Trung đẳng ác linh ngoại hình hoàn toàn khác biệt so với hạ đẳng ác linh. Không những thế, khả năng chiến đấu cùng tính mẫn cảm đối với sinh vật sống vượt xa hạ đẳng cấp bậc. Xuất hiện lần này là do nó đánh hơi được ‘mùi người sống’ trên người Vân Chính Thiên bay tới mà ra.
Bất quá, mục tiêu của nó lần này không phải một kẻ bình thường, hắn thế mà lại là bậc thầy am hiểu ẩn nấp cùng du kích giao đấu.
Tinh thần lực cấp bậc đạt tới Linh Uyên Cảnh trung giai, Vân Chính Thiên có thể thu liễm khí tức một cách gần như tuyệt đối. Phàm là đối thủ có tu vi thấp hơn hắn, căn bản rất khó có thể truy ra được vị trí hắn đang ẩn nấp.
Vân Chính Thiên nấp ở trên cây, nhãn lực bắt vận chuyển đến cực hạn.
Trung đẳng ác linh này thân thể ngưng tụ chân thực hơn hạ đẳng ác linh rất nhiều. Có thể nhìn thấy rõ ràng bộ giáp trụ màu đen trên người của nó, toàn thân của nó tuy một màu đen kịt nhưng vẫn có thể nhìn rõ được các sợi cơ bắp khô héo, giống như một người vừa bị lột da và nướng trui a.
Sau lưng ác linh có đeo một thanh cự kiếm, cự kiếm này không phải do năng lượng ngưng tụ ra, mà là chân thực một thanh cự kiếm. Có lẽ ác linh này tìm được ở đâu đó rồi quyết định tận dụng trở thành vũ khí của mình. Trên đầu đội một cái nón sắt che nữa mặt, chỉ nhìn thấy được cặp mắt đen vô hồn cùng cái miệng không có hàm dưới, lưỡi đỏ lè ra, trông vô cùng kinh tởm.
Hiện tại trung đẳng ác linh trước mắt kia, hoàn toàn không có phát hiện Vân Chính Thiên đang ngồi trên cây. Nó liên tục xoay đầu khắp nơi, mũi đưa lên ngửi ngửi, tròng mắt liên tục xoay tròn.
Vân Chính Thiên khí tức hoàn toàn thu lại, một mực quan sát không có liều lĩnh làm bất cứ điều gì.
“Lộc cộc, lộc cộc.”
Chính vào lúc này, từ trong rừng sâu vọng ra một loại thanh âm giống như vó ngựa đang phi nước kiệu. Rất nhanh một bóng đen đã lao ra khỏi rừng cây, đến gần vị trí con trung đẳng ác linh đang đứng.
Vân Chính Thiên vừa nhìn thấy bóng đen này, hắn không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt. Kẻ vừa tới cũng là ác linh, thế nhưng ác linh này dường như ở một cấp bậc hoàn toàn khác. Chỉ thấy nó toàn thân dâng hiến một bộ giáp trụ đen bóng, trên tay cầm một thanh hắc trường thương nhọn, bên dưới cưỡi một con hắc mã, thế nhưng đặc biệt nhất ở chỗ, hắn không có đầu.
Kỹ sĩ không đầu ác linh?
Danh tự này lập tức xuất hiện trong đầu Vân Chính Thiên như một phản xạ tự nhiên.
Nếu như vậy, nên gọi con trung đẳng ác linh mặc giáp đeo kiếm là chiến sĩ ác linh a.
Chiến sĩ ác linh vừa nhìn thấy kỵ sỹ không đầu ác linh, nó liền làm vẻ mặt kính cẩn một chút, hướng kỵ sĩ không đầu ác linh rít lên mấy tiếng. Vân Chính Thiên tự nhiên nghe không hiểu nhưng có thể đoán là bọn chúng rõ ràng đang giao tiếp với nhau.
Cũng chính điều này làm Vân Chính Thiên hai mắt trợn trắng. Ác linh trí tuệ đã tiến hóa đến mức có thể giao tiếp với nhau, thật khó mà tin được a. Bất quá sự tình này diễn ra ngay trước mắt, hắn không thể nào không tin.
Một lát sau, kỵ sĩ không đầu ác linh xoay người phi ngựa đi mất. Mà chiến sĩ ác linh cũng nhanh chóng bỏ vào trong rừng, mất dạng.
Không rõ bọn chúng vừa nói với nhau cái gì, nhưng nhìn bộ dáng có thể đoán ra được bọn chúng đang rất gấp gáp a.
Vân Chính Thiên cẩn thận quan sát thêm một lúc, đảm bảo chu vi hai trăm mét không có bất cứ khí tức ác linh nào, sau đó mới từ trên cây tụt xuống, gương mặt ngưng trọng.
Mặt dù sự tình vừa rồi diễn ra trong tíc tắc, thế nhưng Vân Chính Thiên càng thêm tin tưởng một điều. Hạo Thiên Trì lần này không có như trong tưởng tượng của bọn hắn thoải mái như vậy.
Vút!