Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 200: Chương 200: Bát Cường (1)




. . . . . . . . . . . . . .

“Đến ngươi rồi.”

Vân Chính Thiên quay lại nhắc nhở. Can Hữu Long mạnh mẽ gật đầu một cái, ngay sau đó phóng người lộn một vòng trên không, trực tiếp đặt chân lên võ đài.

“Thằng màu mè.” Lương Thế Nhân khóe miệng hơi co giựt một cái, sau đó cả đám cùng liếc nhìn về phía đối diện, chờ đợi đối thủ của Can Hữu Long lên đài.

Kỳ thực ngoài đội trưởng các đội ra, những thành viên trong đội rất ít khi được nhắc đến, vì vậy Dĩ Văn bên Bạch Hổ thành cũng đồng dạng như vậy, không rõ hắn thực lực như thế nào.

Can Hữu Long ánh mắt hồi hộp, ngay khi vừa nhìn thấy đối thủ của mình, hắn có chút cứng đờ ra. Bởi vì Dĩ Văn thể trạng, so với hắn to hơn không ít, phải đến gấp rưỡi a. Can Hữu Long nương theo tu vi tăng lên, cường độ thân thể cũng vì vậy mà biến đổi, thế nhưng so với Dĩ Văn bên kia, chỉ có thể đứng tới lỗ tai.

Tuy nói không chắc đối thủ mạnh mẽ sẽ to con, nhưng mấy thằng to con thường rất mạnh. Cho nên mắt thấy đối phương to con như vậy, Can Hữu Long một mặt dở khóc dở cười. Hắn bốc thăm quá trình tương đối may mắn, không đụng phải bất kỳ tên đội trưởng nào, thế nhưng trước mắt đối thủ như vậy, làm hắn không thể cười nổi.

Dĩ Văn tuy rất to con, nhưng mỗi bước chân lại nhẹ tựa lông hồng hoàn toàn không sản sinh dư thừa lực lượng nào. Chính điều này càng làm Can Hữu Long thêm phần lo lắng. Phàm là hồn sư có khả năng chưởng khống lực lượng đến mức như vậy, đều là người có thực lực bất phàm a.

“Hắn võ hồn có thể là siêu cấp phòng ngự hệ.” Can Hữu Long cắn răng nói. Theo phán đoán của hắn, với thể trạng như vậy Dĩ Văn không phù hợp làm cường công cho lắm, mẫn công càng không thể rồi, vì vậy chỉ có thể nghiên về phòng ngự hệ.

Chỉ cần nghĩ tới việc Dĩ Văn là một tên mẫn công cũng làm hắn cảm thấy buồn cười. To con như vậy mà là mẫn công, không thể nào.

Còn nếu Dĩ Văn quả thực là phòng ngự hệ, vậy thì trận chiến này cực kỳ khốc liệc a.

“Ba . . . Hai . . . Một . . . Bắt đầu.”

Ngay khi đếm ngược hoàn tất, cả hai lập tức thả ra võ hồn của chính mình.

Thiên Nguyên Long khí tức vừa xuất hiện, sau lưng hắn đệ nhất hồn hoàn cũng đồng thời lóe lên, Thiên Long Hộ Thể.

Can Hữu Long từ khi hấp thu Bá Vương Long tinh huyết, đem tới hiệu quả nghiên trời lệch đất. Võ hồn của hắn vốn dĩ là Địa Nguyên Long, cùng với Bá Vương Long thuộc nhánh Địa Long chủng loại, độ phù hợp cực cao. Vì vậy ngay khi sử dụng Thiên Long Hộ Thể, có một cái hư ảnh cự long màu đen ẩn hiện sau lưng.

Trên người hắn mọc lên trùng trùng điệp điệp vẩy rồng màu xám, bên ngoài phát ra hào quang màu đen, nhìn vô cùng quái dị. Bất quá, khí tức này có thể so sánh với Chân Long khí tức tồn tại.

Một đôi Long Trảo thuận theo nhô lên, hiện tại Long Trảo chiều dài đã vượt quá một mét, nhìn sơ qua cũng thấy bá khí vô cùng.

Chỉ tiếc một điều tu vi của hắn còn chưa tới năm hoàn Hồn Vương, nếu không quả thực sẽ là tồn tại khủng bố của khảo nghiệm năm nay.

Dĩ Văn trong thấy Can Hữu Long biểu hiện, trong mắt lập tức thu liễm lại vài phần. Sau khi phóng thích võ hồn, trên người hắn cũng bắt đầu biến hóa.

Một lớp lông vũ màu trắng mọc ra, trải dài khắp toàn thân, đặc biệt là bên dưới cánh tay của hắn, có một đôi cánh chim xuất hiện. Xung quanh hắn có một loại cảm giác nhẹ tâng, tựa như phong nguyên tố đều mang đến hậu thuẫn cho hắn.

“Không thể tin được, là mẫn công hệ !”

Can Hữu Long thấy vậy không khỏi giật mình một cái, Dĩ Văn tên này không phải phòng ngự hệ mà lại mẫn công hệ, hơn nữa lại còn là phi hành mẫn công hệ.

Chỉ có điều thể trạng Dĩ Văn cùng với võ hồn của hắn thực sự không tương xứng, hiện tại nhìn không khác gì một con chim cơ bắp a.

“Ha h . . .” Can Hữu Long không khỏi đưa tay lên che miệng lại, cố gắng nín cười.

“Ngươi cười cái gì?” Dĩ Văn nhãn lực không tệ, nhìn thấy Can Hữu Long có thái độ khinh thường, tức giận hỏi.

“Ta . . . Ha ha ha . . .Nhìn ngươi thật mắc cười . . . ha ha ha.”

Rốt cuộc không nhịn được, Can Hữu Long cười giòn một tiếng, kéo theo khán giả cũng phải bật cười theo. Trận chiến dự tính khốc liệt nhất thời trở thành màn tấu hài vui nhộn.

Bị sỉ nhục, ngay lập tức sắc mặt Dĩ Văn chuyển sang màu tím tái, hắn bình sinh ghét nhất là bị cười chê khi võ hồn phụ thể. Nhớ năm xưa cũng có một tên đối với hắn như vậy, liền bị hắn phế bỏ cả hai tay.

Biết làm sao được, vốn dĩ hắn sinh ra đã to con như vậy rồi, ông trời bất công lại ban cho hắn võ hồn thuộc mẫn công hệ, lại có hình dạng chim bồ câu trắng.

Dĩ Văn mang theo khuôn mặt giận dữ, hai cánh đập mạnh đem thân thể bay lên không trung. Đệ nhất hồn hoàn theo đó sáng lên, tức thì một đạo gió lốc theo hai cánh triển khai, bay thẳng tới Can Hữu Long vị trí.

“Chết đi tên khốn.”

Hưu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.