Khoảnh khắc nhìn thấy hàng chữ này, ngụm rượu vừa uống lập tức sặc trong cổ họng của Hoa Hướng Vãn khiến nàng ho khan dồn dập.
Nàng vội vàng cầm khăn che miệng lại, ho khan một hồi lâu mới có thể bình ổn.
Nàng nhịn không được lại đọc bảy chữ kia một lần nữa mới xác nhận rằng nàng không nhìn nhầm, đó chính xác là —— Thanh Hoành Thượng Quân – Tạ Trường Tịch.
Tên tuổi của Thanh Hoành Thượng Quân dù bất kể là ở Vân Lai hay Tây Cảnh, đều không ai không biết, không ai không tỏ.
Kiếm chủ Vấn Tâm Kiếm đời thứ mười lăm của Thiên Kiếm Tông, Độ Kiếp tu sĩ trẻ tuổi nhất, người mạnh nhất của Vân Lai, người có thể tiêu diệt cả một tông phái chỉ với một nhát kiếm trong truyền thuyết, khắp Vân Lai cũng không ai sánh bằng.
Tương truyền năm đó khi Sinh Tử Giới bị phá, sau khi Thiên Kiếm Tông tận sức liều chết để tu sửa phong ấn thì nguyên khí đã bị tổn hại nặng nề. Một vài tông môn muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nên đã tấn công Thiên Kiếm Tông mãnh liệt. Trong lúc tồn vong của Thiên Kiếm Tông nguy cấp tựa chỉ mành treo chuông, một đạo kiếm ý đã chém xuống từ Sinh Tử Giới.
Chỉ dựa vào một đạo kiếm ý này đã chém chết toàn bộ đệ tử cả một tông môn dám đặt chân vào Thiên Kiếm Tông.
Sau đó, khắp Vân Lai đã tôn vị Kiếm chủ này là “Thượng Quân”, trở thành đệ nhất tu sĩ không ai dám khiêu chiến, mà Thiên Kiếm Tông cũng ngồi vững vị trí đệ nhất tông môn của Vân Lai, nội trong vòng hai trăm năm đã phát triển nhanh chóng đến mức gần đạt cường thịnh.
Nhưng nhân vật gần như đã thành thần thoại thế này, đối với Hoa Hướng Vãn mà nói, còn có một lớp thân phận khác.
Cái thân phận này chỉ vỏn vẹn trong hai chữ —— chồng cũ.
Cũng chính là tình nhân cũ “không thể tiếp nhận được” mà nàng nhắc qua với trưởng lão.
Chuyện của nàng và Tạ Trường Tịch, phải kể từ hai trăm năm trước.
Hai trăm năm trước, Thiên Cơ Tông của Tây Cảnh đã tiên đoán sự ra đời của vực* linh.
[*] Vực (魊): Có nghĩa là ma quỷ. Ngoài ra thì trong thần thoại Trung Quốc, con vực cũng là một con rùa ba chân, một con vật theo truyền thuyết có thể ngậm cát để bắn vào người (Từ điển Thiều Chửu)
Vực linh này một loại tà ma ác linh được dị giới đặc biệt nuôi dưỡng.
Kể từ khi Vấn Tâm Kiếm chủ đời thứ mười hai là Tạ Cô Đường cho gia cố phong ấn của Sinh Tử Giới, dị giới vẫn luôn nghĩ cách phá vỡ phong ấn.
Sau này, bọn họ tạo ra loại tà ma gọi là “vực linh” này, dùng để dụ dỗ tu sĩ trong giới tu chân giúp bọn họ mở kết giới của Sinh Tử Giới.
Vực linh cũng giống như tâm ma, ký sinh trên cơ thể con người, mang lại cho ký chủ sức mạnh vô biên nhưng cũng sẽ nuốt chửng ký chủ trong vô thức.
Để dưỡng thành một con vực linh cần phải có vô số “vực” nuôi dưỡng, “vực” cũng tựa như ma quỷ, không có thực thể, chỉ cần oán niệm đủ mạnh là có thể triệu hồi được chúng.
Nó cũng giống như vực linh sống ký sinh trên cơ thể con người, cho vật chủ sức mạnh mạnh mẽ, giúp vật chủ đạt được mục đích của mình. Nhưng ký chủ cũng sẽ bị “vực” chi phối, đánh mất lý trí, lạm sát kẻ vô tội, cuối cùng bị tiên môn tru diệt.
Sự tồn tại của “vực” đã quấy nhiễu đến hai vùng Vân Lai – Tây Cảnh khiến cho vô số bá tánh vô tội phải thường xuyên bỏ mạng. Nhưng ân oán trên đời này dễ gì hóa giải nên vẫn luôn có người cung phụng “vực” bị cấm đoán liên tục. Có “vực” hoành hành giới tu chân, vực linh cũng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng, vực linh đã hoàn toàn trưởng thành, đến lúc cần tìm ký chủ, vì thế sau khi Thiên Cơ Tông tiên đoán, Tây Cảnh đã toàn lực xuất kích.
Có người là vì muốn lấy được vực linh, thì đương nhiên cũng có người —— môn phái như Hợp Hoan Cung cũng được xem là một danh môn đại phái ở Tây Cảnh, thế nên cũng không hy vọng cái thứ gây họa gây loạn cho nhân gian này xuất hiện trong giới tu chân.
Vì thế năm ấy Hoa Hướng Vãn mới mười tám tuổi đã là tu sĩ Hóa Thần, nàng đã dùng thân phận giả, dung mạo giả, tên giả là “Vãn Vãn”, mang theo bảo vật của Hợp Hoan Cung là Tỏa Hồn Đăng vào Vân Lai, mục đích chính là để hiệp trợ Thiên Kiếm Tông phong ấn vực linh.
Khi đó nàng còn trẻ, chưa hề có một mảnh tình vắt vai, sư phụ còn nói đùa với nàng, kêu nàng tìm một bạn đồng hành ở Vân Lai, Thiên Kiếm Tông càng tốt, chỉ cần không phải Vấn Tâm Kiếm là được.
Bởi vì người tu luyện Vấn Tâm Kiếm của Thiên Kiếm Tông, tuy rằng thực lực mạnh mẽ nhưng lại lấy việc tìm hiểu tiếp cận với Thiên Đạo vô hạn làm đạo, không tình yêu, không tư tình, làm sao mà yêu đương qua lại gì với người như vậy được.
Nàng tùy ý đáp lời, cũng không thèm để ý.
Sau đó nàng tới Vân Lai, liếc mắt một cái đã nhìn trúng Tạ Trường Tịch.
Thời điểm đó, Tạ Trường Tịch nhìn qua cùng lắm cũng chỉ là một đệ tử bình thường của Thiên Kiếm Tông, tu vi chưa đến Nguyên Anh, phụng mệnh sư phụ xuống núi trừ “vực”.
Hai người gặp nhau ở Phượng Hà Trấn khi điều tra cùng một vụ án mạng. Vị đạo quân này là đệ tử Thiên Kiếm Tông, dáng vẻ lại tuấn mỹ phi phàm, là kiểu mà nàng thích nhất, nên nàng muốn trêu chọc hắn một chút, thuận tay lợi dụng hắn vào Sinh Tử Giới, đợi vực linh xuất thế thì ra tay.
Vì thế nàng nhân danh sự “thích” này mà quấn lấy hắn, đuổi theo hắn suốt chặng đường, giúp đỡ hắn, ở bên hắn.
Vị tiểu đạo quân này tuy bề ngoài lạnh nhạt nhưng cũng rất mềm lòng.
Một mặt hắn cự tuyệt nàng, nhưng mỗi lần thật sự gặp nguy hiểm, nàng ậm ừ làm bộ không đánh lại, hắn sẽ lại quay về cứu người.
Vì để ăn vạ ở lại bên hắn, nàng giả mù, giả què, thậm chí còn giả mất trí nhớ.
Có lúc hắn nhìn ra được, đôi khi lại không, nhưng hắn toàn thà tin là có cũng chưa bao giờ thật sự bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt cả.
Lúc nàng giả mù, hắn để nàng nắm lấy chuôi kiếm bạch ngọc lạnh lẽo của hắn, dẫn nàng đi về phía trước;
Khi nàng giả què, hắn làm một cái ghế mây, cõng nàng tiếp tục tiến về trước;
Thậm chí lúc nàng giả vờ mất trí nhớ, hắn cũng sẽ nghiêm túc chăm sóc nàng, nói cho nàng biết tên nàng là gì, trước đây nàng là ai, chờ nàng nhớ lại.
Cứ giả vờ giả vịt mãi, chính bản thân nàng cũng đã quên mất ý định ban đầu, nàng cảm thấy dường như đã thích hắn thật, mà vị đạo quân chưa bao giờ rời bỏ nàng này cũng thích mình.
Có một lần nàng cùng hắn bắt “vực”, trên chân bị thương, nàng ngồi ở phiến đá ven bờ sông, nhìn thiếu niên nửa quỳ ở trước mặt đang giúp nàng băng bó miệng vết thương, đột nhiên thật tình thật dạ mở miệng nói: “Tạ Trường Tịch, tương lai huynh đi theo ta đi.”
Tạ Trường Tịch ngẩng đầu, khẽ nhíu mày: “Đi đâu?”
Hoa Hướng Vãn cười rộ lên, nàng quay đầu nhìn về phía Tây Cảnh: “Đi tới quê nhà của ta. Chờ ta xong việc rồi, huynh theo ta trở về có được không?”
Tạ Trường Tịch lắc đầu, băng bó cho nàng, bình tĩnh mở miệng: “Bèo nước gặp nhau, cuối cùng cũng phải từ biệt, cô nương làm xong việc bản thân cần làm, sau đó thì rời đi.”
“Hả?” Hoa Hướng Vãn mờ mịt, “Huynh không thích ta sao?”
Tạ Trường Tịch lắc đầu: “Ta sẽ không thích ai.”
“Gạt người,” Hoa Hướng Vãn cười, “Chắc chắn huynh thích ta.”
Nhưng mãi sau này nàng mới biết, Tạ Trường Tịch là thật sự không thích nàng.
Nàng không phải là trường hợp đặc biệt gì cả, hắn đối với ai cũng đều sẽ thế này.
Đệ tử của Thiên Kiếm Tông trừ bạo giúp kẻ yếu, giúp đỡ đại đạo. Hắn cứu nàng, cũng sẽ cứu rất rất nhiều người, chẳng hạn như Dao Quang Tiên Tử, Lục La Tiên Tử.
Hắn giúp nàng băng bó miệng vết thương, cũng sẽ giúp các nàng kia băng bó, già trẻ nam nữ trong mắt hắn đều là người bằng xương bằng thịt không có gì khác nhau.
Nhưng nàng vẫn luôn không tin, muốn tìm ra manh mối chứng tỏ rằng nàng là người đặc biệt.
Tỷ như khi bạn tốt thanh mai trúc mã của nàng – Thẩm Dật Trần tới thăm, nàng cố ý gắp đồ ăn cho Thẩm Dật Trần rồi lén nhìn trộm thái độ của Tạ Trường Tịch.
Vẻ mặt của thiếu niên trước sau vẫn bình thản, nhưng chờ đến hôm sau hắn đã chủ động chia tay với nàng, lãnh đạm nói một câu: “Nếu Vãn Vãn cô nương đã tìm được bạn đồng hành, tại hạ cáo từ”, khi ấy nàng sẽ nghĩ rằng hắn đang ghen, hắn thích nàng.
Lại giống như khi bọn họ bị phục kích, rõ ràng tu vi của nàng cao hơn hắn, hắn lại cứ che chắn ở trước người nàng, cho nên lần nào cũng đều là hắn bị thương nặng nhất, nàng lại không sứt mẻ gì.
Cũng như khi hắn kể cho nàng nghe những chuyện thuở niên thiếu của mình, bên bờ sông nhỏ, hắn nhẹ nhàng nói bản thân sinh ra vào mùa đông, cả nhà đều bị yêu ma quỷ quái tàn sát, hắn bị vùi lấp trong tuyết trắng mới may mắn còn sống, được Thiên Kiếm Tông cứu, chưa từng gặp cha mẹ của mình.
Nàng muốn dỗ cho hắn vui, liền dạy cho hắn bí thuật “ảo mộng điệp” của Hợp Hoan Cung, nói rằng nếu hắn muốn gặp cố nhân, dùng ảo mộng điệp là có thể nhìn thấy trong ảo cảnh.
Thiếu niên ngơ ngác vươn tay, trong khoảnh khắc chạm vào ảo mộng điệp kia, hắn trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Hoa Hướng Vãn.
Hai người ngăn cách bởi một con bướm ảo ảnh màu lam, đầu ngón tay hướng về nhau, thời khắc đó, từ trong ảo giác, Hoa Hướng Vãn nhìn thấy người mà người kia muốn gặp nhất vào giờ này khắc này chính là Hoa Hướng Vãn thuở thiếu niên.
Nàng nở một nụ cười, khoảnh khắc ấy nàng cũng cảm thấy, hắn thích nàng.
Khi đó tất cả mọi người đều khuyên nàng, nói Tạ Trường Tịch không thích nàng.
Nhưng nàng lại cứ tìm ra hết lý do này đến lý do khác như vậy.
Mỗi lần nàng bị Tạ Trường Tịch cự tuyệt, mỗi lần bị Tạ Trường Tịch ngó lơ, mỗi lần cảm giác Tạ Trường Tịch thật sự không thích mình đến như vậy, nàng luôn có thể đào ra vài manh mối chứng minh cảm giác hắn thích nàng.
Thắp lên hy vọng hết lần này đến lần khác, nhưng lại cứ năm lần bảy lượt cảm thấy tuyệt vọng.
Một lần lại một lần, nàng cứ mãi nghe hắn nói xin lỗi.
Thẩm Dật Trần vẫn luôn khuyên nàng đi, bảo nàng không cần dây dưa với Tạ Trường Tịch, không có kết quả đâu.
Nhưng nàng cứ cố chấp cảm thấy không có kết quả thì cũng là kết quả của nàng.
Mãi đến sau này, nàng thành hôn cùng Tạ Trường Tịch, Thẩm Dật Trần chịu liên lụy từ hôn sự này, bị Dao Quang giết chết.
Nàng một mình xông tới Danh Kiếm Sơn Trang, chính tay đâm Dao Quang. Dao Quang trước khi chết mang theo một thân đầy máu bò lê trong vũng máu, oán hận nhìn nàng: “Hắn sẽ không thích ngươi, mãi mãi cũng sẽ không thích ngươi. Hắn là truyền nhân của Vấn Tâm Kiếm, cả đời hắn đều sẽ không thích bất kỳ người nào.”
“Hắn thành thân cùng ngươi, chẳng qua chỉ để báo ân. Sự yêu thích của ngươi đã làm vấy bẩn đạo của hắn, ta dù cho có chết, cũng muốn khiến ngươi biết rằng, ngươi không xứng!”
“Ngươi không xứng thích hắn. Cái gọi là thích của ngươi, là tội, là nghiệt. Mà cả đời hắn cũng sẽ không động tâm vì loại người như ngươi.”
Nàng nói không nên lời, tới lúc đó nàng mới biết được.
Thì ra, hắn là truyền nhân Vấn Tâm Kiếm, là Vấn Tâm Kiếm lòng mang Thiên Đạo, không vương ái tình trong truyền thuyết.
Nhưng nàng vẫn luôn đặt một kỳ vọng mỏng manh như vậy. Nàng nghĩ, nàng không gây hại gì đến đạo của hắn, cũng không yêu cầu hắn nhất định phải thích nàng như vậy.
Nàng chỉ muốn hỏi một câu, nàng bỏ ra nhiều tình cảm như vậy, hắn có từng động tâm dù chỉ trong một giây lát nào không.
Cho dù chỉ là trong nháy mắt, nàng cũng cảm thấy đây là một cái kết quả rồi.
Vì thế nàng ôm vết thương chồng chất, yếu ớt lên đến Thiên Kiếm Tông, lại vừa đúng lúc kết giới Sinh Tử Giới bị phá vỡ.
Vực linh xuất thế, Thiên Kiếm Tông gặp phải tai ương bị diệt tông, nàng ở Sinh Tử Giới, lần cuối cùng nghe Tạ Trường Tịch nói “Xin lỗi”.
Lúc ấy gió tuyết đan xen, trong khoảnh khắc đó, nàng rốt cuộc cũng chịu thừa nhận, Tạ Trường Tịch thật sự không thích nàng.
Người thừa kế của Vấn Tâm Kiếm, sao có thể thích một ai?
Nhưng không thích một người là một cái tội sao?
Không phải.
Đi đến bước này, là do nàng cố chấp, do ý nghĩ nàng xằng bậy. Từ đầu đến cuối hắn đã nói rất rõ ràng, là nàng cố chấp không nghe, chấp mê bất ngộ.
Nàng không thể đổ lỗi được cho bất cứ ai, kể cả Tạ Trường Tịch.
Người ta cũng chỉ là không thích, có cái gì đáng để oán hận?
Ngẫm nghĩ điều này kỹ càng, nàng đột nhiên cảm thấy ba năm ở Vân Lai này của mình có chút hoang đường.
Hoang đường hại người khác, cũng hại chính mình.
Dao Quang nói không sai, yêu thích của nàng, là tội, là nghiệt, ngay từ đầu đã không nên tồn tại.
Thời khắc đó, lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm nhận được cái gì gọi là tâm như tro tàn.
Nàng không muốn dính dáng gì đến người này nữa. Ngôn Tình Sủng
Cần gì phải lưu luyến một người không thích ngươi mà vẫn kiên trì ở bên cạnh ngươi để báo ân?
Tạ Trường Tịch là người nhất ngôn cửu đỉnh*, đã thành hôn thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nàng biết tính tình của hắn nên trong lúc phong ấn vực linh, nàng đã nhảy vào dị giới, đoạt lại Vấn Tâm Kiếm bị rơi vào dị giới, ném trả cho Tạ Trường Tịch. Sau đó dùng phân thân hiến tế Tỏa Hồn Đăng, cùng Tạ Vân Đình phong ấn vực linh, giả chết ở trước mặt Tạ Trường Tịch.
[*] Nhất ngôn cửu đỉnh: chỉ lời nói rất có trọng lượng, là bắt nguồn từ điển cố Mao Toại thuyết phục Sở Vương.
Quấy rầy Tạ đạo quân lâu như vậy, nàng cũng rất áy náy, giúp hắn một lần cuối cùng này nữa, cũng coi như là thanh toán xong xuôi hết nợ nần.
Còn về thân phận kia ——
Là Vãn Vãn yêu Tạ Trường Tịch.
Vậy hãy để cho Vãn Vãn, vĩnh viễn được an táng ở Sinh Tử Giới đi.
Cả đời này nàng cũng không nghĩ sẽ để cho người thứ hai biết được Thiếu chủ Hợp Hoan Cung – Hoa Hướng Vãn đã từng thích một người đến mức hèn mọn quái đản như vậy.
- Hết chương 2-
【 Vở kịch nhỏ 】
Hoa Hướng Vãn: “Ai mà chẳng có lúc não tàn “trẻ trâu” bồng bột tự cho rằng bản thân đặc biệt lợi hại ở tuổi mười tám chứ. Tác giả, có thể giúp ta xóa nội dung chương này đi không? Đã nói không để cho người thứ hai biết cơ mà?”
Tác giả: “Tôi giúp cô xóa chương này, ai giúp tôi xóa mấy cái ký tên trên QQ* năm 18 tuổi đây?”
Hoa Hướng Vãn: “Hồi đó bà viết cái gì trên QQ vậy?”
Tác giả: *một cái câu vô nghĩa gì đó editor thật sự bó tay, mình ghi câu gốc phía dưới bạn nào biết nó là cái gì làm ơn cứu mình với:)))*
Hoa Hướng Vãn: “……”
Tác giả: “Người cứ gào thét kêu la, tôi quyết không rơi lệ, chống mắt lên đón gió lồng lộng cố gắng không nháy mắt.”* (Lời editor: nó cũng là câu vô nghĩa luôn đó mà câu này editor làm đại theo tâm linh)
Hoa Hướng Vãn: “……”
Tác giả: “Còn có……”
Hoa Hướng Vãn: “Câm miệng, chương tiếp theo.”
Chương sau nam chính xuất hiện rồi nha
[*] Nguyên văn là tác giả dùng từ “chim cánh cụt”, mình đoán là vì QQ có logo hình chim cánh cụt nên gọi như thế. QQ là một ứng dụng của Trung Quốc do công ty Tencent phát hành dùng để chat, chơi game trực tuyến,… Còn về ký tên chắc là giống mấy cái nickname “cut3” hay status trên Yahoo hồi xưa của mình đó:))
[*] Hai cái câu bà tác giả ghi ký tên trên QQ ấy, nó là 2 câu vô nghĩa nha, kiểu nói sảng gì á, mình cố dịch đại thôi bạn nào cứu mình được thì cứu với ạ:))
Câu 1: 涐倁檤涐の①苆嘟卟侢媞伱想崾,瘋ㄋ①樣塞給伱呮噲讓伱想逃
Câu 2: 伱赱Dê吶兲,莪決顁吥掉淚,迎著風撐著眼簾用力不眨眼。