[Kiếm Tam][Sách Tàng] Mê Tiên Dẫn

Chương 14: Chương 14




Diệp Tuyền vừa cất lá thư Quảng Võ đưa cho mình thì Quách Quỷ đã đẩy cửa bước vào mà không hề chào hỏi.

“Tiểu Thiếu Lâm, Túy Hồng Viện, Thi Thái Điền, Cái Vương Pha, đều không tìm thấy một người nào của Thiên Huyền Kỳ. Đã cho người đi dò xét lại nhưng khả năng tìm được bọn họ không lớn.”

Quảng Võ gục đầu xuống đè cổ tay mình, thờ ơ nói: “Mấy chỗ đó không có gì đáng để tìm kiếm, Đường Thiên Huyền bị ép buộc như vậy thì nhất định sẽ không để Thiên Huyền Kỳ phải phiêu lưu. Hắn sẽ trốn ở một nơi bí mật gần như không ai nghĩ đến, hơn nữa còn phải là nơi dễ thủ khó công.”

“Nơi có thể ẩn nấp ở Ác Nhân Cốc rất hữu hạn, nơi bí ẩn có thể giấu nhiều người cũng không nhiều.”

“Thiên Huyền Kỳ cũng không có nhiều người.” Quảng Võ cầm lệnh bài trên thắt lưng Diệp Tuyền lên, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve: “Những người biết rõ chân tướng trong Ác Nhân Cốc chỉ có một ít, lúc trước Thiên Huyền Kỳ loạn thành một nùi, hiện tại bỗng nhiên đánh nhau với Tuyền Tự Kỳ tỷ lệ thắng cũng không cao, chỉ sợ đã mất không ít người.”

Diệp Tuyền trầm tư một chốc, tiếp lời Quảng Võ: “Hơn nữa, có liên quan đến Hạo Khí Minh, Đường Thiên Huyền không có nhiều người để dùng, nhiều nhất là một đoàn.”

“Một đoàn… Vậy thì nơi có thể ẩn nấp cũng không ít.” Quách Quỷ sờ sờ cái cằm lởm chởm râu của mình, bỗng nhiên nở một nụ cười bỉ ổi, xấu xa nhìn Quảng Võ và Diệp Tuyền: “Ta có cách, có lẽ có thể khiến bọn họ chú ý, nhưng mà phải hy sinh hai người một chút.”

Quảng Võ cùng Diệp Tuyền hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Cứ nói đừng ngại.”

Khách sạn Bình An của Cố Duyên Ác thường sẽ có vài nhân vật lớn nhỏ đến tụ tập, ngoài mặt là uống trà nhưng thật ra là làm chuyện gì, chỉ cần không vượt qua giới hạn của Tuyết ma Đường thì Cố Duyên Ác cũng chẳng rỗi hơi đi quan tâm.

Nhưng mà trưa hôm nay, khí trời cũng không tốt lắm, không hiểu tại sao người tụ tập ở khách sạn Bình An lại rất nhiều.

Cố Duyên Ác nghe ngóng một lát, sau khi nghe được bốn chữ “Cực Đạo Ma Tôn” thì cười phì một tiếng, vẫy vẫy tay vào khách sạn nghỉ ngơi.

Hiện nay có thể nghe được bốn chữ “Cực Đạo Ma Tôn” thì tám chín phần mười là tin tức do vị tướng quân kia để người truyền ra.

“Này, ngươi nghe gì chưa?” Người nói chuyện hạ giọng xuống thật thấp, tiện tay gõ gõ tách trà lên bàn: “Trong Tuyền Tự Kỳ có người lỡ miệng, nói rằng Diệp Tuyền đang rất thân thiết với Cực Đạo Ma Tôn, các ngươi thấy là thật hay giả?”

“Cái này khó nói lắm nha…” Người tiếp lời có chút rối rắm.

“Ta nghĩ là giả!” Một người khác lớn tiếng nói ra, người ngồi ở các bàn khác quay đầu nhìn hắn, hắn xấu hổ ho khan hai tiếng, nói: “Không có gì không có gì, các huynh đệ cứ uống trà đi!” Lúc này mọi người mới quay đầu đi, tiếp tục thì thà thì thầm, hẳn là nói cùng một chuyện với bọn họ.

Có người khinh thường cười một tiếng, châm chọc: “Ngươi nói là giả, vậy ngươi cho một cái lý do coi.” Nghe khẩu khí tựa như là nghe được tin xác thực từ ai đó.

“Tuyền Tự Kỳ và Thiên Huyền Kỳ mới đánh nhau vài ngày, truyền tin Diệp Tuyền thân thiết với Cực Đạo Ma Tôn ra chẳng phải là để dọa Thiên Huyền Kỳ, tổn thất có thể ít một chút sao!”

“Ngươi nói cũng khá đúng, nhưng mà ta lại nghe được vài chuyện khác.” Hắn đắc ý nhếch mép, bình tĩnh nâng ly trà lên nhấp một ngụm, ra vẻ thần bí nhìn hai người cùng bàn.

Có người chịu không nổi, mắng: “Ngươi bà nội nó đừng có thừa nước đục thả câu, biết gì thì nói nhanh đi!”

“Không phải khi Diệp Tuyền về cốc đã mang theo vài người sao? Huynh đệ thân tín của ta nói rằng Cực Đạo Ma Tôn chính là một trong số đó…”

“Xùy xùy xùy! Đường đường là Cực Đạo Ma Tôn sao phải lẩn trốn trong Tuyền Tự Kỳ để trở về?”

“Nếu là để chèn ép Thiên Huyền Kỳ thì sao?”

“Ơ… Nếu ngươi nói vậy…”

Ba người nhìn nhau, đều gật gật đầu, cảm thấy cách nói này rất đáng tin.

“Đường Thiên Huyền, chuyện này ngươi phải nói cho rõ.”

“Ta không nói rõ.” Đường Thiên Huyền hờ hững nói, cứ như việc này không liên quan gì đến hắn.

Dù khi làm “Vu Huyền” hắn bị Quảng Võ cố ý cách ly khỏi mọi người nhưng có một số chuyện dù không tiếp xúc hắn cũng có thể nhìn ra.

Thân phận của Quảng Võ không có khả năng chỉ dừng lại ở “Cực Đạo Ma Tôn”, nay lại bỗng nhiên tham chiến khiến hắn thật sự không đoán được người này có dụng ý gì, hơn nữa chuyện này cũng chưa hẳn là thật. Cực Đạo Ma Tôn đang ở Tuyền Tự Kỳ không phải là giả, thế nhưng bản thân Quảng Võ không hề lên tiếng. Lên tiếng là người của Tuyền Tự Kỳ, thậm chí cũng không phải Tuyền Tự Kỳ kỳ chủ Diệp Tuyền.

Vị Hạo Khí Minh kia làm quá căng, nghĩ đến người nọ còn nằm trong tay vị kia, sự bất an trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt.

“Ta tự mình đi thăm dò, các ngươi ở lại đây, không được rời đi.” Đường Thiên Huyền xách thiên cơ hạp đứng lên, đẩy ván tàu ra một khe hở, xác định xung quanh không có người mới im lặng bò ra khỏi tàu.

Khách sạn Bình An vẫn náo nhiệt như cũ, đa phần mọi người đều đang nói về trận nội chiến giữa Thiên Huyền Kỳ và Tuyền Tự Kỳ, muốn thừa dịp hai bên còn chưa thật sự đánh nhau mà phân rõ thế cục. Đến lúc ấy không chừng có thể nhận được chút lợi, không được lợi thì cũng lưu lại ấn tượng tốt cho bên thắng.

Đường Thiên Huyền chọn một nơi hoang vu vắng vẻ ngồi xuống, cũng không lo lắng sẽ bị người nhận ra.

Chạy đường bận bịu hồi lâu mới phát hiện trong góc có một người mặt mày xám tro đang ngồi, vội vàng bưng trà lên qua loa xin lỗi cho xong rồi lại vội vàng đi hầu hạ các vị đại gia tiểu thư không thể trêu chọc khác.

“Cực Đạo Ma Tôn đã nhiều năm không xuất hiện, giờ Diệp Tuyền nói các người liền tin, thật sự là nực cười.” Nữ tử ngạo mạn đi vào khách sạn Bình An, hai tùy tùng bên cạnh vội vàng chuẩn bị một bộ bàn ghế sạch sẽ cho nàng ngồi, ngay cả chạy bàn cũng không cần dùng.

“Nhất Thấm Kỳ vốn luôn ủng hộ Tuyền Tự Kỳ, sao thế, hôm nay chơi trò gì vậy?”

“Không phải đơn giản lắm à, rõ ràng là không chịu nổi Diệp Tuyền có quan hệ với người khác sao…”

“Ta không chịu nổi có liên quan gì đến chuyện này? Với thực lực của Tuyền Tự Kỳ cùng tình trạng hiện tại của Thiên Huyền Kỳ, ai thua ai thắng không phải đã quá rõ ràng rồi sao?”

“Ta lại không rõ.” Có người nói: “Tuyền Tự Kỳ vẫn luôn bị động, Quan kỳ chủ không đếm xem Tuyền Tự Kỳ mới về mấy ngày mà đã bị đánh lén bao nhiều lần.”

“Vậy chỉ có thể nói là Đường Thiên Huyền đang hoảng sợ.” Quan Nhất Thầm hừ lạnh một tiêng, vĩnh viễn đều ra vẻ không coi ai ra gì: “Các vị quan tâm chuyện Tuyền Tự Kỳ cùng Thiên Huyền Kỳ chi bằng suy nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng. Nhất Thấm Kỳ luôn cùng Tuyền Tự Kỳ giao hảo, ta chưa từng nghe đến tin tức Cực Đạo Ma Tôn muốn tham chiến.”

Một trong hai nhân vật chính công khai đi vào khách sạn Bình An, không biết là nghe lén hồi lâu mới đi vào hay là chỉ vừa đến khách sạn.

“Chạy bàn, cho một vò Thiêu Đao Tử.” Diệp Tuyền cao giọng nói.

Quan Nhất Thấm vừa nghe thấy thì ngồi không yên, đứng bật dậy đi đến bên bàn của Diệp Tuyền, ngồi xuống trước mặt Diệp Tuyền.

Diệp Tuyền cứ như không nhìn thấy người trước mặt mình, nhàm chán đùa nghịch ly trà rỗng trong tay. “Cực Đạo Ma Tôn chỉ là ở chỗ ta mà thôi.”

Quan Nhất Thấm ngheo mắt lại, bán tín bán nghi nhìn Diệp Tuyền, bỗng nhiên cười nói: “Diệp Tuyền, nói đùa cũng phải có chừng mực.”

“Tin hay không tùy ngươi.”

Nhận lấy vò Thiêu Đao Tử chạy bàn mang tới, Diệp Tuyền quay về phía cửa chính khách sạn huýt sáo. Một con ngựa đen cao lớn hùng hổ chạy vào, phát ra tiếng hí chói tai, nâng cao vó trước như lửa cháy. Hắn kéo dây cương leo lên ngựa, vỗ vỗ hai cái lên cổ nó. Con ngựa có vẻ rất không vui, mũi hung hăng phì một cái, chở Diệp Tuyền ra khỏi khách sạn Bình An, để lại một đám bụi đất cho những người trong khách sạn.

“Con ngựa đó sắc lông đen bóng, bốn vó như lửa, là giống ngựa nào trong lòng các vị đều rõ.” Người nào đó tựa cửa khách sạn, trên lưng đeo một binh khí dùng vải đen bao kín, nhìn hình dáng hẳn là thương.

“Ngươi là người phương nào?”

“Ta là người phương nào không quan trọng, các ngươi chỉ cần biết rằng Cực Đạo Ma Tôn không thích có người thảo luận chuyện hắn tham chiến hay không.”

Lời này vừa ra, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Cực Đạo Ma Tôn ở Ác Nhân Cốc nhiều năm chưa từng tham gia nội chiến, lúc nãy Diệp Tuyền cưỡi Đạp Viêm Ô Truy của hắn đến thị uy có lẽ là đã chọc giận hắn. Người vừa mới đi liền có người đến lên tiếng, có thể thấy được quan hệ giữa hắn và Diệp Tuyền cũng không tốt như trong tưởng tượng.

Mọi người trong khách sạn Bình An đều tán đi. Cực Đạo Ma Tôn đã cho người nói rõ, chuyện này cũng không còn gì để nói nữa.

Trên cái bàn hoang vu hẻo lánh nhất xuất hiện một xâu tiền, người vừa mới ngồi ở đây đã không biết tung tích.

Quảng Võ trở lại quý phủ của Diệp Tuyền, đúng lúc gặp được Quách Quỷ và Đàm Thiên vừa trở về.

Quảng Võ nhếch nhếch môi với hai người, bước lên trước vào cửa.

Quách Quỷ cùng Đàm Thiên hai mặt nhìn nhau, nụ cười của Quảng Võ lúc nãy khiến hai người cảm thấy lạnh hết cả lưng.

Diệp Tuyền đang ở trong chuồng ngựa giằng co với Đạp Viêm Ô Truy. Sau khi xuống ngựa y định dẫn Đạp Viêm Ô Truy vào trong chuồng ngựa, nào ngờ con ngựa này không hề phối hợp, mỗi lúc một chạy xa, kéo kiểu nào cũng không về được, còn khó hơn kéo trâu.

Quảng Võ tìm một vòng mới tìm thấy Diệp Tuyền đang vật lộn với Đạp Viêm Ô Truy. Hắn ung dung tựa vào một thân cây tráng kiện nhìn một người một ngựa không ai nhường ai.

Không biết Diệp Tuyền đang thầm oán cái gì, dùng sức kéo cương lùi về sau hai bước. Đạp Viêm Ô Truy tâm không cam tình không nguyện đi về trước hai bước, Diệp Tuyền còn chưa kịp thở phào một hơi thì súc sinh này đã chạy về chỗ cũ.

“Cái con ngựa này sao lại khó hầu hạ như vậy, rốt cuộc Quảng Võ coi trọng ngươi ở chỗ nào?!”

Nghe thấy tên Quảng Võ, Đạp Viêm Ô Truy quay đầu hung tợn trừng Diệp Tuyền, bốn vó rực lửa đạp đạp lên đất như muốn dạy dỗ đối phương một chút.

“Khụ khụ ——!” Quảng Võ ho khan hai tiếng, một người một ngựa vô cùng ăn ý quay đầu nhìn hắn, “Mắt nhìn ngựa của ta tệ lắm à?”

“Rất tệ!”

“Vậy phải làm sao giờ?”

“Đổi con khác đi! Lý Phi Sa còn tốt hơn con này!”

Quảng Võ nhướn mày nhìn Đạp Viêm Ô Truy, nó bỗng nhiên lấy lại tinh thần, giơ chân chạy về phía chuồng ngựa. Diệp Tuyền bị nó kéo thất tha thất thểu chạy theo, suýt ngã mấy lần.

“Cột lại.” Quảng Võ chỉ chỉ dây cương của Đạp Viêm Ô Truy: “Đút nó chút đại hoàng tỏ ý khiển trách.”

Đường Thiên Huyền xốc sàn tàu lên nhảy xuống, sườn tàu đã gãy mấy chỗ, đi đứng phải rất cẩn thận.

Trong khoang tàu đang thắp đèn, không biết có phải là do bấc đèn sắp cháy hết hay không mà ngọn đèn rất mù mờ.

Đường Thiên Huyền đếm số người trong khoang, trước khi đi là hai mươi bốn, hiện tại chỉ còn hai mươi. Hắn cảm thấy giật mình, biết rằng người đã đi nhất định sẽ không trở về, nắm tay không khỏi siết chặt, nói với những người còn lại: “Chúng ta phải đổi chỗ.”

Hắn cẩn thận đẩy miếng gỗ ra, đôi mắt lợi hại cảnh giác xem xét xung quanh khoang tàu, hết thảy đều giống như lúc hắn trở lại, nhưng mà khi hắn trở về cũng không biết có người từ trong khoang ra ngoài. Hắn bò ra ngoài, ra hiệu với người ở trong, thiên cơ hạp xách trong tay đã điều chỉnh tốt, có thể tùy thời ra tay.

“Vụt ——” Một mũi tên sượt qua vành tai hắn.

Đường Thiên Huyền đạp xuống sàn tàu đang được đẩy lên, ném cơ quan giấu trong tay ra. Sau tiếng nổ đinh tai nhức óc, trên mặt đất có thêm hai thi thể.

“Vốn nghĩ các ngươi nguyện cải tà quy chính thì còn có thể cứu vãn, hiện tại xem ra cũng chỉ là một lũ nhát gan e ngại bốn chữ ‘Cực Đạo Ma Tôn’ mà thôi.”

“Đường Thiên Huyền, đó là do ngươi không biết, chờ ngươi nhìn thấy phong thái thật sự của hắn ngươi sẽ hối hận vì đã khơi mào trận chiến này.”

“Lập trường của ta và Cực Đạo Ma Tôn vốn đối lập, ta tuyệt đối sẽ không hối hận.” Hắn ném một cơ quan về hướng phát ra âm thanh, động tác đối phương vô cùng nhanh nhẹn, cơ quan còn chưa rơi xuống thì đã rút khỏi phạm vi bạo tạc.

“Chậc… Thì ra là ngươi.”

Người kia tay cầm trường kiếm, trực tiếp công kích đến chỗ yếu hại, mỗi chiêu mỗi thức đều là sát chiêu.

Đường Thiên Huyền chật vật lùi lại mấy bước, nâng thiên cơ hạp lên nhắm ngay tim đối phương bắn một phát. Đinh một tiếng, mũi tên bắn ra bị kiếm ngăn lại.

“Ở cự ly này ngươi không có ưu thế.”

“Không hẳn.” Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười tự tin, lại là một tên, vẫn là tim đối phương như trước.

Lại rút kiếm ra chắn, “loảng xoảng”, trường kiếm trong tay gãy đôi, trên mặt kiếm khách rốt cuộc cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Mũi tên thứ ba bay ra, xuyên qua cơ thể mục tiêu, máu tươi nhiễm đỏ đạo bào trắng như tuyết. Kiếm khách té trên đất, vẻ mặt dữ tợn lại vặn vẹo.

Đường Thiên Huyền thu hồi thiên cơ hạp, cúi lưng gõ lên sàn tàu hai cái, nói: “Có thể ra rồi.”

Có người đứng trên tàu.

Người bịt mặt kiểm tra vết thương của ba người, nhặt đoản kiếm vỡ trên đất sờ sờ mặt vỡ, đang chuẩn bị rời đi thì một cơ quan bay đến theo một đường cong xinh đẹp.

Đường Thiên Huyền nhảy vào màn khói, lấy đoản đao ra định cho đối phương một kích chí mạng, nào ngờ lại không tìm thấy kẻ nào trong màn khói. Khói tan hết, chỗ vốn đứng một người bịt mặt lại trống trơn.

Không xong. Đường Thiên Huyền nghĩ. Người Quảng Võ lôi kéo được không đơn giản như hắn tưởng.

Thư Mặc tiên sinh phủi phủi bụi đất trên người mình, tháo xuống mặt nạ màu đen, thở phào nhẹ nhõm một cái.

Thính lực của Quảng Võ rất tốt, từ xa đã biết Thư Mặc tiên sinh về, bỏ ly trà trong tay xuống, nói: “Thư Mặc về.” Vừa dứt lời Thư Mặc tiên sinh liền đẩy cửa đi vào.

Quách Quỷ không nhịn được liếc nhìn Quảng Võ vài lần.

“Sao rồi?”

“Hẳn là nội bộ bên Đường Thiên Huyền xảy ra vấn đề. Vừa mới đánh nhau, chết ba, lệnh bài trên thắt lưng còn chưa tháo. Nhưng mà Đường Thiên Huyền cũng thông minh, biết phải trở lại xem xét, suýt chút nữa đã chết dưới tay hắn.” Thư Mặc tiên sinh ngừng một lát, nhíu mày như đang tự hỏi gì đó, một lúc lâu sau mới do dự nói: “Thiên cơ hạp của Đường Thiên Huyền không bình thường, có một người phản bội Thiên Huyền Kỳ bị một tên xuyên tim, chết không kịp ngáp.”

“Ừ.” Quảng Võ gật gật đầu, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Mới đó mà đã mất ba người, kế hoạch đánh lén vốn định thực hiện vào hôm nay không thể không đình lại lần nữa. Đường Thiên Huyền trải bản vẽ chỗ ở của Diệp Tuyền lên bàn, dùng bút than vẽ một vòng tròn.

“Đây là chỗ ở của Cực Đạo Ma Tôn, không cần thiết thì đừng quấy nhiễu, hắn không có ý định tham chiến.”

Thật ra Đường Thiên Huyền rất khó chịu với thái độ của Quảng Võ. Dù ở Lẫm Phong Bảo vị bảo chủ này cố ý cách ly hắn nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra quan hệ giữa Diệp Tuyền và Quảng Võ. Nhưng mà xét đến vị trí “Cực Đạo Ma Tôn” của đối phương, không muốn tham chiến cũng hợp tình hợp lý. Chỉ cần không kinh động đến Quảng Võ, hắn chắc chắn có thể giết Diệp Tuyền.

Diệp Tuyền chết, Quan Nhất Thấm nhất định sẽ không chịu ngồi nhìn, Nhất Thấm Kỳ nhất định sẽ tham gia vào trận chiến này, ngày Ác Nhân Cốc đại loạn không còn xa nữa.

Trước giờ Thiên Huyền Kỳ rất hay động thủ vào sáng sớm, hôm nay không hiểu tại sao lại không có động tĩnh gì. Người của Tuyền Tự Kỳ ra ra vào vào như thường lệ, không biết có phải vì lúc trước người của Thiên Huyền Kỳ đánh lén không được gì nên Tuyền Tự Kỳ không xem Thiên Huyền Kỳ vào mắt hay không.

Sau khi Cực Đạo Ma Tôn lên tiếng, đề tài trà dư tửu hậu của đại đa số người ở Ác Nhân Cốc quay trở lại Tuyền Tự Kỳ hay Thiên Huyền Kỳ chiếm ưu thế hơn. Ít ai dám công khai khiêu chiến uy nghiêm của Cực Đạo Ma Tôn, nhất là khi biết Cực Đạo Ma Tôn đang ở Ác Nhân Cốc.

Quảng Võ ngồi trên lầu hai của khách sạn, tựa cửa sổ buồn cười nhìn những người đang bàn luận dưới lầu.

“Cười cái gì?” Diệp Tuyền hỏi hắn.

“Cười những người dưới lầu tự cho mình là đúng, không biết rằng ban đầu Thiên Huyền Kỳ vốn không khiêu khích Tuyền Tự Kỳ.”

“Không phải Tuyền Tự Kỳ?” Diệp Tuyền cũng không hiểu một câu này của Quảng Võ.

Quảng Võ thu hồi ánh mắt, đóng nửa cánh cửa sổ lại vẫy vẫy Diệp Tuyền, bảo y đến bên người mình. “Lần đầu tiên Đường Thiên Huyền động thủ là ở khách sạn Long Môn, mục tiêu là ta. Hắn vốn ko khiêu khích Tuyền Tự Kỳ, mà là Lẫm Phong Bảo.”

“Lúc ấy đừng nói đến hắn, bọn ta cũng không biết ngươi có quan hệ với Lẫm Phong Bảo.” Diệp Tuyền nghiêm túc nói.

Quảng Võ cười khì, nắm cằm Diệp Tuyền cắn lên môi y mấy cái, cười nói: “Ngươi ấm ức cái gì, ta đâu có nói Đường Thiên Huyền không coi ngươi ra gì.”

Diệp Tuyền nhìn đi nơi khác, che giấu sự chột dạ vì bị nhìn thấu của mình.

“Trước giờ mục tiêu của Đường Thiên Huyền đều là ta. Ở khách sạn Long Môn có thể nói không biết thân phận của ta, ở Lẫm Phong Bảo không thể nói không biết, hơn nữa lần đầu tiên đánh lén ở Ác Nhân Cốc, mục tiêu của hắn rất rõ ràng.”

“Vậy hiện tại ngươi định làm gì?”

“Ta đã lên tiếng ám chỉ ta sẽ không tham gia nội chiến, Đường Thiên Huyền sẽ lập tức đổi mục tiêu.”

“Ý là ta gặp nguy hiểm?”

“Ta chỉ nói vậy mà thôi, hắn làm gì là chuyện của hắn.” Quảng Võ vô tội nói.

Diệp Tuyền chậc lưỡi hai cái, ghét bỏ nhìn Quảng Võ.

Thằng Quảng Võ cưng vợ nó phết, đến con ngựa mà cũng không buông tha =)))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.