Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 429: Chương 429: Cắn Nuốt Nguyên Thần




Một màn này trực tiếp dọa sợ ma nhân như hắn.

Ma Thần và Thần Cách là đến từ vị diện cao cấp hơn so với Đấu La đại lục vị diện, vì thế sở tu lực lượng phẩm chất cũng vượt xa hồn lực khái niệm. Tinh thần lực cũng là như vậy, tại Thần Giới và Ma Giới, tinh thần lực được biết đến với cái tên thần niệm cùng ma niệm.

Cho dù là cái gì niệm, cũng có năng lực hô phong hoán vũ, đại phá càn khôn, na di thiên địa.

Niệm lực là loại lực lượng chỉ có tại cao cấp vị diện tinh cầu như Thần Giới và Ma Giới mới có tư cách sinh ra, tuy rằng ma nhân này phục sinh tại Đấu La đại lục đã bị thế giới pháp tắc quản chế, không thể toàn lực phát huy niệm lực của mình. Thế nhưng bị chiếm hữu làm vật chủ thanh niên kia vẫn không có khả năng nhanh như vậy khôi phục lại ý thức sau khi ma nhân buông bỏ khống chế mới đúng a.

Lợi hại như vậy một màn, khiến cho ma nhân trong trạng thái nguyên thần cũng phải há mồm trợn mắt, chấn động một phen.

Ngay khi lấy lại được ý thức của mình, Vân Chính Thiên tựa như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có vì cơ thể bị khống chế mà sinh ra cái gì uể oải cảm giác. Hắn trực tiếp phát động công kích về phía ma nhân nguyên thần.

Sau lưng bảy cái hồn hoàn đã sớm bay lên. Đệ nhất hồn hoàn càng là sáng lên trước nhất.

Đệ nhất hồn kỹ, Câu Hồn!

Lập lòe ám hắc ánh sáng từ hồn hoàn lan ra, tức thì một đạo to lớn hắc nhân ảnh từ trong mi tâm Vân Chính Thiên lượn ra bên ngoài, trên tay hắn còn cầm theo một thanh liêm đao sắc bén. Cái này hắc nhân ảnh cùng liêm đao, nếu nhìn thoáng qua không khác gì Tử Thần đến đòi mạng.

Phốc!

Vân Chính Thiên ngón tay hơi điểm mi tâm, tức thì hắc nhân ảnh trên tay liêm đao khẽ vung lên. Nguyên thần kia vốn chứa đựng bổn nguyên lực lượng của ma nhân, tuy không phải mười thành công lực nhưng cũng phải tới sáu bảy thành, vậy mà lúc này không khác gì thịt mềm, nhanh như cắt đã bị liêm đao kia triệt để đâm xuyên qua.

Ngay sau đó hắc nhân ảnh dùng cách tàn bạo nhất đem nguyên thần kia hung hăng kéo lại gần bên, vắt vẻo ở sau lưng như vừa tóm được một con mồi to lớn.

Xoạt, xoạt, xoạt ——.

Ma nhân trong trạng thái nguyên thần không ngừng giãy giụa để thoát đi lưỡi câu liêm đao kia, thế nhưng càng dùng sức nguyên thần hào quang càng nhanh chóng ảm đạm đi. Cho đến khi hắn bình tĩnh lại, hắn mới nhận ra bản thân vô năng vi lực tránh thoát lần này tai kiếp.

Một khi để tử thần liêm đao câu trúng, lấy Vân Chính Thiên bây giờ tinh thần lực cho dù là Phong Hào đấu la linh hồn cường đại cũng phải bị trì trệ một vài giây, chứ đừng nói ma nhân trong trạng thái nguyên thần không nguyên vẹn này.

Câu Hồn xong, liền là Diệt Hồn.

“Khốn nạn! Mau buông ta ra, buông ta ra!!!”

Như cảm nhận được nguy cơ sắp sửa ập đến, ma nhân nguyên thần không khỏi tâm thần chấn động. Hắn trong vô thức đã nhận ra, bên cạnh thanh niên khi nãy còn là một cái vật chủ cực kỳ ngoan ngoãn cùng dễ sai khiến, vậy mà bây giờ đã quăng về phía hắn một nụ cười ngoan độc.

“Ma nhân a, ngươi đúng là ngu. Khi nãy ngươi có thể dễ dàng chiếm hữu cơ thể ta, vốn là do ta chủ động ban cho ngươi cái cơ hội này. Nếu như ta muốn, ngươi hiện tại còn chưa thể rời khỏi bộ hài cốt kia. Cho nên đừng có vì vậy mà sinh ra đắc ý chi tâm.”

Vân Chính Thiên trong miệng, thoại âm lạnh lẽo không chút khách khí lanh lảnh vang ra. Nghe được một lời này, ma nhân nguyên thần kia đã trở nên phi thường ngây ngốc.

Hắn hội sai lầm rồi, đã sai lầm ngay từ đầu rồi!

Tại thời điểm Triệu Mỹ Hằng không chút do dự đem Vân Chính Thiên kéo qua làm lá chắn cho nàng, để cho hắc ám xúc tu thuận lợi xiên qua cơ thể hắn.

Cảm nhận được kẻ trúng đòn là nhân loại sở hữu ma lực đồng cấp kia, hắn đã chớp lấy cơ hội này phát ra niệm lực, đem thần trí Vân Chính Thiên giam lỏng lại, sau đó rót vào ý thức của hắn, nắm lấy quyền chưởng khống đối với cơ thể.

Mọi chuyện diễn ra thuận lợi đến bất ngờ càng làm cho ma nhân sinh ra tự cao chi tâm, sinh ra ý nghĩ xem thường nhân loại hồn sư của phiến vị diện này.

Tất cả đều chẳng khác gì sâu bọ kiến hôi trong mắt hắn, lật tay liền diệt.

Chính vì vậy thời khắc Dương Viêm đem đấu khải phụ thể, khí tức tăng vọt đến trình độ đáng sợ sau, lại đánh ra một cái kinh khủng Ma Viêm Thôn Thực Lâu hồn kỹ đã làm cho chiến ý của ma nhân tan biến, tinh thần rơi vào triệt để chấn động.

Cũng chính từ đây hắn tiếp tục làm ra sai lầm trầm trọng. Đó là lựa chọn đem nguyên thần của mình rút ra khỏi Vân Chính Thiên cơ thể mà tháo chạy.

Cơ thể của hắn, đâu phải muốn tới là tới, muốn đi là đi. Vả lại đã nói từ trước, chuyện này là do Vân Chính Thiên không có ngăn cản ma nhân đối với hắn chiếm hữu.

Vân Chính Thiên tinh thần lực đã tiến vào Linh Vực cảnh tầng thứ, về căn bản cấp bậc này đã đủ để chống đỡ hắn tu luyện lên tới Cực Hạn đấu la cấp bậc. Mà ma nhân kia mặc dù sở hữu niệm lực nhưng vì vướng phải Đấu La đại lục pháp tắc chế ước mà không thể phát huy được toàn bộ uy lực vốn có, nếu không phải Vân Chính Thiên hữu tâm để cho ma nhân tùy tiện khống chế hắn thân thể, làm sao ma nhân kia có thể diễu võ dương oai như vậy.

Thời khắc ma nhân đem nguyên thần tróc ra, bổn nguyên lực lượng của hắn đã tiêu hao đi mấy thành công lực. Rốt cuộc tiện nghi cho Vân Chính Thiên tiến hành một hồi Câu Hồn Đoạt Phách.

“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!” Ma nhân kia hoảng sợ kêu lên một tiếng tuyệt vọng.

Vân Chính Thiên nhìn đạo này ảm đạm nguyên thần, chỉ mỉm cười nói:

“Muốn sở hữu cơ thể ta thì không được rồi, vậy thì ngoan ngoãn trở thành một phần lực lượng của ta đi.”

Hả?

Còn không đợi ma nhân nguyên thần kịp nói thêm một câu nào. Vân Chính Thiên ống tay áo phất lên, lập tức hắc nhân ảnh bên cạnh hành động.

Trong tay tử thần liêm đao đang vắt ma nhân nguyên thần sau lưng, thuận tay đem nó lật ra trước mặt. Sau đó từ trên người hắc nhân ảnh, bỗng nhiên lại xuất hiện thêm hai thanh liêm đao khác nữa. Liêm đao tùy tiện đâm vào phần đầu và phần đuôi, đem nguyên thần kéo căng ra, không khác gì đang phơi khô một tấm da thú.

Xoạt ——.

Vân Chính Thiên ánh mắt lộ vẻ nhẫn tâm, trong tay Linh Hồn Kiếm thoáng giơ lên, một kiếm đã chém xuống vị trí chính giữa, đem nguyên thần phân tách thành hai mảnh riêng biệt.

Âm lãnh song đồng quét nhìn hai mảnh ảm đạm nguyên thần lơ lửng ở trước mặt, Vân Chính Thiên lồng ngực căng lên, một hơi mạnh mẽ đem bọn nó hút vào trong bụng.

Làm xong một màn này, cũng vừa kịp lúc Ma Viêm Thôn Thực Lâu của Dương Viêm đánh tới.

OÀNH ——.

Hình gia trang dưới một kích của Dương Viêm, ầm ầm sụp đổ.

...

Bên ngoài Hình gia trang, Mã Thiên Hoa ba người cũng không có rãnh rỗi. Tuy rằng không đến mức làm theo Dương Viêm lời nói, đem toàn bộ người từ bên trong Hình gia trang chạy ra chém giết, thế nhưng đánh ngất xỉu cùng khống chế tù binh làm vô cùng dễ dàng.

Việc cần làm tiếp theo, chính là chờ đợi.

Vân Chính Thiên trong lòng tam nữ là bậc nào cường đại. Chí ít Ân Minh Tuyết cùng Mã Thiên Hoa sẽ không tin hắn sẽ gặp cái gì nguy hiểm đến tính mạng. Vả lại còn có tên Dương Viêm không đáng tin kia, nhưng hắn tự thân lực lượng cũng không yếu. Hai người bọn hắn liên thủ, bình thường Phong Hào đấu la cũng không dám vọng động.

Chỉ là sợ Dương Viêm kia thừa nước đục thả câu, đang trong chiến đấu căng thẳng bất ngờ cắn ngược.

Tam nữ đối với suy nghĩ này đã suy diễn đến mức khó lòng theo kịp. Chỉ biết nếu Dương Viêm làm ra cái kia hành động, hôm nay ba nàng bằng bất cứ giá nào cũng phải đem hắn chôn theo. Hừm, hừm!

“Ách xì... Khốn nạn, là ai nói xấu lão tử chứ?”

Chính vào lúc Tiên Dao Tử thiếu chút xíu đã ngủ gục, bất thình lình từ bên trong Hình gia trang đang bao phủ bởi dày đặc ma khí kia vang lên một thanh âm chán ghét quen thuộc.

Là hắn, Dương Viêm ra rồi, còn có...

“Chính Thiên ca ca.” Ân Minh Tuyết, Mã Thiên Hoa, Tiên Dao Tử cơ hồ đồng thanh reo lên, sau đó nhanh chóng đứng dậy.

Đúng là Vân Chính Thiên, hắn cùng với Dương Viêm song song đi ra từ bên trong Hình gia trang, khí thế hiên ngang lẫm liệt. Ma khí dày đặc kia theo mỗi bước chân của hắn mà từ từ tiêu tán, đến khi hắn ra tới cửa thì toàn bộ ma khí đã triệt để biến mất không còn tăm hơi.

“Ta không sao.” Đơn giản ba chữ cùng nét mặt tươi cười của hắn làm cho tam nữ rơi xuống lo lắng nãy giờ. Từng người từng người đối với hắn ôm chằm một cái, Tiên Dao Tử nhỏ bé thân hình thì trực tiếp nhảy vào hắn lồng ngực. Vân Chính Thiên cũng không khách khí đem nàng siết lấy một cái, có cảm giác như đang ôm ắp tiểu hài tử của mình a.

Dương Viêm thủy chung duy trì một khoảng cách tương đối, lúc này mới trầm giọng nói:

“Quỷ Kiếm, rốt cuộc khi nãy diễn ra cái gì sự tình. Ta triển khai hồn kỹ tốt xấu gì cũng vài giây là đánh tới. Vậy mà hắn nguyên thần vừa thoát ra, còn chưa kịp thấy rõ đã bị ngươi hủy diệt. Sau đó còn đủ thời gian tránh thoát ta trọng kích. Ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta nghe a.”

Ngắn ngủi vài giây? Nguyên thần bị hủy diệt?

Không phải lúc nãy Vân Chính Thiên cùng ma nhân kia đối đáp một trận dài, sau đó còn đem hồn kỹ Câu Hồn khống chế hắn nguyên thần, chặt đứt, hút lấy. Hàng loạt sự kiện như vậy mà Dương Viêm không chút nào để ý sao?

Vân Chính Thiên khẽ nhấc lên một nụ cười nhạt: “Ngươi Dương Viêm có phải mờ mắt hay không, căn bản hắn không có đối với ta thành công chiếm hữu cái gì cả, là do ta cho phép hắn. Vì thế khi hắn lựa chọn đem nguyên thần thoát ly thể xác, ta lập tức lấy lại ý thức, sau đó nhanh tay chém nát hắn nguyên thần, vĩnh viễn hủy diệt đi là xong. Còn người hỏi tại sao ta có thể tránh thoát trong kích của ngươi, rất đơn giản, Ma Tốc.”

Ma Tốc, đệ tam hồn kỹ. Loại này đem cơ thể hóa thành lưu ly hình thái, chớp mắt tránh thoát công kích của đối phương vô cùng hiệu quả. Dương Viêm biết Vân Chính Thiên cái này hồn kỹ, nhưng không nghĩ hắn có thể nhanh như vậy vận dụng mấy cái hồn kỹ cùng một lúc.

Vẫn một mặt trầm ngưng, Dương Viêm hỏi: “Tại sao ngươi lại cho phép hắn đối với thân thể mình thao túng. Vạn nhất hắn không bị ta dọa sợ mà đem nguyên thần thoát ly ra, ngươi sẽ mãi mãi như vậy sao?”

Vân Chính Thiên đáp: “Ta cho phép hắn, tự nhiên sẽ có chừa lại hậu chước. Được rồi, ngươi khi nào nhiều chuyện như vậy. Trở về đi, cái hắc cấp giáp máy này cần tu sửa a.”

Tiên Dao Tử bên cạnh nghe vậy reo lên: “A. Huynh cũng lấy được hắc cấp giáp máy rồi hả?”

Hắn cười híp mắt đáp: “Không chỉ có nó, còn nhiều thứ lắm. Trở về từ từ nói.”

Thế là, bốn người Vân Chính Thiên cộng thêm Dương Viêm tổng cộng năm người, nhanh chóng rời khỏi Hình Luân thành đang cực kỳ hỗn loạn. Trước khi ra khỏi Hình gia trang, Vân Chính Thiên và Dương Viêm không quên nhiệm vụ chính, đó là vơ vét.

Chính xác, hai người bọn hắn cực độ tàn nhẫn, đem toàn bộ bảo khố Hình gia vét được không còn một hạt bụi. Vì thế bọn hắn mới lâu như vậy mới trở ra bên ngoài.

Hình gia trang bị tập kích hư hỏng nặng nề, Hình Luân thành lập tức nhấc lên hỗn loạn tình huống. Khi tà hồn sư viện binh tới nơi chỉ thấy một mảnh u ám gia trang còn xót lại. Trước cửa có một số ít thường nhân bị đánh ngất, đa phần là người hầu. Khi bọn chúng tiến vào bên trong xem xét, ngoại trừ Bạch lão thi thể ra thì bọn chúng không có tìm ra cái khác thi thể nữa.

Kể cả hài cốt bên trong nhà gỗ kia, cũng đã biến mất rồi.

Triệu Mỹ Hằng tại thời khắc ma nhân thôi động hắc ám xúc tu xiên vào cơ thể Vân Chính Thiên, nàng ta đã nhanh chân chạy trốn. Đến khi tất cả xong xuôi mới dám vác mặt trở về. Dù sao thì nàng cũng không phải xuất thân Hình gia, chỉ là được gả cho Hình gia gia chủ mà thôi. Cho nên giữa cơ nghiệp của Hình gia và mạng của mình, nàng hội lựa chọn tính mạng a.

Khi nàng xuất hiện trở lại, danh tính kẻ tập kích Hình gia, giết chết Bạch lão đại tổng quản, vơ vét toàn bộ của cải cùng cơ mật hài cốt Ma Thần. Triệu Mỹ Hằng tất nhiên nói, đều là do Lỗ gia chịu trách nhiệm, cụ thể là Lỗ Hào thiếu chủ.

Một đồn mười, mười đồn trăm, rốt cuộc cũng tới tai Lỗ gia cùng Hình gia lưỡng đại gia chủ. Bọn hắn bận công tác tại Tà Hồn Điện tổng bộ nhưng sau khi nghe tin cũng phải tâm thần chấn động, vội vàng mang theo toàn bộ thủ hạ không kể ngày đêm điên cuồng hồi phủ.

Trong lúc hai người bọn hắn đang trên đường trở về thời điểm, Vân Chính Thiên mấy người đã tìm được một nơi hẻo lánh để dừng chân, đồng thời đem Tàn Nguyệt Ảnh Lâu trận pháp lần nữa bố trí ra.

...

Banhbaothit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.