hậu nói đến thiên tử kiếm thượng quyết phù vân hạ tuyệt địa kỷ, rất có vẻ say mê, ung dung thở dài nói: “Nô tì thân là nữ tử, không thể làm chuyện của nam nhi. Ngày sau nguyện hiến một thiên tử kiếm vì bệ hạ, giáo dưỡng thành người, làm vẻ vang hoàng tộc.”
Chu Nhã Hoa sinh hạ tiểu hoàng tử, thật sự là đáp ứng lời hứa năm xưa. Thì ra, đây chính là thiên tử kiếm mà nàng muốn hiến tặng. Cũng là bước tranh đoạt hoàng quyền cuối cùng của cả nhà Chu thái phó.
Y xuất thần một lúc, lại hỏi: “Nàng là chết như thế nào? Chẳng lẽ… khó sinh?”
Tào Hân Nhiên lắp bắp nói: “Chỉ được bảy, tám ngày, bỗng nhiên lãnh cung bốc cháy… Chu hậu bị mất mạng trong đám cháy, lửa kia cháy thật kịch liệt, sau hoả hoàn chỉ còn một mảnh đất trắng. Lão nô phái người tận lực tìm kiếm, cũng không tìm ra di hài của hoàng hậu… cái này… cái này…”
Hắn nói đến đây, sợ Nhiếp Cảnh sẽ trách tội, nơm nớp lo sợ nhìn y một cái.
Nhiếp Cảnh ngẩn ra, tâm trạng vốn buồn bực bỗng nhiên thoải mái lên, cười nói: “Đây là Chu hậu làm theo mưu kế cũ của Nhị đệ.” Vì vậy hạ lệnh an táng Chu hậu như bình thường, ngay cả y phục và di vật chôn trong mộ, cũng phải lễ tang trọng thể chu toàn. Đủ loại tội danh trên người, cũng theo đó được đặc xá không đề cập tới. Lại hạ chiếu đặt tên tiểu hoàng tử là Nhiếp Diễm, làm hoáng thái tử, đại xá thiên hạ.
Nhiếp Hi lẳng lặng đợi Nhiếp Cảnh xử trí mọi chuyện xong rồi, cũng không mở miệng. Nhiếp Cảnh sợ hắn nghĩ nhiều, đợi không còn ai, liền ôn nhu nói: “Chu hậu là phát thê (vợ cả) của ta…”
Nhiếp Hi khẽ mỉm cười: “Ta hiểu. Hoàng huynh yên tâm… ta không giống ai đó có thể nổi máu ghen như vậy. Nhưng mà hiếm khi ngươi có vẻ lòng ăn nói nhũn nhặn như vậy, sớm biết nên ngắm thêm một hồi…”
Nhiếp Cảnh nắm tay hắn, cười cười: “Ta biết biết ngươi không nỡ làm ta lo lắng.” Nói là như vậy, chung quy vẫn có ý xin khoan dung.
Nhiếp Hi lắc lắc đầu: “Ngươi thật là tinh quái.”
Hắn thuận tay vuốt ngọc kiếm kia, trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên thở dài nói: “Chu hậu thật là một người không tầm thường. Hoàng huynh để nàng giả chết chạy ra khỏi cung, ngày sau không biết ra sao. Bất quá —— nam nhân đại trượng phu, nên có khí độ khoan dung. Cho dù nàng hô mưa gọi gió thế nào, hoàng huynh là người anh duệ, hiển nhiên sẽ không làm khó nữ lưu (phụ nữ), huống gì đó là mẫu thân thân sinh của hoàng tử…”
Nhiếp Cảnh lắc đầu nói: “Ta đoán từ này về sau nàng chưa chắc sẽ gây sóng gió gì. Chỉ cần thái tử thuận lợi lên ngôi, đó dù sao cũng là huyết mạch của nàng, coi như là nàng đã thắng một nửa rồi.”
Nghĩ tới ý dứt khoát đoạn tuyệt lúc Chu hậu trả lại kiếm, Nhiếp Cảnh thở dài một tiếng. Tiểu hoàng tử có một mẫu thân như thế, nếu sau này trưởng thành làm người thông minh quyết đoán, cực kì tu dưỡng, ngày sau chắc chắn là một vị thiên tử thánh minh làm vẻ vang quốc gia. Chu gia mặc dù đã ra đi, thiên tử kiếm, rốt cuộc vẫn thật sắc bén. Máu của đế vương tương lai, e rằng vẫn lưu lại dấu ấn của nhất tộc Chu thái phó. Trận tranh giành hoàng quyền này, có thể nói Chu gia không hoàn toàn thua hết.
Nhiếp Hi tức khắc sáng tỏ, thở dài nói: “Chu hậu như thế, cũng chưa chắc toàn bộ vì hoàng quyền. Nàng… kỳ thật vô cùng hữu tình với bệ hạ, cầu còn không được, liền tuệ kiếm cắt bỏ tình cảm. Còn có Lâm Nguyên, càng là một người si tình đến chết cũng không buông tay… Hoàng huynh à hoàng huynh, ngươi chính là cô phụ lòng người khác.”
(Tuệ kiếm (慧剑): lấy trí tuệ trừ sạch duyên trần)
Nhiếp Cảnh nhìn hắn, cười khổ nói: “Nhị đệ, lời này không phải là già mồm sao?” Trong lòng thầm oán giận mắng hắn được tiện nghi còn khoe mẽ, nhất thời không muốn tranh luận, đơn giản quay đầu nhìn cành liễu bay múa bên bờ nước.
Đột nhiên bên hông bị Nhiếp Hi siết chặt ôm vào lòng.
Nhiếp Hi ôm y thật chặt, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói: “Mặc kệ trước đây như thế nào, sau này ra sao, ta chỉ muốn hiện tại, thật vui vẻ ở cùng một chỗ với ngươi. Cho dù ngày mai ngươi thích Lâm Nguyên, ngày kia thích Chu Nhã Hoa, hôm nay —— ngươi chính là của ta.”
Nhiếp Cảnh bị hắn ôm chặt đến chết, nghe lời tâm tình có chút hung ác này, không nhịn được mỉm cười, ôn nhu nói: “Ta không giống ngươi, nào có do dự nhiều như vậy —— ”
Còn chưa nói hết, lại bị Nhiếp Hi cắn một cái.
“Ta cũng là một lòng một dạ.” Nhiếp Hi chăm chú nhìn y, chậm rãi nói: “Hoàng huynh, ngươi vẫn không rõ, còn cố ý ép ta nói nhiều lần như vậy?”
Hai người ngưng thần nhìn ánh mắt của đối phương, bỗng nhiên cũng cảm thấy lời nói này quá ngọt ngào, đều hơi lúng túng, không hẹn mà cùng dời ánh mắt đi chỗ khác, lại không nhịn được mà cười lên một tiếng, trong lòng mềm nhũn như say.
Chẳng biết từ nơi nào truyền tới tiếng sáo trúc trong trẻo, dịu dàng tiến vào tầng mây.
Ánh mặt trời lưu chuyển trên mặt nước nơi vùng Dương Liễu, sương mù hơi tản đi, liễu xanh gió nhẹ, quả thật là thời tiết tốt.
CHÍNH VĂN HOÀN
————–