[Kiếm Tam][Sách Tàng] Mê Tiên Dẫn

Chương 18: Chương 18




Khóe miệng Vương Di Phong hơi cong lên, trong nụ cười lộ ra vài phần tàn ác nhưng thoạt nhìn lại rất ôn hòa. “Ngày hôm nay cũng không phải là không đoán trước được, trong Tuyết Ma Đường đã có người nói cho Đào đường chủ, binh lực của hắn hùng hậu quá mức rồi.”

“Mấy năm nay hắn đóng quân tại hai cứ điểm ở hoang mạc Long Môn, người xin gia nhập rất nhiều, như vậy cũng là khó tránh.”

“Cửu Châu Đại Hiệp của Hạo Khí Minh cũng như vậy.” Quyết Ma vuốt vuốt bộ râu dài của mình: “Đều là ghét bị khuất bóng người khác, huống chi Cực Đạo Ma Tôn còn có một thân phận ‘thần bí’ khác.”

Quảng Võ không phủ nhận cười cười.

Vương Di Phong nhớ ra gì đó, cánh tay đang hạ cờ bỗng dừng lại, hỏi: “Diệp kỳ chủ có khỏe không?”

Lời này khiến Quảng Võ rất bất ngờ. Diệp Tuyền chỉ là một kỳ chủ, mà tốc độ thay đổi kỳ chủ của Ác Nhân Cốc rất nhanh, Diệp Tuyền cũng không phải kẻ sống lâu nhất, Vương Di Phong biết đến sự tồn tại của người này đã là ngoài dự đoán của hắn.

Nhưng mà cũng phải thôi, người này dù gì cũng là Tuyết Ma, trong Ác Nhân Cốc có chuyện gì có thể giấu được hắn.

“Rất tốt.” Nhắc tới Diệp Tuyền hắn liền nhịn không được mà cười: “Là quá tốt.”

“Hẳn là tướng quân rất bất ngờ về hắn.”

Nhớ tới khi mình quen biết Diệp Tuyền, ánh mắt Quảng Võ càng thêm ôn nhu. “Không dối gạt Tuyết Ma, quả thật là vậy. Ta chưa bao giờ gặp người nào như hắn.”

“Đào đường chủ đoán được rằng cuối cùng sẽ có liên quan đến ngươi nên mới phái hắn đi.”

“Cái này càng làm ta bất ngờ hơn.”

Vương Di Phong ngẩng đầu nhìn ra cửa. Diệp Tuyền đang ngồi bên một chiếc bàn gỗ ngoài phòng, đung đưa hai cái đùi như một đứa trẻ. “Lần đầu ta thấy hắn thì cảm thấy hắn rất hợp với tướng quân. Rất khó nói là vì cái gì, chỉ là thấy vậy.”

Quảng Võ nhìn theo ánh mắt của Vương Di Phong, đúng lúc Diệp Tuyền quay đầu qua, vừa thấy hắn thì không nói gì mà làm mặt quỷ. “Ha… Lần đầu ta gặp hắn rất là thú vị, hắn bị người của mình đánh một trận ở chính sòng bạc cùa mình.”

“Về mặt này thì hắn kém hơn tướng quân, chẳng trách tướng quân liếc mắt liền nhìn thấu.”

“Cũng không hẳn.” Quảng Võ thu hồi tầm mắt: “Chỉ là chén nước này của ta rất dục.”

“Lặng lại là trong thôi.”

Quảng Võ sáng tỏ cười một cái.

Diệp Tuyền hiếu kỳ xáp lại, một tay kéo áo Quảng Võ nheo mắt nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Quảng Võ cũng không phản kháng, cứ để mặc y nhìn chằm chằm mình. Đôi mắt đen láy như mực khiến người ta không nhìn ra cảm xúc hắn đang ẩn giấu là gì.

“Ngươi vừa nói gì với Tuyết Ma?”

“Ừm…” Quảng Võ dài giọng, một lúc lâu sau mới nói Diệp Tuyền đang vô cùng mong chờ: “Không thể nói cho ngươi.”

Diệp Tuyền khinh thường bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Cái này mà là hợp tác gì chứ…”

“Phì…” Quảng Võ nhịn không được.

“Ngươi cười cái gì!”

“Ta cười cũng có vấn đề à?”

“Có vấn đề.” Diệp Tuyền dùng sức gật đầu, mỗi chữ đều nhấn rất mạnh.

Quảng Võ ho khan hai tiếng, giấu đi ý cười suýt nữa tràn lên mặt, khoanh tay lại, ỷ vào ưu thế chiều cao nhìn xuống Diệp Tuyền. Đối phương không chịu yếu thế nhìn trở lại. “Diệp Tuyền, đây là chuyện riêng của ta, không phải việc công.”

“Hừ… Vậy mà còn nói giao cả đời cho ta.” Diệp thiếu gia đạp hòn đá nhỏ vô tội trên đất như đang trút giận, trên mặt viết rõ ba chữ “không vui rồi”.

Sấm dậy đất bằng, Quảng tướng quân bị đánh khét lẹt.

Quảng Võ điều chỉnh cảm xúc trên mặt, nở một nụ cười xấu xa, hơi cúi lưng, hai tay ôm lấy mặt Diệp Tuyền, nói: “Ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?”

“Ta mà biết ngươi nghĩ gì thì Lẫm Phong Bảo là của ta.”

“Ta muốn thao ngươi.”

Diệp Tuyền nằm sấp trên gường, một tay đánh lên lưng Quảng Võ, đối phương chỉ hừ hừ hai tiếng vô thưởng vô phạt.

“Ngươi nói nhanh coi, Vương Di Phong đã nói gì.”

“Không nói gì cả, đều là chuyện riêng.” Quảng Võ đứng lên, nhặt quần áo lúc nãy bị ném xuống đất đặt lên giường, từ trong đó chọn ra quần áo của mình mặc vào. “Thay vì quan tâm mấy thứ vớ vẩn đó chi bằng ngươi quan tâm Nhậm Tiêu Dao nhiều một chút.”

“Ngươi cũng đã đi gặp Vương Di Phong rồi, ta cần gì phải lãng phí sức lực, dù sao Họa Thế Ma Quân cũng chẳng phải mối nguy.”

Quảng Võ không khỏi dừng tay nghiêm túc đánh giá người trước mặt mình.

Vương Di Phong nói từ lần đầu tiên thấy Diệp Tuyền thì đã có cảm giác Diệp Tuyền sẽ rất hợp với mình.

Hắn cũng không thể nói rõ là tại sao, nhưng hắn biết Vương Di Phong nói đúng.

“Diệp Tuyền.” Quảng Võ gọi tên y, giọng nói rất trầm, cũng rất ôn nhu: “Ta phát hiện ra ta thật sự vô cùng thích ngươi.”

“A.” Diệp Tuyền cầm áo ngoài của mình lên: “Ngươi nói xạo.”

Nhang trong lư hương đã cháy hết, tàn nhang cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, rơi xuống lư hương.

Diệp Tuyền xoa eo đi vào phòng, lúc bước qua bậc cửa mặt y hơi mất tự nhiên giật giật một chút. “Nói xem, tổn thất bao nhiêu người.”

Binh lực của trong và ngoài Ác Nhân Cốc không phải do một người nắm giữ. Binh lực trong cố lấy binh lực của Nhất Kỳ làm chủ, binh lực ngoài cốc thì lại lấy Thập Tứ Quân do Cực Đạo Ma Tôn lãnh đạo làm chủ, có chiếm cứ điểm hay không lại là chuyện khác. Lý do bố trí như vậy thứ nhất là không cần lo lắng trong cốc xuất hiện nội chiến quá nghiêm trọng, thứ hai là khi Hạo Khí Minh tiến công thì Nhất Kỳ cũng không chặn nổi, tóm lại là phải dựa vào Thập Tứ Quân.

Trong Ác Nhân Cốc, Tuyền Tự Kỳ của Diệp Tuyền cũng xem như là có binh lực hùng hậu, lại thêm thân phận đặc thù của Cực Đạo Ma Tôn nên tất nhiên cũng có sắp xếp chút binh lực trong góc tối của Ác Nhân Cốc. Cộng lại rồi tính thì đáng ra phải là kỳ chủ có binh lực hùng hậu nhất trong các kỳ chủ.

Sau khi thu được tin tức thì Quảng Võ cũng sắp xếp một chút. Binh lực của Lẫm Phong Bảo vẫn ẩn mình ở một nơi bí mật, không đến đường cùng thì không ra tay. Binh lực của Diệp Tuyền thì chia thành hai toán, toán thứ nhất cử vài tinh anh làm lãnh đạo đi đánh lén, còn lại thì án binh bất động.

Quách Quỷ thu được tin binh lực của Họa Thế Ma Quân vào cốc, Đường Trấm dẫn người đi đột kích đội vật tư, thương vong ghi rõ tên tờ giấy trong tay Quách Quỷ.

“Không ai bị thương, không ai chết.” Quách Quỷ nói… có chút kỳ quái.

Diệp Tuyền nghe vậy kinh ngạc nhìn Quách Quỷ.

“Nếu là do Quỷ Thủ Đường dẫn dắt thì cũng chẳng có gì lạ.” Thư Mặc tiên sinh nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Phong cách của hắn luôn như vậy, đuổi tận giết tuyệt, không lưu người sống.” Hắn cúi đầu vuốt ve móng tay mình, chơi đủ thì ngẩng đầu nhìn Quảng Võ, giống như đang đợi hắn nói chuyện.

Quảng Võ sau một lúc lâu vẫn không lên tiếng, ngắm nhìn hạt đào trong tay, bên trên phủ một lớp dầu sáng bóng, hẳn là tác phẩm điêu khắc.

“Quảng tướng quân.” Thư Mặc tiên sinh bất đắc dĩ gọi một tiếng.

“Ừm.” Quảng Võ đáp lấy lệ, tay vẫn nắm hạt đào kia, còn giơ lên đưa về phía ánh sáng nhìn nhìn.

Cửa không đóng, gió đêm rất lớn, Diệp Tuyền ngồi gần cửa, chỉ lát sau liền bị thổi đến lạnh run. Y chà chà cánh tay mình, định đóng cửa lại.

“Đừng đóng.” Quảng Võ đứng lên, bảo Diệp Tuyền ngồi xuống chỗ mình vừa ngồi.

Diệp Tuyền bỗng sáng tỏ.

Bọn họ nói chuyện trong này cũng xem như là cơ mật, tuy rằng đa phần là Quảng Võ nói riêng với y nhưng cũng không có nghĩa là khi mọi người cùng xuất hiện Quảng Võ sẽ mở cửa nói chuyện. Lúc nãy Quảng Võ bảo y không đóng cửa, nguyên nhân chỉ có một, cũng chỉ có một.

Có người sắp tới.

Diệp Tuyền ngồi trên ghế cẩn thận hoạt động tứ chi, khiến chúng thoát khỏi trạng thái cứng đờ, điều chỉnh hô hấp của mình, vô cùng chăm chú cảm thụ mọi sự biến hóa quanh mình.

Ánh lửa từ ngọn đèn lúc tỏ lúc mờ, ánh sáng thay đổi khiến mọi người khó chịu nhắm mắt lại.

Một điểm sáng từ ngoài bay vào phòng, ngọn đèn tắt phụt, “choang choang”, âm thanh kim loại va vào nhau xé rách màn đêm yên tĩnh như nước, gợn sóng nguy hiểm từng vòng một lan ra rồi vỡ tan một cách xinh đẹp.

Diệp Tuyền cản một kiếm, sức lực của người kia mạnh vượt xa tưởng tượng của y, cánh tay cầm kiếm bỗng run lên, suýt nữa là vuột tay.

“Tựa vào lưng ta.” Giọng nói của Quảng Võ vang lên bên tai: “Bước sang trái hai bước.”

Tiếng binh khí đánh thẳng tới vang lên, Diệp Tuyền dựa vào kinh nghiệm đánh bay vũ khí của đối phương, là một thanh kiếm. “Ha, không nhìn thấy gì hết, rất dễ làm người của mình bị thương.”

“Không cần gấp, kiên nhẫn chút.” Quảng Võ nhấc thương cho một kích, người kia chật vật lùi lại mấy bước, biến mất trong bóng đêm.

“Cực Đạo Ma Tôn không hổ là Cực Đạo Ma Tôn.” Trong bóng đêm có người nói thế.

“Nhậm Tiêu Dao, ngươi cũng quá thất sách rồi.”

“Không hẳn.”

Quảng Võ ném phi tiêu, đối phương rút kiếm ra chắn, một tiếng va chạm nhẹ nhàng cũng để lộ ra vị trí của Nhậm Tiêu Dao. “Bước sang trái ba bước, lùi về sau hai bước.” Quảng Võ nắm tay Diệp Tuyền một chút, đối phương cũng nắm trở lại, hắn không nhịn được mỉm cười, dùng âm thanh mang theo ý cười nói: “Đừng nghĩ gì hết, không đúng, có thể nghĩ đến ta.”

Diệp Tuyền nhắm mắt lại, hơi thở gần mình nhất là Quảng Võ, hơi xa một chút… Bên tay phải chưa đến năm bước.

Nhậm Tiêu Dao đắc ý cười, không ngờ kẻ địch lại đột kích đến. Kiếm pháp của người nọ sắc bén, động tác nhanh nhẹn lại ưu nhã, như một con báo đang ép sát con mồi của mình. Nghĩ đến đây hắn nhíu mày lại, nhấc tay phản kích. Không một ai có thể biến Họa Thế Ma Quân thành con mồi, dù là Cực Đạo Ma Tôn cũng không thể.

Diệp Tuyền nhanh chóng lùi lại một bước, Nhậm Tiêu Dao thừa cơ tấn công. Chiêu thức đơn giản như vậy y tất nhiên đoán được, hơi lắc người là có thể tránh thoát. Kiếm trong tay đổi sang tay trái, Diệp Tuyền cũng không ổn định cơ thể lại mà chém thẳng về hướng Nhậm Tiêu Dao.

“Soạt ——”, quần áo bị xé rách, cảm giác máu tươi trào ra từ binh khí truyền đến.

Nhậm Tiêu Dao chật vật lùi lại mấy bước, Diệp Tuyền tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, một chiêu Khiếu Nhật, cầm trọng kiếm lên rồi một Hạc Quy Cô Sơn. Ầm một tiếng, cánh cửa lúc nãy còn nguyên si giờ thành một đống hỗn độn, dưới ánh trăng mờ mờ có thể thoáng thấy Nhậm Tiêu Dao chật vật ra khỏi cửa.

Nhậm Tiêu Dao huýt sáo một tiếng vang dội, hỏa tiễn từ trên trời trút xuống, cả căn phòng đều bị ngọn lửa nuốt chửng, người trong phòng không còn lối thoát. “Cực Đạo Ma Tôn, ngươi xong đời rồi.” Hắn từ mặt đất đứng lên, như là một tiên hạc ưu nhã, nhẹ nhàng phủi bụi trên người mình, ngẩng cao đầu vô cùng kiêu ngạo.

Quảng Võ giơ tay lên, búng một cái thật vang.

Cơ quan nào đó trong phòng phát ra tiếng cành cạch rất khẽ, thanh âm vang lên rất có tiết tấu. Mọi người bị nhốt trong phòng đều đưa mắt nhìn nhau, trừ một người đã biết rõ tình hình.

“Cạch”, cơ quan phát ra một tiếng cuối cùng. “Ầm”, cánh cửa bị ngọn lửa nuốt chửng nổ tung, một cửa ra khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người.

“Quá tự tin cũng không phải chuyện tốt.”

“Hừ! Lẫm Phong Bảo thêm binh lực của Tuyền Tự Kỳ chẳng lẽ có thể nhiều hơn ta sao?”

“Nếu ta nói không chỉ có binh lực của Lẫm Phong Bảo và Tuyền Tự Kỳ thì sao?”

Tiếng kêu thê lương bao phủ toàn bộ Ác Nhân Cốc. Nhậm Tiêu Dao hoảng sợ quay đầu nhìn, đội ngũ vốn như hổ rình mồi của hắn đã biến thành một đống thi thể.

“Ngươi cũng giống như Liễu Thiên Kiêu, thứ đơn giản nhất cũng không hiểu được.” Quảng Võ bước qua cánh cửa đã nổ tung, từng bước một ép sát Nhậm Tiêu Dao. “Tiếc là Ác Nhân Cốc là Ác Nhân Cốc, không phải Hạo Khí Minh. Liễu Thiên Kiêu có khi còn sống sót dưới tay Lý Khai Lâm, nhưng ngươi tuyệt đối không có khả năng sống sót dưới tay ta.”

Nhậm Tiêu Dao ngã bệt xuống đất, cổ họng cứ như bị cái gì đó chặn lại, không thể phát ra chút âm thanh nào.

“Người ra tay không phải ta, là Đào Hàn Đình.”

Đường Thiên Huyền rất nghiêm túc lau chùi thiên cơ hạp của mình. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nhưng mà người đến cũng không nhiều, chỉ có bốn người. Đa số người của Thiên Huyền Kỳ đều đã theo Nhậm Tiêu Dao đi đánh lén, bên người mình cũng chỉ còn ba tâm phúc, cũng không chênh lệch nhân số lắm.

Có người đến đây chứng tỏ rằng Nhậm Tiêu Dao thành công giữ chân đại bộ đội của Lẫm Phong Bảo và Diệp Tuyền. Chỉ cần thân thủ của những người này nằm trong dự đoán thì hắn tự tin có thể giết sạch.

Đường Thiên Huyền ném tấm vải dính dầu đi. Ánh trăng đêm nay rất tối, chiếu lên thiên cơ hạp cũng không phát sáng bao nhiêu. Hắn điều chỉnh cơ quan của thiên cơ hạp, ám cách chứa nỏ tiễn cùng cơ quan mở ra. Đường Thiên Huyền lấy nỏ tiễn cùng cơ quan bình thường bên trong ra, thay vào đó là tên tẩm độc.

“Cành cạch” —— thiên cơ hạp khép lại.

Trong đời Đường Thiên Huyền chưa bao giờ xuất hiện sáu chữ địch bất động ta bất động. Hắn đá văng cửa phòng, bắn một mũi tên về phía phát ra tiếng bước chân. Kẻ địch nháy mắt xông lên, thanh thương bọc vải đen xẹt qua hông, đâm thủng nhuyễn giáp hắn mặc trên người.

—— Quảng Võ.

Đường Thiên Huyền không dám liều mạng, vội lùi lại mấy bước, hoàn toàn rời khỏi phạm vi công kích của Quảng Võ.

“Đường kỳ chủ quả nhiên vô cùng cẩn thận.”

“Ngươi ở đây tức là Nhậm Tiêu Dao đã thất bại.” Đường Thiên Huyền đề phòng nhìn Quảng Võ, thiên cơ hạp trong tay đã nhắm ngay tim đối phương, dù cho hắn biết rằng nếu có bắn ra thì đối phương cũng tránh được.

“Ai biết được, lỡ đâu ta dẫn người đến đánh lén thì sao?”

“Lĩnh tướng không ở trong quân, quân tâm bất ổn.”

“Luyện Ngôn Triều đã chết, ta đã không ở Lẫm Phong Bảo nhiều năm, không chắc có thể trấn áp.”

Quảng Võ nhấc thương lên công kích. Ba người còn lại của Thiên Huyền Kỳ thấy hắn một mình tấn công, lấy binh khí ra chuẩn bị xông lên thì một thanh đao lóe ánh bạc chặn ngang cổ.

“Ba vị cứ đứng yên xem trận này có khi còn một đường sống.”

Đường Thiên Huyền lùi về sau, thiên cơ hạp trong tay liên tục bắn tên. Mỗi mũi tên bắn ra đều bị Quảng Võ hoàn hảo gạt đi. Trán hắn bỗng đổ mồ hôi, trên mặt treo lên một nụ cười khát máu —— Đã lâu rồi không gặp đối thủ nào khó chơi như vậy.

Quảng Võ ngừng lại, hai tay nắm thương, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi của mình. Chỉ trong nháy mắt, trên thắt lưng Đường Thiên Huyền lại tăng thêm một vết máu. Quảng Võ phóng đại số lần xuất hiện trước mặt kẻ địch, đôi mắt sáng sủa trong đêm đen ngập tràn sát ý thật sự.

Bôn Lôi Thương Thuật —— Đột.

Đường Thiên Huyền mạnh nâng thiên cơ hạp lên chặn đối phương lại, một cơ quan nhỏ xíu từ phần đuôi của thiên cơ hạp rơi xuống. Quảng Võ vội lùi về phía sau, tuy nhiên vẫn bị thiên cơ hạp nổ cho lảo đảo một chút, chỉ là bị thương cũng không bằng hắn. Đường Thiên Huyền kịch liệt ho khan hai tiếng, miễn cưỡng chống đỡ đứng lên.

Dù cho có nhuyễn giáp bảo vệ nhưng phổi vẫn bị trùng kích một chút, máu tươi đã dâng lên yết hầu, tất cả đều bị hắn cưỡng chế nuốt xuống.

“Không được rồi.” Quảng Võ trêu chọc.

“Nói sau đi.”

Lại ném ra mấy cơ quan, cơ quan trước nổ một lần Quảng Võ đã dò được phạm vi nổ của cơ quan, mấy lần nổ sau cũng không bị ảnh hưởng. Thế nhưng dụng ý của Đường Thiên Huyền không phải như vậy, khói do cơ quan nổ gây ra che đi tầm mắt, trong khói mờ chưa tán, Đường Thiên Huyền mới có lợi hơn.

Mũi tên từ trong làn khói bay ra, Quảng Võ nhấc thương cản lại. Sau đó lại là mấy mũi tên khác, tên bay rất ngẫu nhiên, giống như là để tìm kiếm vị trí của hắn.

Đã thấp thoáng thấy một bóng người trong làn khói, Đường Thiên Huyền Phù Quang Lược Ảnh biến mất. Người trong làn khói chưa cử động, đây là cơ hội tốt nhất của hắn —— Truy Mệnh Tiễn!

Quảng Võ còn chưa nhìn rõ hình dáng của mũi tên, ra sức trốn. Mũi tên vốn nên đâm xuyên qua trái tim lại chỉ sượt qua cánh tay.

“Thắng bại đã định.” Đường Thiên Huyền nói.

Quảng Võ nở một nụ cười thỏa mãn công kích về phía phát ra âm thanh. Trường thương đánh tan thiên cơ hạp, đâm vào ngực Đường Thiên Huyền. Mảnh vải đen bọc thương vỡ tung, ánh đỏ khát máu cuối cùng cũng lộ ra.

“Hỏa Long Lịch Tuyền…” Đường Thiên Huyền chật vật lăn vài vòng trên đất, cố sức quỳ một gối lên, một tay che vết thương trên ngực: “Nhưng mà thắng bại đã định, không có ta các ngươi vĩnh viễn không tìm được cách lấy Mê Tiên Dẫn trên cơ quan, mà ngươi đã trúng độc của ta, ta mới là kẻ thắng cuộc…”

“Rắc ——” Âm thanh như là thứ gì đó bị cắn.

“Nếu ta nói cho ngươi ta có Bích Lộ Đan mà giang hồ đã thất truyền thì sao?”

“Ha ha ha ha… Vậy ngươi cũng không lấy được Mê Tiên Dẫn!”

Quảng Võ đi đến cạnh bàn, dùng thương móc quyển tranh Mê Tiên Dẫn trên cơ quan lên, quay đầu nhìn Đường Thiên Huyền đang vô cùng tuyệt vọng, nhướn mày nói: “Giờ thì sao?”

“Không ——! A Huyền ——!”

Chỗ của Diệp Tuyền không ở được nữa, Cố Duyên Ác phá lệ, khách sạn Bình An làm ăn thật sự một lần.

Bọn Quách Quỷ và Thư Mặc tiên sinh vào khách sạn rồi thì không thèm để ý chuyện bên ngoài nữa, ngã đầu xuống liền ngủ mê mệt, đứng ngoài khách sạn còn nghe được tiếng ngáy của Quách Quỷ.

Diệp Tuyền không ngủ, chạy đến phòng bếp dựa theo ký ức mẫu thân xuống bếp lúc còn ở Tàng Kiếm Sơn Trang mà làm cho mình một tô mì sợi, có vài lần suýt bị nước sôi làm bỏng.

Khách sạn Bình An tất nhiên không có chạy bàn gác đêm như các khách sạn bình thường, Diệp Tuyền thoải mái bưng mì ra ngoài khách sạn, chọn vị trí mình thích nhất ngồi xuống, ăn tô mì làm cũng đạt yêu cầu của mình.

Trước khi đi mặt mày Quảng Võ có hơi xanh, hỏi có phải trúng độc của Đường Thiên Huyền hay thì đối phương lại nói mình không sao. Sau đó người của Tuyết Ma Đường liền thúc giục hắn nhanh đi báo cáo với Tuyết Ma và đường chủ, Quảng Võ không cho y cơ hội nào để nói chuyện.

Diệp Tuyền phẫn hận ăn xong một ngụm mì cuối cùng, uống cạn nước trong tô, dọn dẹp chén đũa ném vào bồn gỗ chứa chén đũa bẩn trong bếp.

“Ta nói sao lại không ở trong phòng.”

Vai Diệp Tuyền run lên một chút, bị dọa sợ nhảy dựng lên, quay đầu hung hăng trừng Quảng Võ một cái.

Quảng Võ cợt nhả xáp đến, kéo cổ áo cao cao của Diệp Tuyền xuống, há miệng cắn lên gáy y một ngụm, mơ hồ nói: “Lý Khai Lâm muốn đến đây một chuyến, Tạ Uyên nói là để công bằng cho Ác Nhân Cốc, Liễu Thiên Kiêu và Mạc Cửu Huyền đều giao cho chúng ta xử lý.”

“Mạc Cửu Huyền?”

“Ừ, chính là Vu Huyền.”

“Sao lại liên quan đến hắn?”

“Rất phức tạp, tạm thời không thể nói rõ.” Quảng Võ đáp cho có lệ: “Bản vẽ còn nằm trong Mê Tiên Dẫn, Đường Thiên Huyền nói là đặt trong ngôi nhà gỗ ở tận cùng, đợi Lý Khai Lâm đến thì đi vào lấy đưa cho hắn.”

“Không nghe mấy chuyện vớ vẩn, độc của ngươi sao rồi?”

“Ngươi không nói thì ta quên mất, ái cha, ta chóng mặt quá, ngươi để ta ôm chút nào…”

“Đệt!” Diệp Tuyền nghiến răng nghiến lợi mắng nhưng lại không biết người này trúng độc thật hay trúng độc giả, đành phải mặc hắn tựa vào người mình cười xấu xa.

Quảng Võ hôn một cái sau tai Diệp Tuyền, cơ thể đối phương mất tự nhiên run lên. Tay hắn ôm càng thêm chặt, cứ như muốn thu người này vào huyết nhục mình. “Diệp Tuyền, ta thật sự đặc biệt thích ngươi.”

“Ngươi nói xạo.”

“Ngươi mẹ nó còn nói xàm nữa thì ta thao chết ngươi, ta đi gặp Lý Khai Lâm một mình.”

“Ngươi thích ta muốn chết ——” Mỗi chữ như là từ trong kẽ răng đi ra, Diệp Tuyền quay đầu lại cười vô cùng dữ tợn, ngẩng đầu không chút lưu tình cắn lên môi Quảng Võ.Mợ mài thằng Quảng Võ, đọc lâu quá cũng quên thằng này có skill mặt dày ăn sạch đậu hủ mà mặt không đỏ tim không nhảy =))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.