[Kiếm Tam][Sách Tàng] Mê Tiên Dẫn

Chương 3: Chương 3




“Ái chà… Diệp thiếu gia thật chật vật quá đi!” Nam nhân vẫy bầu rượu đi về phía y, trên người là hình xăm xanh đỏ đan xen, hiển nhiên đây là một đệ tử Cái Bang: “Đừng ——! Diệp thiếu gia ta sợ trọng kiếm của ngươi muốn chết. Ngươi có chuyện gì thì cứ phân phó, tiểu nhân tuyệt đối không nhục sứ mệnh!”

Diệp Tuyền không biết là vừa đánh nhau với ai, trên mặt bầm một vết thật to, khóe miệng còn bị đánh nứt ra.

“Giúp ta tra một người.” Diệp Tuyền dùng tay nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng mình, đau đến vặn vẹo hết cả mặt: “Thiên Sách Phủ, Quảng Võ.”

Tên này vừa nói ra, sắc mặt nam nhân liền trắng bệch. Hắn không còn miệng lưỡi dẻo quẹo như trước, cả người run rẩy bất an, chần chờ một lát, hắn nói: “Diệp thiếu gia, người này… Ta tra không được.”

“Quách Quỷ, ngươi bị chạm dây à?”

“Diệp thiếu gia, ngươi hãy nghe ta nói —— Người này không đơn giản như ngươi nghĩ. Ngươi không phải người đầu tiên bảo ta tra hắn, trước kia ta từng tra, cái gì cũng không tra được. Trừ xuất thân từ Thiên Sách Phủ, có liên quan đến Ác Nhân Cốc ra, cái gì cũng không có.”

Không có ngày sinh tháng đẻ, không có nguyên quán, không có cha mẹ, không có người trong lòng, thậm chí cũng không có tình nhân cố định —— Một trang giấy trắng tinh, bên trên chỉ viết sáu chữ. “Thiên Sách Phủ” cùng “Ác Nhân Cốc”.

“Ngươi có tra cái gì khác hay không, như là quân hàm chẳng hạn, cũng không thể ngay cả cái này cũng không có!”

“Nói hết những gì ngươi tra được cho ta, dù là hữu dụng hay là vô dụng.”

Quách Quỷ đưa cho y một phong thư, vừa chạm vào đã thấy vô cùng mỏng manh. Y mở ra, bên trong chỉ có một tờ giấy được gấp lại hai lần, mở ra xem, nội dung được viết trong đó cũng ít đến mức đáng thương.

Giống như lời Quách Quỷ nói, cái gì hữu dụng cũng không có, chỉ có hắn là người của Thiên Sách Phủ, quân vị là tướng quân, bản thân có liên quan đến Ác Nhân Cốc, người ngoài vẫn cho rằng hắn là người của Ác Nhân Cốc, ngoài ra, không có gì hết.

“Ta đi tìm Ẩn Nguyên Hội mua tin tức.” Diệp Tuyền vò bức thư trong tay thành một cục hung tợn ném vào góc tường.

Không lâu sau khi y đi, có người nhặt lá thư y ném vào góc tường lên, nghiêm túc đọc một lần, sau đó vuốt phẳng, gấp lại, cất vào trong lòng.

Ẩn Nguyên Hội ra giá trên trời.

Diệp Tuyền vô tri vô giác đi đến bên Hồ Nguyệt Lâu, Bố Sam Lão Nhân vẫn ngồi ở chỗ cũ, ngay cả quần áo cũng không đổi. Ông lão vẫy vẫy tay với y, ném một bầu rượu cổ cao cho y. Diệp Tuyền cúi đầu nhìn bầu rượu trên tay, ngồi xuống bên bàn, lấy một cái ly sạch sẽ rót một ly đầy cho mình.

Kết quả, một ly gục.

Bố Sam Lão Nhân vuốt vuốt bộ râu trắng như tuyết của mình, trong miệng cười không ngừng. Ông cầm lên bầu rượu cổ cao vừa ném cho Diệp Tuyền ném về một hướng khác, một cánh tay mang giáp bạc vững vàng tiếp được bầu rượu.

“Quảng tướng quân, rượu ngon như vậy, ngươi không uống một ly sao?”

“Như vậy… liền cảm ơn tiền bối.”

Quảng Võ đi đến bên người Diệp Tuyền, lấy ly rượu đối phương vừa dùng rót cho mình một ly. Hắn không hề không biết chừng mực như Diệp Tuyền, là một ly không nhiều không ít.

Rượu vào miệng, cay như đao xẹt qua cổ họng.

Trời đất quay cuồng.

Cảnh tượng trước mắt, âm thanh trong tai, tất cả đều trở nên vặn vẹo lại không chân thật.

“Choảng” một tiếng, ly rượu Quảng Võ vừa cầm trong tay rơi cuống đất vỡ tan. Bân bàn chỉ còn lại một ông lão mặc bố sam, không thấy Quảng Võ, cũng không thấy Diệp Tuyền. Người qua đường vội vàng đi qua Hồ Nguyệt Lâu dường như không phát hiện cái gì, bên Hồ Nguyệt Lâu vẫn chỉ có một ông lão mặc bố sam đang uống rượu, không có người khác.

Ông lão nâng tay lên, rót đầy một ly cho mình, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Rượu ngon… Rượu ngon!”

Hồ điệp dừng trên đầu ngón tay, cảm giác rõ ràng lại chân thật. Ngón tay Quảng Võ hơi giật giật, hồ điệp xinh đẹp bay khỏi ngón tay, chui vào trong một bụi hoa không chân thật, cuối cùng biến mất không thấy.

Quảng Võ phục hồi tinh thần, Diệp Tuyền còn say nằm trên đất. Nơi này xem ra cũng không có ai đến giúp đỡ, hắn đành tự mình ôm lấy Diệp Tuyền, dựa theo ký ức đi đến chỗ ông lão cho hắn Hồ Thiên. Diệp Tuyền trong lòng không thể nói là an phận, Quảng Võ cũng chưa thấy ai say rượu mà còn an phận. Đối phương đứt quãng nói chuyện, về rượu cùng tranh.

“Tướng quân sao lại vào đây? Không đã… Sao cả người này cũng vào?” Ông lão từ xa đã nhìn thấy hai người họ, nháy mắt liền di động đến trước mặt hai người: “Các ngươi vào bằng cách nào? Lại là lão gia hỏa bên ngoài làm?”

“Hẳn là vậy…” Không giống với lần trước, Quảng Võ hoàn toàn không cảm thấy mình uống say. Tuy nói rằng chỉ có người say mới nói mình không say, nhưng mà hắn thật sự không say. Ngược lại Diệp Tuyền lần trước còn thanh tỉnh giờ lại say bí tỉ, say thì say đi, tửu phẩm lại còn kém quá sức tưởng tượng.

“Haiz…” Ông lão nhìn Diệp Tuyền trong lòng Quảng Võ, vẻ mặt rất là khó xử: “Ta không biết hai ngươi có vào được không, xét cho cùng…”

Những lời còn lại, ngưng bặt.

Diệp Tuyền mở mắt ra, phát hiện mình đang gối lên đùi Quảng Võ. Dù cho xưa nay y không biết xấu hổ đã quen, hiện giờ cũng nhịn không được mà đỏ mặt. Ngược lại Quảng Võ không có phản ứng gì, thấy y tỉnh còn thân thiết hỏi có chỗ nào không thoải mái không.

Y đỡ cái đầu đau đến muốn nứt của mình lên khỏi đùi Quảng Võ. Một nơi hoàn toàn xa lạ, cùng với, mùi rượu vô cùng quen thuộc của Trường An Hồ Nguyệt Lâu Bố Sam Lão Nhân.

“Mê Tiên Dẫn…?” Diệp Tuyền nhìn Quảng Võ như đang hỏi.

“Ừ.” Đối phương hơi hơi gật đầu nhẹ giọng đáp một câu.

Diệp Tuyền choáng váng. Đây không phải là lần đầu tiên y đến Mê Tiên Dẫn, lại là lần đầu tiên đến chỗ này của Mê Tiên Dẫn.

Trong ký ức những lần vào trước, y từng thấy căn nhà, không chỉ một lần. Đồng thời, y cũng không chỉ một lần thử đi vào, mà tất cả những gì có được không ngoại lệ đều là thất bại —— Đường vào duy nhất phải đi qua một bức tường chắn vô hình.

Hiện tại, y xuyên qua nó.

Diệp Tuyền như phát điên chạy ra khỏi phòng, đứng ở trước bức tường vô hình từng ngăn cản y, thật cẩn thận bước ra bước đầu tiên, bước thừ hai, bước thứ ba. Diệp Tuyền không gặp bất kỳ chướng ngại nào, y xoay người định quay về nói với Quảng Võ chuyện này, rồi sau đó, y lại bị bức tường đó chặn lần nữa.

“Quảng Võ ——!” Y gần như là thét lên, hai tay gõ vào không khí. Theo động tác tay, tiếng đập nặng nề tràn ngập trong tai, áp lực đến mức người ta không thể hô hấp, “Quảng Võ ——!”

Bên kia lại là yên tĩnh vô thanh.

Thời gian Diệp Tuyền ra ngoài cũng không dài lắm, lại im lặng đến khó có thể tin. Đối phương không trở về, bên ngoài cũng không có động tĩnh kỳ quái, bên tai là tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng có thể nghe một vài tiếng chim cất cao giọng hót.

Yên bình đến mức không chân thật.

Quảng Võ từ trên giường đứng dậy, khi đi đến canh cửa muốn mở ra, tay lại thu trở về, hắn xoay người một lần nữa ngồi xuống giường. Không lâu sau, hắn lại từ trên giường đứng dậy lặp lại động tác lúc trước. Một vòng tuần hoàn như thế cứ không ngừng diễn ra trên người hắn, mà Quảng Võ từ đầu đến cuối đều không phát hiện.

Nam nhân lại một lần nữa từ trên giường đứng dậy, đi đến cạnh cửa, cánh tay mang giáp bạc hướng về phía cửa, tiếng chim hót không đúng lúc vang lên, tay Quảng Võ một lần nữa muốn hạ xuống. Ngay lúc vòng tuần hoàn sắp bắt đầu lần nữa, cánh tay rơi xuống một nữa bỗng nhiên dừng lại.

“Sao lại chỉ có một mình mình… Diệp Tuyền đâu?” Quảng Võ nhíu chặt mày, hắn cúi đầu nhìn cánh tay mình, giơ giữa không trung cứ như không thấy mỏi. Hắn nâng tay dán lên cánh cửa gỗ khép hờ, sau đó dùng sức đẩy ra, tiếng thét chói tay khiến đại não chết lặng một lần nữa hoạt động. Quảng Võ giống như Diệp Tuyền lúc trước phát điên chạy đến trước mặt đối phương.

“Quảng Võ…” Diệp Tuyền ngẩng đầu nhìn nam nhân, tiếng đập nặng nề làm người ta cảm thấy áp lực cuối cùng cũng dừng lại. Y vô lực quỳ trên đất dùng hai tay che mặt mình, giọng nói run rẩy để lộ rằng Diệp Tuyền đang thất khống: “Ta không vào được…”

“Ta đi ra ngoài.” Quảng Võ nói.

Nam nhân như là một thanh trường thương không gì ngăn được trên chiến trường, vô tình đánh nát cách trở giữa hai người, quét sạch hết bất an cùng chiếm cứ trong lòng cả hai.

“Diệp Tuyền, nói cho ta biết —— đã xảy ra chuyện gì?”

Oan gia ngõ hẹp, oan gia ngõ hẹp mà.

Quách Quỷ lắc lắc bầu rượu trong tay, không quan tâm con mèo nào đó đang núp trong bóng tối, tiêu sái gõ bầu rượu lên bàn, nở một nụ cười lưu manh, nói với Bố Sam Lão Nhân: “Ông lão có gặp một vị công tử không, cột tóc đuôi ngựa, mặc áo vàng chói mắt!”

“Tiểu huynh đệ nói là… Diệp Tuyền thiếu gia?”

“Hề hề, ông biết là được!” Quách Quỷ chộp lấy bầu rượu vung vung trước mặt ông lão, rào một tiếng, bầu rượu bị hỏng rượu văng tứ tung, con mèo trốn ở một chỗ bí mật gần đó cũng không thể không hiện thân, “Mẹ mẹ mẹ mẹ ơi ——! Ban ngày ban mặt sao lại có ma!”

Đệ tử Minh Giáo kéo mũ trùm đầu xuống, mắt âm dương một vàng một lam nhìn Quách Quỷ vô cùng phẫn nộ, loan đao trong tay chợt lóe ánh bạc, bay thẳng đến chỗ Quách Quỷ.

Bố Sam Lão Nhân thấy sắp đánh nhay, tay áo vung lên cuốn loan đao của đệ tử Minh Giáo vào trong ống tay áo, sau khi lấy ra còn ngồi nghiền ngẫm, miệng liên tục khen ngợi “Đao tốt”.

Thấy đao bị người đoạt đi, đệ tử Minh Giáo đang định ném luôn thanh đao còn lại, một thanh niên mặc một thân trường y màu đen như mực không biết từ chỗ nào đi ra yên lặng đi đến bên người hắn đè vai hắn lại, nói nhỏ vài câu, đệ tử Minh Giáo tạm thời an phận lại.

“Thư Mặc tiên sinh đã lâu không gặp!” Quách Quỷ tươi cười chào hỏi đối phương.

Thư Mặc tiên sinh lễ phép gật đầu, trả lời: “Cũng đã lâu không gặp ngươi, còn làm việc cho Diệp Tuyền à?”

“Hề hề… Biết làm sao được! Ngươi biết mà, ăn mày ta đây trời không sợ đất không sợ, ngay cả vợ còn không sợ, chỉ sợ mỗi Diệp thiếu gia thôi!”

Thư Mặc tiên sinh nghe Quách Quỷ nói mà chỉ cười không nói, hắn đi đến cạnh bàn rót cho mình một ly rượu, đưa đến bên miệng khẽ nhấp một ngụm, hai gò má đã hơi ửng hồng. Phần rượu còn lại Thư Mặc tiên sinh không uống nữa, nhấc bầu rượu lên cầm ly rượu đi đến bên cuộn tranh dài, hai mắt nhìn chằm chằm nhân vật trong tranh, vừa xem vừa tán thưởng, thấy chỗ nào đẹp thì khen liên tục, có khi còn rót cho mình một chén rượu nhấp một ngụm, vệt hồng trên mặt cũng càng thêm diễm lệ.

“Ông lão, tranh của ông… chỗ này vẽ không được lắm!” Ngón tay trắng nõn thon dài của Thư Mặc tiên sinh chỉ lên một nhân vật trong bức tranh, ngón tay đã che đi một chút, chỉ thấy đó là một người mặc quần áo màu vàng, “Ông lão sao không sửa hai người này lại?”

“Ha ha ha ha… Tiên sinh nói đúng!”

Bố Sam Lão Nhân lầy một cây bút từ trong tay áo ra, chấm rượu trong chén, ngoáy lên nhân vật trong tranh. Hai người lúc nãy còn đứng trong tranh bỗng nhiên biến mất, chỗ khác lạ không còn nữa, cả bức tranh cũng trở nên thuận mắt hơn nhiều.

Quách Quỷ nhìn chằm chằm vào Bố Sam Lão Nhân, đối phương trở về chỗ cũ ngồi xuống. Sau đó, bên cạnh bàn xuất hiện hai người, nhìn kỹ lại, đó là Diệp Tuyền cùng Quảng Võ mà mình đang tìm.

Quảng Võ nhấc tay xoa thái dương mình, lúc nãy không biết đã xảy ra chuyện gì, cả trời đất đều quay cuồng. Quảng Võ lắc lắc đầu, cố hết sức mở mắt ra, một lúc lâu sau mới nhận ra người trước mắt là Quách Quỷ.

“Quách Quỷ…?”

“Lão đại…?”

Quảng Võ gật gật đầu, hai mắt nhắm lại. Nếu hắn đã đi ra thì Diệp Tuyền hẳn cũng ra, tiếp theo chỉ cần tìm Diệp Tuyền xác định y bình an vô sự là được.

“Ư…” Không biết là ai phát ra một tiếng rên rỉ kỳ quái.

Quảng Võ mở mắt ra muốn nhìn cho rõ, cảnh tượng trước mắt còn chưa rõ ràng, hắn đã bị một người đẩy ngã xuống đất. Cả người đối phương đều đè trên người hắn, nếu như bình thường thì như vậy cũng chẳng là gì, nhưng mà hiện tại hắn cứ như đang say, bị đẩy một cái khiến đầu óc loạn tùng phèo.

“Diệp Tuyền?” Quảng Võ dựa vào ký ức hỏi một câu, nhưng đối phương không cho hắn đáp án, ngược lại kiên quyết bò lên người hắn. Đức hạnh kiểu này nhất định là Diệp Tuyền không sai, Quảng Võ sờ soạng bắt lấy sau cổ y, miệng còn không quên mắng: “Cái tên say nhà ngươi đừng có…”

Hương rượu nồng đậm xông vào trong miệng, theo đó còn có cái gì đó mềm mại ấm áp. Quảng Võ sợ tới mức lập tức mở mắt, mà trước mắt chỉ có gương mặt khi say bị phóng đại lên vô số lần của Diệp Tuyền.

“Quảng Võ…” Diệp Tuyền buông lỏng môi ra, vô ý thức nghẹn ngào kêu một câu.

Cứ như bị một chậu nước lạnh dội vào đầu, Quảng Võ say kiểu gì cũng tỉnh.

Vẫn là Quảng Võ phản ứng nhanh, hắn đè sau gáy Diệp Tuyền một cái, người nằm sắp trên người mình lập tức gục đầu, dựa vào ngực hắn phát ra tiếng hít thở đều đều. Hắn đỡ Diệp Tuyền đứng lên, lại dùng lực vỗ vỗ trán mình vài cái, đợi cho mọi vật trước mắt đều rõ ràng, Quảng Võ mới khoác tay đối phương lên vai mình, chậm rã đỡ y ra khỏi tiểu viện.

“Quách Quỷ, tra.” Hai mắt Thư Mặc tiên sinh sáng rực, hai mắt đuổi sát bóng dáng Quảng Võ không rời: “Tra xem quan hệ giữa Quảng Võ và Diệp Tuyền là gì.”

“Không có quan hệ gì cả, ta tra rồi, hai người bọn họ vì Đường… mà tụ lại.” Nhận ra là mình đang nói chuyện với Thư Mặc tiên sinh, Quách Quỷ nuốt tên Đường Thiên Huyền về lại trong bụng: “Tiên sinh, ta cảm thấy, thay vì đi tra quan hệ giữa hai người bọn họ là gì, chi bằng đi tra sòng bạc của Diệp thiếu gia.”

“Ngươi đã tra rồi, còn cần ta nói à?” Thư Mặc tiên sinh liếc xéo Quách Quỷ, đi đến bên người Quách Quỷ cố gắng nói nhỏ hết mức có thể: “Quan hệ giữa Diệp Tuyền và Quảng Võ không phải là ít, nếu ngươi tra ra cái gì, tốt nhất vẫn là nói với Quảng Võ…”

Quách Quỷ chộp lấy bầu rượu đeo trên thắt lưng vung ra sau đầu, trúng ngay giữa đầu đệ tử Minh Giáo nào đó. Dòng rượu cay xe chảy vào trong mắt, hai mắt đối phương trở nên đỏ tươi như ác quỷ.

“Không không không ngại quá… Đại gia ngài là đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, kẻ ăn mày này lập tức đi ngay đây!” Vừa dứt lời, Quách Quỷ liền chạy đến bên người Quảng Võ, trên mặt vẫn là nụ cười lưu manh, lặng lẽ bỏ xa hai người Thư Mặc tiên sinh hơn mười trượng.

Thư Mặc tiên sinh nhìn bóng dáng Quách Quỷ nở một nụ cười kỳ quái, quay đầu nhìn đệ tử Minh Giáo bên người, hỏi: “Đàm Thiên, ngươi cùng Đường Thiên Huyền đều là sát thủ, ngươi nói ta nghe xem hắn rốt cuộc đã đắc tội người nào, sao mà mỗi người đều có lai lịch không nhỏ?”

Đối phương kéo mũ trùm đầu lên, đôi mắt âm dương một lam một vàng ẩn vào b1ong tối, thần không biết quỷ không hay đổi theo giống như Quách Quỷ lúc nãy.

Thư Mặc tiên sinh bị bỏ lại một mình ở đằng sau, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thật sự là thói đời ấm lạnh.

Tiếng người ồn ào bên tai vẫn không dừng lại, Diệp Tuyền mờ mịt đi về phía trước, những gương mặt quanh mình y đều không thấy rõ, trong đầu mơ hồ lưu lại bóng dáng một ai đó, mà y vẫn mãi không nghĩ ra hắn là ai. Diệp Tuyền không ngừng đi về phía trước hy vọng tìm được đáp án mà mình mong muốn —— Bức tường vô hình chặn y lại.

Không khí ngưng đọng lại trong nháy mắt, sợ hãi xông vào xương tủy, Diệp Tuyền cảm thấy lưng phát lạnh, mạnh mở hai mắt ra.

Mọi người kinh ngạc nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Tuyền. Thư Mặc tiên sinh vươn tay định bắt mạch y, lại bị ánh mắt của Diệp Tuyền dọa. Ánh mắt đối phương nhìn hắn hoàn toàn có thể gọi là hoảng sợ.

“Tại hạ là… đệ tử Vạn Hoa Cốc Thư Mặc, với lại tu tập Ly Kinh Dịch Đạo, nếu thiếu hiệp không ngại…”

“Quảng Võ…” Diệp Tuyền cuộn người lại, hai tay che mặt mình, hốc mắt khô khốc cứ như sau đó sẽ vỡ ra ngay, hai mắt đỏ đến mức như muốn chảy ra huyết lệ. “Ta không qua được…”

“Diệp Tuyền?” Quảng Võ vỗ nhẹ vai y, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Hắn không hoàn toàn tin tưởng Diệp Tuyền, nhưng mà đối phương như vậy cũng không giống giả vờ, huống chi tình huống thất khống giống như vậy của Diệp Tuyền hắn đã thấy qua một lần, “Đã không sao rồi…”

Thư Mặc không nói một lời đâm ngân châm vào mấy huyệt đạo của Diệp Tuyền, lúc này đối phương mới dần dần bình tĩnh lại, dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn những người trước mắt.

Vạn Hoa Cốc, không biết, Cái Bang, ăn mày không quan tâm, Minh Giáo, không biết, Thiên Sách Phủ… Diệp Tuyền nhìn chằm chằm Quảng Võ trước mặt, dùng lực một đấm đấm lên mặt đối phương. Quảng Võ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cơn tức xông lên, không cam tâm yếu thế trả y một đấm.

“Họ Quảng ngươi đánh ta làm gì!”

“Ngươi còn vừa ăn cướp vừa la làng à?”

“Nếu ngươi không thừa dịp ta uống say đè cổ ta thì ta đánh ngươi làm gì!” Diệp Tuyền từ trên giường đứng bật dậy, ai ngờ lại bị chóng mặt ngã nhào lại lên giường, “Ui da… Chóng mặt chết ta… Khoan đã, không phải chúng ta đang ở Mê Tiên Dẫn à?”

Quảng Võ nhìn Diệp Tuyền trong lòng có chút hoang mang. Hắn không biết Diệp Tuyền rốt cuộc là đang giả vờ, hay là lúc nãy say dữ quá nên quên hết sạch những chuyện đã xảy ra.

“Đã ra lâu rồi.”

“À.” Diệp Tuyền à một cái rồi không nói gì, mi tâm nhăn lại thành một chữ “xuyên” (川), trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Trong Mê Tiên Dẫn hình như đã xảy ra chuyện gì đó, vấn đề là y một chút gì cũng không nhớ. Say khướt vào Mê Tiên Dẫn, sau đó lại say khướt ra khỏi Mê Tiên Dẫn, y thật sự hoảng sợ, thậm chí còn hoài nghi có phải lúc nãy mình đã thật sự đi vào hay không.

“Quảng Võ, ngươi ra ngoài này một chút. Đàm Thiên, ngươi cùng Quách Quỷ trông chừng vị thiếu hiệp này, lát nữa quay lại ta sẽ châm cứu cho hắn lần nữa.”

Quách Quỷ hiểu ý, yên lặng ngậm mồm, tìm một cái ghế ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm Diệp Tuyền trước mắt không rời. Đàm Thiên bên kia còn trực tiếp hơn, Ám Trần Di Tán ẩn thân, hoàn toàn khiến Diệp Tuyền muốn chạy cũng không biết chạy như thế nào, quỷ mới biết Đàm Thiên trốn ở đâu.

Quảng Võ cùng Thư Mặc tiên sinh ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại. Hai người cố ý đứng xa cửa sổ như thể biết được Diệp Tuyền nhất định sẽ nghe lén. Quả nhiên, không bao lâu sau Diệp Tuyền liền tự nhiên thò đầu ra khỏi cửa sổ.

“Diệp Tuyền.” Quảng Võ bất đắc dĩ gọi y một tiếng.

“À, các ngươi cứ nói đi, ta tắm ánh trắng.” Nói dối không chớp mắt.

Quảng Võ lười đáp trả y, quay đầu nhìn Thư Mặc tiên sinh, còn chưa mở miệng, Thư Mặc tiên sinh đã giành nói trước.

“Sau khi ngươi cùng Diệp Tuyền vào Mê Tiên Dẫn đã đi qua sinh tường, sau đó Diệp Tuyền một mình chạy ra ngoài rồi không về lại được.”

“Ta hẳn là đoán được sinh tường ngươi nói là cái gì, mọi chuyện cũng không khác với những gì ngươi nói.”

“Ta vừa dùng ngân châm xầm nhập vào vài huyệt đạo của hắn, trong đó có một huyệt đạo là tử huyệt, nhưng ta không dùng toàn lực, chỉ là kích thích Diệp Tuyền một chút. Có lẽ chút kích thích này khiến hắn quên đi chuyện ở Mê Tiên Dẫn, cũng có lẽ —— Diệp Tuyền vốn chẳng quên gì cả, hết thảy đều là vì lấy được sự tín nhiệm của ngươi.”

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Quảng Võ một câu vạch trần.

“Với lại còn có chuyện này…” Thư Mặc tiên sinh đến gần Quảng Võ một chút, nâng tay lên chặn miệng mình lại, giữa hai người gần như không có một khe hở nào. “Đối phương truyền lời chỉ có vậy.”

Sau khi Thư Mặc tiên sinh rời khỏi Quảng Võ rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đứng chung một chỗ với hắn thật khiến cho người khác cảm thấy áp lực. Dù cho bọn họ là châu châu trên cùng một sợi dây, vĩnh viễn không cần lo sợ bị đối phương phản bội, thế nhưng cảm giác áp lực đối phương mang đến cho hắn, từ xưa đến nay đều không thay đổi.

“Ta mời Diêu Phong đạo trưởng tính một quẻ.” Thư Mặc tiên sinh ngẩng đầu đối diện hai mắt Quảng Võ, trong mắt lóe lên ý cười. Đối phương quyết đoán xoay người rời đi, ý cười bên miệng Thư Mặc tiên sinh càng tăng thêm, nói to với bóng lưng Quảng Võ: “Hắn nói đào hoa kiếp của ngươi chạy trời không khỏi nắng!”

“Thay ta nói với hắn, ta luôn không tin lỗ mũi trâu nói bậy nói bạ.”

“Hả, đào hoa kiếp?” Quảng Võ nhà ngươi cư nhiên cũng có đào hoa kiếp? cô nương nhà ai bị mù mà coi trọng ngươi chứ!”

Quảng Võ quyết đoán mở cửa ra bước vào, tránh được Đàm Thiên đang ẩn thân đứng cạnh cửa, lập tức kéo Diệp Tuyền đang nằm sấp trên giường lên, nâng tay liền cốc lên đầu y một cái, một chút cũng không lưu tình, tiếng cốc rõ ràng lại thanh thúy truyền vào trong tai mỗi người trong phòng.

“Đau chết mất ——! Thiên Sách Phủ sao lại có người như ngươi chứ ——!” Diệp Tuyền cao giọng.

“Tàng Kiếm Sơn Trang sao lại có người như ngươi?” Quảng Võ trả lại nguyên câu.

“Quách Quỷ ——!” Diệp Tuyền quay đầu lêu lên, Quách Quỷ từ trên ghế đứng bật dậy, y liền thuận thế đạp lên chiếc ghế Quách Quỷ vừa ngồi: “Ngươi nói xem. Ta quan tâm hắn không đúng hay sao?”

Quách Quỷ khó xử, nhìn nhìn Diệp Tuyền, lại nhìn nhìn Quảng Võ. Hai người này ai cũng không thể đắc tội, đây là tìm hắn phân xử chỗ nào chứ, rõ ràng là cố ý khó dễ hắn, trả thù lúc nãy hắn nghe lời Quảng Võ ở đây trông chừng mình.

Tâm tư Quảng Võ hoàn toàn không ở chuyện này. Hắn nhìn Thư Mặc tiên sinh đang cười bí hiểm, nhìn Đàm Thiên không biết đã hiện thân từ khi nào đang đừng ngoài cửa chỉ một một bên thân. Những người này ai cũng lai lịch không nhỏ, cũng lai lịch không rõ, trời mới biết ai mới là người đáng tin, dù sao không phải Diệp Tuyền là được rồi.

Diệp Tuyền nghe được tiếng thở dài của Quảng Võ, quay đầu nhìn đối phương, không cãi nhau với Quách Quỷ nữa. Trong phòng trở nên im ắng, mà tâm tư của Quảng Võ hiển nhiên không ở trong phòng, đã yên lặng đến mức này mà cũng không có chút phản ứng nào.

“Họ Quảng?” Diệp Tuyền huơ huơ tay trước mặt Quảng Võ, đối phương rất không nể tình một chút phản ứng cũng không có, “Chẳng lẽ là thả hồn đi mất rồi?”

“Hay là… ngươi thử làm chuyện bình thường sẽ không làm xem?” Thư Mặc tiên sinh cố nhịn cười đề nghị.

“Ví dụ như?” Diệp Tuyền quay đầu hỏi ý kiến Thư Mặc tiên sinh.

Quảng Võ ngừng thở, mỗi một động tác đều vô cùng cẩn thận. Hắn từng chút một đến gần Diệp Tuyền, môi đã đến gần vành tai đối phương, mà Diệp Tuyền hoàn toàn không hề hay biết. Quảng Võ không tự giác nhếch miệng, xấu xa hà hơi vào trong tai Diệp Tuyền.

“Hà…”

“Đệt!” Diệp Tuyền sợ đến mức chửi thề một tiếng, hoảng sợ che kín lỗ tai mình, ánh mắt nhìn Quảng Võ như là gặp ma: “Họ Quảng, ngươi, ngươi cách ta xa xa chút!”

Đêm nay trăng rất sáng, có thể từ kẻ hở giữa những ngón tay của Diệp Tuyền thấy được vành tai y ửng hồng. Miệng Diệp Tuyền hùng hùng hổ hổ không ngừng, sắc hồng mất tự nhiên trên mặt rất lâu sau cũng không mất đi.

“Đạo sĩ nhà ai tính quẻ cho ngươi thế! Người như ngươi ngay cả đào hoa còn chạm không được chứ đứng nói đến đào hoa kiếp!”

Ba chữ “đào hoa kiếp” xộc vào trong tai, Quảng Võ thu lại nụ cười, một lần nữa nhìn Diệp Tuyền thật kỹ, trong đầu bỗng nhiên vang lên lời Thư Mặc tiên sinh vừa nói. Hắn ngẩng đầu nhìn Thư Mặc tiên sinh, đối phương cũng nhìn hắn, trên mặt treo nụ cười biết tuốt.

Hắn biết phen này mình không xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.