[Kiếm Tam][Sách Tàng] Trích Tinh (Hái Sao)

Chương 11: Chương 11




“Lăng tướng quân, ngài thật tốt với Ngọc Lĩnh tỷ tỷ, tỷ ấy tuy rằng là hoa khôi số một nhưng đều xa cách với đa số công tử, lâu dần bọn họ chán ngay.”

Khách sạn Long Môn là điểm tiếp tế cuối cùng của hoang mạc Long Môn, nó không chỉ là khách sạn, hơn nữa do ở gần biên cương, rất nhiều giao dịch giữa hắc và bạch có thể tùy ý tiến hành, lại sẽ không bị ai bắt. Thứ như văn thư xuất quan, có thể ở trong này làm một cái cũng không chút kỳ lạ. Mà người lui tới thì đến từ khắp năm châu bốn bể. Có khi là một người ngoại quốc mũi cao tóc xoăn, có khi là một người đi ngâm thơ đọc sách, thậm chí, còn có thể là tội phạm truy nã chạy nạn đến tận đây để chuẩn bị xuất quan… Tóm lại là những người tụ tập ở nơi đây, hoặc minh bạch hoặc mờ ám làm việc mà mình phải làm.

Còn về Diệp Tinh Thần và Lăng Hàn, bọn họ vốn không định ở lại đây lâu, chỉ thuê một gian phòng của bà chủ rồi bảo tiểu nhị đi nấu một thùng nước cho Diệp Tinh Thần tắm rửa một cái. Bên ngoài khách sạn có một hồ nước hình bán nguyệt, là hồ nước ngọt, nước uống và nước sinh hoạt đều lấy từ đây, thế nên nước ở đây cũng không quá mức khan hiếm.

Nước tắm rửa đượcchuẩn bị xong, Diệp Tinh Thần không chút do dự đuổi Lăng Hàn ra ngoài. Lăng Hàn cũng không đòi ở lại, phỏng chừng cũng có chuyện phải làm. Nói cho cùng nơi này là chỗ có nhiều tin tức lui tới, muốn cái gì, động động ngón tay ý bảo ngươi ra giá cao, người ta vừa lòng sẽ bán cho ngươi ngay.

Diệp Tinh Thần lấy chất lỏng ở hạ thể mình ra ngoài, lại mạnh mẽ chà lau cơ thể mình nửa ngày. May mắn là dấu hôn không có ở trước người, nếu không thì bộ Phá Quân này chắc chắn là không che được, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

“Tõm ——”

Hắn tức giận ném khăn mặt vào trong thùng nước tắm, hai tay vẩy nước lên mặt lau lau mấy cái rồi mới dựa vào thành thùng, duỗi cơ thể tay chân ra.

Lúc đầu hắn không hiểu Lăng Hàn đang nghĩ gì, lúc này hắn lại có chút không hiểu mình đang nghĩ gì.

Hắn không thích Lăng Hàn, nhưng trài qua vài lần, hắn cảm thấy mình bắt đầu hưởng thụ việc cùng Lăng Hàn làm mấy chuyện này. Ấy là dục vọng của sinh vật, ngày xưa hắn nhất định rất ghét mình như vậy, nhưng lại không biết làm sao. Hắn hạ người xuống, mũi vừa vặn chạm đến mặt nước ấm áp, thở ra mấy cái bong bóng nhỏ, vang lên bóc bóc. Trong đầu toàn là gương mặt, bóng hình, những lời nói của Lăng Hàn. Hắn dứt khoát vùi đầu vào trong nước, đến lúc gần như không thở được nữa mới ngẩng lên.

Hắn lau nước trên mặt.

Diệp Tinh Thần, chớ quên thân phận địa vị của hai người. Cùng trận doanh còn có thể đâm sau lưng một dao, đối lập trận doanh, nếu giao ra chân tâm, đều không biết được sẽ rơi vào kết cục nào. Huống chi, hắn sao có thể quên được đau đớn cùng nhục nhã lúc trước.

Lúc muốn giết Lăng Hàn, hắn nghĩ, hắn vẫn có thể ra tay.

Hắn nở một nụ cười chua xót, nhặt lên khăn mặt trong thùng vắt vắt, lau sạch mặt mình. Mặt nước phản chiếu một Diệp Tinh Thần ngạo khí lẫm liệt như lúc trước.

***

Dưới lầu khách sạn là một bãi đất trống lớn, bình thường mọi người sẽ ăn cơm ở đấy. Gần đó còn có mấy vũ nữ mặc quần áo Ba Tư mỏng manh đang khiêu vũ, khăn che hết nửa gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt màu xanh ngọc bích khiến đám người lưu vong ngứa ngáy trong lòng, có một số còn dứt khoát động tay động chân.

Nếu là lúc trước, Diệp Tinh Thần phỏng chừng sẽ một trọng kiếm đập qua. Nhưng mà bây giờ, hắn biết rõ mình thân cô thế cô. Lăng Hàn cũng không để ý, chuyện này rất hay xảy ra, trực tiếp gọi bà chủ cho mấy cân thịt dê nướng cùng rượu Phần. Bà chủ Kim Hương Ngọc tuy rằng đã quá tứ tuần nhưng vẫn còn xinh đẹp thướt tha, hơn nữa thoạt nhìn có vẻ khá là thân thiết với Lăng Hàn, nhiệt tình tiếp đón: “Lăng tướng quân sao lâu như vậy mới đến?”

“Gần đâu rất bận rộn.”

Bà chớp chớp mị nhãn, ướm hỏi: “Chẳng lẽ lần này… Ác Nhân và Hạo Khí thật sự sắp đánh nhau?”

Lăng Hàn híp mắt, mặt mang ý cười, lại nhìn Kim Hương Ngọc đến mức bà sợ hãi trong lòng.

“Không nói chuyện công.”

“À… Đúng vậy đúng vậy.” Trong lòng Kim Hương Ngọc biết Lăng Hàn là không muốn nói cho bà, vội vàng nói sang chuyện khác: “Gần đâu có vài vũ nữ Ba Tư đến, không biết Lăng quân gia… Cùng vị công tử này có hưng thú hay không?” Chỉ dựa vào thu nhập của khách sạn tất không đủ, có rượu ngon cũng phải có mĩ nữ, cách kiếm tiền ai cũng chê, Lăng Hàn vừa vặn còn là một trong những khách quen.

Lăng Hàn nhất thời có chút thẹn thùng, giương mắt nhìn Diệp Tinh Thần ngồi đối diện. Hắn lại dường như chẳng có gì xảy ra gặm chân dê mà tiểu nhị mới đặt xuống, “chóp chép chóp chép” ăn đến vui vẻ. Y ho nhẹ một tiếng: “Không cần, vều sau đừng có giới thiệu mĩ nương tử gì cho gia nữa.” Con mắt của Kim Hương Ngọc xoay một vòng, tầm mắt dừng trên Diệp Tinh Thần tướng mạo tuấn tú, một thân quý khí một chút, dường như có chút sáng tỏ.

“Phải phải… Ta đây có chút việc bận, Lăng tướng quân có chuyện gì cứ gọi ta là được.” Dứt lời lại nháy mắt, lắc mông bỏ đi.

Lăng Hàn lại chuyển mắt trở về, rót một ly rượu cho mình, theo bản năng sờ sờ mũi.

“Cái đó… Ta trước kia quả thật… Có quan hệ không rõ ràng với không ít nữ nhân, nhưng mà bọn ta không có gì thân mật cả…”

Diệp Tinh Thần nhíu mày, tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình: “Việc này tại sao phải giải thích với ta?”

“…”

Trong lòng Lăng Hàn cảm thấy không vui. Phải rồi, người ta đâu có nói thích ngươi, nói không chừng còn đặc biệt ghét ngươi.

“Không có gì, chỉ là nói vậy mà thôi.”

Có chút căm giận bất bình uống một ngụm rượu, lại cảm thấy còn chưa hết giận, dứt khoát đổ luôn một bình vào miệng.

Diệp Tinh Thần tự nhiên ngồi ăn một mình, tuy rằng đang ăn, nhưng mắt với tai cũng không rảnh rỗi, vụng trộm nhìn bốn phía, xem xem có tinh tức mới hoặc là thám tử của Hạo Khí Minh mai phục trong này hay không. Nhưng thực đáng tiếc, chuyện những người đó hỏi thăm đều là thứ hắn cảm thấy không hứng thú, phòng chừng tin tức giao chiến còn chưa truyền ra.

Chợt hắn nhìn thấy một công tử thanh tú lịch sự cầm trường kiếm trong tay, mặt mũi đỏ bừng chạy vào trong khách sạn, sau lưng hắn còn có một thanh niên hơi mang bĩ khí, đuôi ngựa cột cao, vừa đuổi theo vừa kêu: “Ẩm Phong! Ẩm Phong! Ta…”

Nam tử tên Ẩm Phong xoay người chỉa kiếm vào hắn, thanh âm không lớn, lại vừa vặn lọt vào tay Diệp Tinh Thần.

“Tên vô sỉ Đường Vô Tầm! Đừng đuổi theo, không thì ta sẽ không khách khí!”

Nói rồi khó nhọc thở hổn hển chạy lên lầu, người tên Đường Vô Tầm đành phải không vui đứng tại chỗ, ủ rũ.

Diệp Tinh Thần vươn đầu lưỡi ra, mút nhẹ mấy ngón tay dính gia vị, bộ dáng như đang suy nghĩ gì đó. Một màn này lại dừng trong mắt Lăng Hàn, ước gì được cầm lấy ngón tay đối phương mà liếm. Y tất nhiên cũng thấy một màn lúc nãy, nhưng mà cái y nghĩ, hẳn là vượt xa cái Diệp Tinh Thần nghĩ rất nhiều.

“Hai người đó chắc là một đôi đấy.”

Lăng Hàn bỗng nhiên mở miệng, làm cho Diệp Tinh Thần sửng sốt một chút.

“Sao ngươi lại biết?”

“Nhìn quần áo bọn họ, dính cát, lại có chút lộn xộn, chắc chắn là làm mấy chuyện vui vẻ trên sa mạc rồi.”

Bỗng nhiên nhớ tới mình cũng làm mấy chuyện này trên sa mạc, mặt Diệp Tinh Thần nóng lên: “Lỡ như là bọn họ đánh nhau thì sao?”

“Nghe giọng nói, Đường Vô Tầm kia hẳn là đệ tử Đường Môn, ngươi có từng gặp qua đệ tử Đường Môn đánh nhau không mang mặt nạ cũng không mặc quần áo chưa? Quần áo trên người đeo toàn là lưỡi dao, không thuận tiện làm chuyện đó.”

“…”

Diệp Tinh Thần nhất thời không nói gì, tuy rằng hắn cũng mơ hồ nhận thấy quan hệ giữa hai người họ không phải bình thường, nhưng bị Lăng Hàn nói trắng ra như vậy, trong lòng cũng càng thêm bình tĩnh.

“Cô nương xinh đẹp không yêu, lại đi dây dưa với người khác làm gì?”

Nói rồi như có như không nhìn Lăng Hàn một cái, rõ ràng là đang nói y.

“Chậc.” Lăng Hàn lắc đầu cười cười: “Thích chính là thích, sao phải phân biệt nam nữ hay tuổi tác?”

“Nhưng suy cho cùng cũng không phải là chính đạo, người trong nhà cũng sẽ không hài lòng, chỉ là thú vui nhất thời mà thôi, sa vào đó đều không tốt cho ai hết.”

Lăng Hàn buông bầu rượu trống không, bầu rượu nện lên bàn phát ra một tiếng vang nặng nề. Cũng không nói gì, cứ như vậy mà yên lặng nhìn hắn. Đôi mắt sắc bén ngày xưa không biết tự khi nào mang theo vài phần ôn nhu, khiến cho người ta như đang tắm trong gió xuân; lại giống như một cái hồ sâu thẳm, nước hồ mênh mông, khiến Diệp Tinh Thần đột nhiên nhớ đến Tây Tử Hồ trong sơn trang. Hắn nghĩ Lăng Hàn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng người nọ lại không nói ra được; hắn không dám nói hắn biết đối phương đang nghĩ gì, thế nhưng hắn lại lờ mờ biết được đối phương đang nghĩ gì.

Vì thế hắn không muốn đoán, cũng không dám đoán.

“Ta ăn no rồi.” Hắn phủi phủi tay, muốn đứng dậy bỏ đi.

“Diệp Tinh Thần.” Người nọ ngẫm nghĩ, dường như có chút gian nan mở miệng: “Nếu… Nếu hai người chúng ta nhất định có một trận chiến, ngươi sẽ…”

“…”

“Ta tất nhiên sẽ giết ngươi.”

Diệp Tinh Thần trả lời không chút do dự, khóe miệng mang ý cười thắng lợi, giống như con nít đấu khẩu mà giành được chiến thắng.

“…Được.”

Hắn rõ ràng nhìn thấy đôi mắt Lăng Hàn trở nên ảm đạm torng nháy mắt, ấy vậy mà trong lòng lại thoáng thấy căng thẳng, ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút mất tự nhiên.

“Đây mới chính là ngươi.”

—— Đây mới là người sẽ giết ta, mà ta lại không nhịn được yêu phải ngươi.

***

Hai người nghỉ ngơi một chút, lại mua chút lương khô cỏ ngựa, trạm tiếp theo chính là Trường An, cũng không cần phải chuẩn bị quá nhiều. Lúc kéo Đạp Viêm Ô Truy ra khỏi chuồng ngựa, nó lắc lắc cái bờm đen bóng của mình, cao ngạo ngẩng đầu như là đang làm cao với Diệp Tinh Thần.

Nếu không phải không có tiền thì ta đã mua một con ngựa từ lâu rồi, ai muốn cưỡi ngươi chứ, Diệp Tinh Thần nghĩ.

Một đường không nói gì, đi một chút lại dừng một chút, giữa đường cũng có ở trong tiểu điếm của một vài thôn xóm. Chuyện dở khóc dở cười nhất là cư nhiên lại có mấy tên không có mắt muốn cướp của bọn họ, Diệp Tinh Thần một Tam Sài Kiếm Pháp liền hạ gục cả lũ. Lăng Hàn cũng như hôm đó không hỏi về chuyện này, vẫn nói nói cười cười với hắn như trước, mặc dù phần lớn thời gian là một mình y nói. Cứ đi như vậy, liền đi tới Trường An.

Dẫu sao thì Trường An cùng là trung tâm kinh tế, văn hóa, chính trị nổi tiếng, tường thành rộng lớn cao ngất, chợ nườm nượp người đi, tất nhiên Dương Châu và Lạc Dương không thể nào bì. Diệp Tinh Thần cũng có đến Trường An vài lần, tuy thời gian ở lại không dài, cũng không kinh ngạc cho lắm, cho dù có, hắn cũng sẽ theo bản năng mà kìm nén.

Giữa phố xá sầm uất cũng không tiện giục ngựa phóng nhanh, Lăng Hàn liền trực tiếp xoay người xuống ngựa, để Diệp Tinh Thần cưỡi một mình, sau đó tự mình dẫn ngựa đi. Vì không để người khác chú ý, y cũng không mặc vào một thân khôi giáp, chỉ mặc một thân trang phục đỏ sậm, làm hiện ra vòng eo thon cùng chân dài tuyệt mĩ. Tóc dài quá nửa xõa trên vai, chỉ cột một bím tóc bên đầu, tuy không chỉnh tề lắm nhưng cũng rất phóng túng tiêu sái.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Người qua đường đều tự giác ngẩng đầu nhìn Diệp Tinh Thần, trong mắt có ái mộ, ghen tị, kinh diễm… Hắn thấy mình giống như là một đồ vật bị xem xét vậy, thầm nghĩ nhanh đến khách sạn. Lăng Hàn không nhanh không chậm đi ở đằng trước, quay đầu cười với hắn, lộ ra mấy cái răng trắng sáng.

“Đến xem mấy thứ mà ngươi chưa từng thấy.”

Diệp Tinh Thần lộ vẻ mặt nghi ngờ, có chút không hiểu lắm, chỉ cảm thấy mình đang ở một nơi có rất nhiều oanh ca yến hót, nữ tử xinh đẹp. Hoặc là ở trên lầu hai bên vẫy vẫy những chiếc khăn lụa rực rỡ sắc màu, hoặc là trực tiếp đứng ở hai bên đường ngoắc ngoắc nghênh đón.

Đây không phải là… Hoa nhai liễu hạng à?

Hắn không khỏi nhíu nhíu mày, nghĩ rằng nhiều nữ tử như vậy hắn không thể ứng phó được, Lăng Hàn cư nhiên lại dẫn hắn đến nơi này.

“Đến rồi.”

Diệp Tinh Thần ngẩng đầu nhìn, tòa lầu này có ít nhất ba tầng, chiến diện tích lớn hơn những cái khác, bảng hiệu to lớn viết mấy chữ: Quần Phương Lâu.

“Đây chính là lầu xanh lớn nhất Trường An.” Lăng Hàn bổ sung.

Diệp Tinh Thần xoay người xuống ngựa, mấy cô nương đứng ở cửa lập tức nhiệt tình ùa đến chỗ bọn họ. Lăng Hàn nhanh chóng che trước mặt Diệp Tinh Thần các nàng mới không càn rỡ tiếp cận. Nhưng mà, ở bên dưới, y đang nắm chặt tay đối phương.

“Ta không đi.”

Mùi son phấn kia thật sự rất khó ngửi, Diệp Tinh Thần nhất thời không chú ý tay mình bị nắm, chỉ lo thừa cơ trốn sau lưng Lăng Hàn. Đối với đám nữ tử này, hắn không thể đánh, chỉ có thể né.

“Ngoan, ta chỉ đi nói vài câu mà thôi.”

Diệp Tinh Thần nhíu mày, Lăng Hàn cảm thấy hắn như vậy còn đẹp hơn nử tử của cả con phố này, nghĩ nghĩ, đại khái đoán được Diệp Tinh Thần sợ cái gì, liền cười khẽ một tiếng.

“Có ta ở đây, các nàng không dám làm gì ngươi đâu.”

“Hơn nữa ngươi mà không vào, mấy người đối diện hoặc cách vách sẽ như hổ rình mồi với ngươi.”

Diệp Tinh Thần nhìn chung quanh một chút. Mấy nữ tử thanh lâu kia vừa nhìn là biết công tử này không sang thì giàu, bộ dáng lại tuấn tú phong lưu, tất nhiên là muốn câu khách.

Tất cả đầu là do tên khốn kiếp Lăng Hàn này, hắn oán hận ném cho y một ánh mắt sắc như đao. Lăng Hàn cũng rất là hưởng thụ, nói: “Các ngươi không cần tiếp đón vị Diệp công tử bên người ta, hắn rất là cao quý, các ngươi chạm không được.”

“Lăng tướng quân nói gì vậy chứ? Ta lại muốn chiêu đãi chu đáo đấy.”

Được, xem ra Lăng Hàn cũng là khách quen ở đây, trong lòng Diệp Tinh Thần liền có chút không vui.

Tuy nói thời bây giờ đến lầu xanh không phải là chuyện kì quái, ngược lại còn rất được tôn sùng, giống như là một trào lưu vậy. Nhưng mà Diệp Tinh Thần không được dạy dỗ như thế, người luyện võ lại càng không nên bị chuyện này ràng buộc, không thì đam mê mĩ sắc sẽ khó có được thành tựu. Cha hắn thường lấy đại trang chủ đời thứ hai Diệp Anh ra làm ví dụ, nói toàn tâm đều đặt vào lĩnh ngộ kiếm thuật, mới có thể luyện thành tâm kiếm.

“Nếu như dám động đến hắn, ta sẽ không khách khí đâu.”

Y giống như tùy ý mà nói ra mấy lời này, mặt còn mang ý cười, nhưng mọi người đều theo bản năng dừng lại.

Lăng Hàn cũng đến đây không ít, bộ dáng đẹp trai, công phu trên giường cũng rất tốt, chỉ là lời đồn trên giang hồ về y cũng không ít. Lầu xanh là nơi vàng thau lẫn lộn, nhưng cũng là nơi có nhiều tin tức vụn vặt nhất. Có đôi khi trên giường mới dễ dàng moi ra lời thật lòng, cho nên mọi người đều hiểu.

“Ha ha, ta hiểu rồi.”

Vừa mới vào cửa, một lão cô liền ra đón, khuôn mặt tô vẽ đến trắng bóng, giống như cái mông. Bà khách sáo với Lăng Hàn mấy câu, Lăng Hàn cũng kiên nhẫn giao tiếp.

“Lại đến tìm Ngọc Lĩnh cô nương à?”

“Tất nhiên.” Nói xong đặt tiền thưởng lên tay lão cô, mặt mày lão cô hớn hở lên, lộ ra nếp nhăn mờ mờ.

“Ngọc Lĩnh cô nương đang chờ trong phòng, để Đỗ Quyên dẫn đường.”

Diệp Tinh Thần một mực im lặng không lên tiếng lắng nghe, Ngọc Lĩnh… Sao nghe vào tai, giống như là rất thân thiết với Lăng Hàn vậy, trong lòng nhất thời có chút để ý.

Đỗ Quyên dẫn đường ở phía trước nhan sắc xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, tính tình lại rất ngay thẳng, giống như cái miệng vừa mở là không ngưng được.

“Lăng tướng quân, ngài thật tốt với Ngọc Lĩnh tỷ tỷ, tỷ ấy tuy rằng là hoa khôi số một nhưng đều xa cách với đa số công tử, lâu dần bọn họ chán ngay.”

“Lúc ngài không ở đây, Ngọc Lĩnh tỷ tỷ hầu như không gặp vị khách nào, một mình ngẩn người ở trong phòng, giống như đang nhớ ngài ấy.”

“Đúng rồi.” Cứ nói như vậy, bọn họ liền đến một phòng ở lầu hai: “Lăng tướng quân, bao giờ ngài mới mang Ngọc Lĩnh tỷ tỷ đi. Ta cảm thấy nơi này không phải là nơi thích hợp để tỷ ấy ở…”

“Nàng ấy không chịu đi, ai cũng không mang nàng ấy đi được.”

Lăng Hàn cười cười, sau đó có chút khen ngợi nói: “Dẫn đến đây là được rồi, ngươi về đi.”

“Vâng.”

Đỗ Quyên khom người liền rời đi.

Diệp Tinh Thần cho rằng Lăng Hàn sẽ giải thích gì đó, nhưng lại không có, y cứ tùy ý một câu như vậy là xong.

Không biết tại sao, hắn cảm thấy như có gì đó trong lòng mình, không được thoải mái.

“Két” một tiếng, Lăng Hàn đẩy cửa ra, sau cửa là bình phong vẽ trúc xanh, mà sau bình phong, có thể thấp thoáng thấy bóng dáng của một nữ tử yểu điệu.

Lúc này, Lăng Hàn bỗng nhiên buông tay hắn ra, đi về phía người ngồi bên cửa sổ.

Hô hấp của Diệp Tinh Thần ngừng lại.

Hắn đột nhiên cảm thấy, rõ ràng gần trong gang tấc, khoảng cách giữa hai người lại như rất xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.