Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 142: Chương 142: Bí Mật Huyết Đô




Chủ nhân của thanh âm ban nãy là một tên cao to, so với Vân Chính Thiên thì cao hơn hẳn một cái đầu. Hắn cũng khoác một bộ áo choàng màu đen, diện mạo phổ thông. Đặc điểm khiến Vân Chính Thiên chú ý nhất có lẽ là tấm huy chương khắc bốn giọt máu ở trên ngực của hắn.

Hắn là một tên Huyết giả đấu sĩ cấp bốn.

Nếu ngươi liên thắng năm mươi trận, liền đạt tới cấp bậc này. Ở trong Huyết Đô mà nói, Huyết giả đấu sĩ cấp bốn đã là tồn tại cao cấp nhất. Bất quá bọn hắn hoạt động khá ẩn nhẫn, kín kẽ. Không ngờ trò chơi quần đấu của Huyết Đế cũng thu hút bọn chúng xuất hiện.

“Thái độ của ngươi làm ta khó chịu, có được không ?”

Tên Huyết giả cấp bốn hung hãn nói. Đối với tên thiếu niên trước mắt, vừa đẹp trai, vừa nổi tiếng, tất nhiên không khỏi có phần ganh tỵ. Mà hắn chỉ vừa đạt tới Huyết giả đấu sĩ cấp ba, trong trận đấu đầu tiên vẫn có dũng khí đăng ký tham gia. Có người sẽ nghĩ hắn can đảm, có người lại nói hắn mù quáng. Mà tên Huyết giả đấu sĩ cấp bốn đang đứng ở đây thì lại thấy hắn ngông cuồng không xem ai ra gì.

“Thái độ của ta thì liên quan gì đến ngươi ?”

Vân Chính Thiên nhíu mày hỏi. Đột nhiên lão giả phụ trách đăng ký kéo tay áo hắn nói:

“Tên này là Trương Phong, nổi tiếng thích gây sự, nhưng mà thực lực hắn không thấp đâu, tốt nhất đừng nên gây hấn.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, khẽ gật đầu một cái, sau đó xoay người thẳng cửa chính mà đi ra. Nếu là hắc hóa Vân Chính Thiên, chỉ sợ sẽ có một trận đánh nhau ngay tại phòng đăng ký rồi. Bất quá Vân Chính Thiên đang muốn khống chể lại cảm xúc của mình một cách từ từ, vì vậy lựa chọn nhẫn nhịn a.

“Ngươi muốn đi đâu ?”

Tên Trương Phong kia mắt thấy Vân Chính Thiên muốn rời khỏi, hắn bước sang chắn ngang đường đi của đối phương, hung hăng quát.

Vân Chính Thiên vẫn không có trả lời, trong người lực lượng nhanh chóng ngưng tụ, chân bước tới, huých vai một cái đã đem tên Trương Phong to lớn kia gạt sang một bên.

“Ngươi đứng lại đó cho ta.”

Trương Phong bất ngờ bị Vân Chính Thiên đẩy ngã, hắn thẹn quá hóa giận, gầm lên một tiếng sau đó hung hăng xông tới, một quyền oanh ra nhắm thẳng vào lưng đối thủ.

Vân Chính Thiên cảm nhận bạo vũ ập tới sau lưng, trong lòng cũng thoáng chấn động. Tên Trương Phong này thì ra hung hăng là có cơ sở. Hắn năng lực so với mấy tên Huyết giả Vân Chính Thiên gặp phải, mạnh hơn nhiều lắm.

Lão giả phụ trách đăng ký thấy một màn này trong lòng thầm than, đánh nhau ở đâu không đánh, lại đánh đúng ca trực của mình. Lão giả cầm bộ đàm lên dự định bấm số thì trong phòng đăng ký đột nhiên một thanh âm khác vang lên.

“Dừng lại hết cho ta.”

Hai người Vân Chính Thiên và Trương Phong đang chuẩn bị giao thủ, thì bị thanh âm này thu hút sự chú ý. Cả hai tạm đình chỉ mọi hành động đưa mắt nhìn sang, thì bắt gặp Vĩnh Lăng thân ảnh đứng nơi đó.

“Là sứ giả ?”

“Sứ giả đến rồi, chúng ta đi chỗ khác đi.”

“Làm sứ giả phật ý thì phiền phức to.”

Cả đám người vốn định đứng xem náo nhiệt, vì sự xuất hiện của Vĩnh Lăng mà từ từ tản đi mất. Ngay cả Trương Phong hung hăng kia cũng có chút kiêng dè nhìn thiếu nữ trước mặt.

Trương Phong cười nói : “Sứ giả tôn kính, chúng ta . . . “

“Câm mồm.” Vĩnh Lăng quát lên cắt đứt lời nói của hắn. Vân Chính Thiên thấy vậy vô cùng bất ngờ. Hắn chưa từng thấy Vĩnh Lăng hành động như vậy a. Lại càng không ngờ sứ giả lại có địa vị không nhỏ tại Huyết Đô. Một tên Huyết giả đấu sĩ cấp bốn cũng phải kiêng kỵ nàng mấy phần.

Trương Phong bị mắng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt nhưng đành phải áp chế xuống, gân xanh nổi lên đầy mặt. Chỉ hận không thể phát tác ngay bây giờ. Hắn quay đầu nhìn Vân Chính Thiên, âm độc nói:

“Hưởng thụ cuộc sống này đến cuối tuần đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.