Ẩn dưới làn khói trắng điên cuồng bốc lên kia, vong linh bản nguyên trong hình dáng hắc ngọc châu đang bị tịnh hóa chi lực thiêu đốt, nổ ra đầy trời sương trắng.
Đột nhiên lúc này, một cỗ uy áp không gì sánh được bộc phát.
Hống!
Nhị Bạch ngửa cổ lên trời, miệng lớn há ra gầm vang, dọa cho hai người Vân Chính Thiên nhảy dựng. Vân Chính Thiên nhãn lực tập trung quan sát liền thấy có chuyện không đúng. Hai tròng mắt Nhị Bạch bây giờ đã hóa thành một màu trắng dã, đại biểu Ác Hùng Vương mới là kẻ đang đứng trước mặt bọn hắn bây giờ.
Vân Chính Thiên thần sắc chấn kinh, Ác Hùng Vương ý thức làm sao lại trỗi dậy ngay vào lúc quan trọng này cơ chứ.
Vừa lấy lại quyền điều khiển thân thể cho nên Ác Hùng Vương vẫn còn chậm chạp. Nó hơi cuối đầu xuống, nhìn thấy tóc đen Vân Chính Thiên đang đứng gần nhất, sau đó lại nhìn thấy vong linh bản nguyên của mình bị rút ra trước mạt. Nó ánh mắt trở nên trầm trọng hẳn lên.
“Nhân loại khốn nạn, dám đem bổn vương bản nguyên rút ra bên ngoài, rõ ràng là chán sống. Chết hết cho ta.”
Ác Hùng Vương rống giận kêu lên, lập tức một trảo mang theo khủng bố lực lượng nhắm vào đỉnh đầu tóc đen Vân Chính Thiên mà vỗ xuống. Một trảo này chứa đựng lực lượng khổng lồ, cho dù là Phong Hào đấu la đón lấy đi chăng nữa, chắc chắn cũng trọng thương mà gục.
Trong tình huống bình thường mà nói, nếu như Ác Hùng Vương không bị rút ra vong linh bản nguyên, một tiếng gầm này đủ để đem hai người Vân Chính Thiên có tu vi thấp như vậy đánh quỵ, không cần chân chính ra tay.
Bất quá vong linh bản nguyên là hạch tâm sinh mệnh của vong linh sinh vật, ngang nhiên bị rút ra cũng mang đến cho Ác Hùng Vương suy yếu cực độ, cho nên cũng chỉ có thể trực tiếp tấn công mà thôi. Cự trảo vỗ tới, nháy mắt xuyên qua thân thể đối phương, hung hăng xé ra một vết rách dài trăm trượng trên đại thảo nguyên bạt ngàn này.
Ác Hùng Vương một kích tưởng chừng đắc thủ ai ngờ lại thất thủ, nó vẻ mặt tỏ vẻ nghi hoặc.
“Làm sao đánh không trúng?” Ác Hùng Vương rống giận rít gào.
Tóc đen Vân Chính Thiên là do hắc lực hóa thân, căn bản không bị vật lý công kích ảnh hưởng.
“Nhân loại giảo hoạt.” Ác Hùng Vương dường như minh bạch, nó xoay người nhìn sang Vân Chính Thiên bản thể bên kia, cự trảo giơ lên chuẩn bị tiếp tục truy kích. Bất quá nó còn chưa kịp làm gì thì đầu óc của nó lần nữa rơi vào choáng váng trạng thái, ngay sau đó Nhị Bạch ánh mắt quen thuộc hiện ra.
Lắc lắc đầu mấy cái, Nhị Bạch hốt hoảng kêu lên: “A. Thật có lỗi. Các ngươi không sao chứ?”
“Dọa chết bọn ta. Lão nhân gia ngài tình huống như vậy còn có phát sinh lần sau?” Vân Chính Thiên chưa hết kinh hãi hỏi. Ác Hùng Vương trong một tia sát na đưa trảo lên, hắn rõ ràng cảm nhận được mùi vị tử vong a, thật là kinh khủng lực lượng.
Nếu như đạo hóa thân kia là chân thực tồn tại, chỉ sợ bây giờ đã nát thây vạn mảnh dưới trảo của Ác Hùng Vương a. Mà trong quá trình tịnh hóa mà để Ác Hùng Vương ý thức liên tục quấy rối, bọn hắn sớm muộn cũng ăn trái đắng, cho nên Vân Chính Thiên lập tức hướng Nhị Bạch đặt ra nghi vấn.
Nhị Bạch gãi gãi đầu nói:
“Không xảy ra nữa đâu. Các ngươi cũng biết trong người ta từ đầu tồn tại hai cỗ ý thức đối chọi gay gắt với nhau để giành quyền chưởng khống cỗ thi thể này. Mà Ác Hùng Vương có thuần túy tà ác chi lực hỗ trợ, là bậc nào kinh người lực lượng. Nếu không phải do hai người các ngươi đem quang minh chi lực cùng vong linh ma pháp đưa đến hỗ trợ nhất định. Chỉ FMlCWNQa sợ ta đã sớm bị nó đòi lại quyền khống chế. Lúc nãy có thể ví như hồi cố gắng cuối cùng của Ác Hùng Vương mà thôi. May mắn không có ai bị thương ha ha.”
Nhị Bạch nhe răng cười trừ.
Vân Chính Thiên bất đắc dĩ thở dài ngao ngán.
“Khi nào mới có thể dung hợp?” Ngạo Thiên Long có chút mất kiên nhẫn, không khỏi lo lắng hỏi.