Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 15: Chương 15: Có Phải Truyền Thừa Thần Vị ?




“U a, ta không nói nữa, xin lỗi ngươi tiểu huynh đệ, ngươi tự lo đi”.

Từ Lạc hoảng hốt nói xong lập tức quay đi.

Vân Chính Thiên liếc nhìn sang vị cùng bàn nữ tử, chỉ thấy đôi mắt nàng khẽ chớp chớp, trong đáy mắt có một tia buồn bã, cứ như nàng phải tự cách ly bản thân ra với những người xung quanh.

“Hồng Nhan đồng học, sau này xin chiếu cố ta một chút a”.

Mộng Hồng Nhan nghe vậy lườm hắn một cái hạ giọng nói.

“Đừng cố gắng kết thân với ta, cứ làm như tên Từ Lạc kế bên đi”.

Vân Chính Thiên hai mắt híp lại, nhe răng cười nói.

“Ta cũng đâu phải làm cái gì kết thân với ngươi, chỉ là ngồi cùng bàn cho nên phải xã giao vài câu mà thôi, ngươi đừng nghĩ xa quá a”.

“Ngươi … “.

Mộng Hồng Nhan ánh mắt lộ vẻ tức giận, nàng thực không ngờ tên tiểu tử này dám trả treo, trước giờ trong lớp chưa ai dám làm chuyện điên khùng này a.

Chỉ thấy những môn sinh xung quanh cúi đầu bụm miệng cười khẽ, rõ ràng đối với tình huống Vân Chính Thiên đối đáp rất hài lòng.

Nếu không phải đang trong lớp học, chỉ sợ nàng đã chân chính động thủ với hắn rồi.

“Các ngươi im lặng cho ta”.

Lý lão sư ở trên lên tiếng nhắc nhở.

Sau đó cả lớp chìm vào bài giảng của Lý lão sư. Bởi vì Vân Chính Thiên nhập học ngang xương cho nên hắn phải tóm tắt lại một số lý thuyết đã dạy qua, ngày hôm nay đối với các môn sinh cũ cứ như ôn lại bài vở một chút.

Mà Vân Chính Thiên lại lắng nghe cực kỳ chăm chú. Từng lời giảng của Lý lão sư được dung nạp vào trong trí nhớ của hắn, nào là Đấu La Đại Lục ranh giới khu vực, các tòa thành thị trung tâm, lý thuyết tu luyện hồn lực và hấp thu hồn hoàn, hồn linh. Tất cả đều được Lý lão sư dùng một cách ngắn gọn nhất tóm lượt lại.

“Đỉnh cao của thế giới này là Phong Hào Đấu La cấp bậc, mà đỉnh phong của cấp bậc này chính là Cực Hạn Đấu La tầng thứ, đến đây đã là giới hạn của nhân loại tại thế giới này rồi”.

Lý lão sư chăm chú giảng bài.

Đột nhiên Vân Chính Thiên giơ tay nói.

“Lý lão sư, theo như ngài nói, đạt tới 99 cấp Cực Hạn Đấu La, sau đó là cảnh giới gì ?”

Lý lão sư nghe vậy khẽ vuốt râu nói.

“Sau Cực Hạn Đấu La chính là vượt qua giới hạn của nhân loại, tiến vào một cảnh giới còn sâu hơn, trở thành Thần. Mà sau nhiều năm nghiên cứu, chúng ta đã biết được điều kiện cốt lõi để đạt tới Thần Cấp”.

“Khi các ngươi có đầy đủ thực lực và sự tự tin thì phải làm một chuyến tới Thần Vực thu hoạch một cái Thần Vị. Tùy vào từng loại Thần Vị sẽ có những khảo nghiệm khác nhau, hoàn thành hết thảy liền có tư cách trở thành Thần a”.

Đối với giai thoại này, hầu hết tiểu hài tử đều vô cùng thích thú.

Tiểu Mã lên tiếng hỏi.

“Lý lão sư, ta nghe nói đạt tới Thần Cấp sẽ trường sinh bất lão a, sau đó phi thăng lên một thế giới mới, có phải hay không ?”

Lý lão sư nghe vậy cười khổ nói.

“Cái này kỳ thực chỉ là truyền thuyết mà thôi, bởi vì đã rất lâu rồi không có vị cường giả nào phi thân thành Thần xong trở lại Đấu La Đại Lục để giải thích cho chúng ta cả, cho nên tất cả ghi chép lại đa số là suy đoán của các học giả”.

Vân Chính Thiên hai mắt mơ màng, hắn đối với chuyện này rất tò mò.

“Lý lão sư, đạt được Thần Vị, có phải sẽ được gặp mặt vị Thần hiện nhiệm của Thần Vị đó, sau đó mới giao nhiệm vụ bắt đầu quá trình khảo nghiệm hay không ?”.

Lý lão sư hai mắt kinh ngạc nhìn Vân Chính Thiên, từ bao giờ bọn nhóc này quan tâm chuyện thành Thần đến thế, vạn năm nay ngoại trừ Long Thần Đấu La cùng đồng bọn vẫn chưa có người nào thành công phi thăng thành thần.

Không lẽ bọn chúng tính lấy việc trở thành Thần làm mục tiêu ? Quá sức hoang đường. Cần phải giáo dục lại định hướng một chút.

Lý lão sư hừ lạnh nói.

“Ta cũng nghe nói là sẽ gặp được người đương nhiệm đang nắm giữ Thần Vị đó, còn sau đó nhưng thế nào hoàn toàn không biết, bất quá các ngươi đừng ở đó mà mơ tưởng, có người cả đời vẫn không thể đạt tới Hồn Vương cấp bậc nữa là”.

Vân Chính Thiên nghe vậy trong lòng khẽ xuất hiện một tia chấn động. Hắn trong lòng từ lâu đã biết rõ, vị Kiếm Si Quý Tuyệt Trần lúc trước xuất hiện cứu hắn, chính là một vị Thần chân chính.

Hắn không biết từ đâu xuất hiện cứu lấy Vân Chính Thiên, lại còn ban cho hắn một cái hồn hoàn kỳ lạ, sau đó còn cho hắn một nhiệm vụ không tưởng. Không lẽ Kiếm Si ấy thực sự có ý định muốn truyền thừa Thần Vị cho hắn hay sao ?

Lần đó Kiếm Si đưa cho Vân Chính Thiên một cái nhiệm vụ là tới Thần Vực nghe hắn kể chuyện. Nghe qua thì có vẻ đơn giản nhưng lại là một cái nhiệm vụ không hề dễ dàng làm được. Muốn đi tới Thần Vực tuyệt đối phải dùng chính tính mạng đem ra đặt cược.

Thần Vực bị bao phủ xung quanh là Thú Vực và Cấm Vực. Nói cách khác, muốn tới Thần Vực phải băng qua hai đại Vực hung hiểm. Bất kể là Phong Hào Đấu La cho tới Cực Hạn Đấu La mà nói, cũng không dám tùy tiện xông vào hai nơi này.

Lý lão sư thấy Vân Chính Thiên hơi trầm xuống, chỉ nghĩ rằng tiểu tử đã cảm thấy khó khăn, nhất thời mỉm cười tiếp tục bài giảng.

Đến giữa trưa buổi học mới kết thúc. Các môn sinh lần lượt ra về, duy chỉ có Vân Chính Thiên được Lý lão sư chỉ định gặp hắn ở sân luyện tập một chút.

Sân luyện tập cũng tương đối rộng lớn, có rất nhiều binh khí được treo tường, một số dụng cụ tập thể lực cũng có sẵn. Ở giữa một cái thi đấu đài diện tích khoảng chừng ba trăm mét vuông.

“Thật là rộng lớn khu vực luyện tập” Vân Chính Thiên ngạc nhiên nói. Sau đó hắn theo Lý lão sư tiến vào trung tâm sàn đấu.

“Ngươi là cấp mấy hồn lực, võ hồn là gì, cho ta xem qua một chút”.

Lý lão sư nói.

“Ta 15 cấp hồn lực, võ hồn là Thất Diện Kiếm”.

Vừa dứt lời Vân Chính Thiên lập tức phóng thích võ hồn, Thất Diện Kiếm hình dạng thứ nhất - Hắc Kiếm lập tức xuất hiện trên tay.

Hắn cũng không có che dấu việc võ hồn của hắn là Thất Diện Kiếm, bởi vì căn bản không ai biết được đây là cái gì võ hồn, chính Kiếm Si Quý Tuyệt Trần từng nói, võ hồn của Vân Chính Thiên cực kỳ hiếm có, trong lịch sử Đấu La Đại Lục không hề có ghi chép qua.

Hắc Kiếm vừa chạm tay, khí tức Vân Chính Thiên tăng lên nhanh chóng, hai mắt đồng dạng lóe ra một tia kiếm ý cường đại, tóc dài bạch kim phiêu dật trong gió. Lý lão sư vừa thấy một kiếm này, trong cơ thể không chủ động được mà phóng thích ra võ hồn của hắn.

Là một con Đại Ưng võ hồn, ngay sau đó ba vòng hồn hoàn cũng lập tức dâng lên. Là lưỡng hoàng, nhất tử, màu sắc cân đối hồn hoàn.

Lý lão sư nhanh chóng ổn định lại tinh thần, liếc nhìn về Vân Chính Thiên, ánh mắt rơi vào vòng hồn hoàn màu tím đang lơ lửng sau lưng hắn.

“Võ hồn của ngươi phẩm chất không tầm thường, ta kiến thức hạn hẹp tự nhận không biết tên gọi, bất quá đến cả Đại Ưng của ta còn không tự chủ mà xuất hiện. Lại còn đệ nhất hồn hoàn đạt tới ngàn năm cấp bậc”.

Lý lão sư không kiểm soát được thanh âm mà lên tiếng cảm thán. Hắn thân là hồn sư đạt tới cấp bậc Hồn Tôn, lại bị một tiểu tử bất quá chỉ mới cấp 15 dọa đến mức phải phóng thích võ hồn tự vệ, đây là cái gì tình huống.

Lý lão sư vui mừng, nguyên nhân chủ yếu là tiểu tử kỳ lạ này đầu quân vào Bàn Long Môn, nói cách khác chỉ cần vài năm nữa, Bàn Long Môn sẽ có thêm một cường giả hay sao.

Hai mắt Lý lão sư quét một lần từ trên xuống dưới cả người Vân Chính Thiên, sau đó hắn lui ra xa một chút, nghiêm giọng nói.

“Ngươi tấn công ta thử, không cần nương tay, ta cũng sẽ phóng thích hồn kỹ”.

Vân Chính Thiên nét mặt hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Rõ ràng Lý lão sư đối với võ hồn kỳ lạ của hắn rất hứng thú.

“Vậy xin ngài cẩn thận”.

Nghe vậy, Lý lão sư cơ mặt thoáng co giật một chút “Tiểu tử thúi, ngươi tưởng ta là đèn đã cạn dầu hay sao” Ngay sau đó Đại Ưng võ hồn lần nữa phóng thức, khí thế của Lý lão sư nhanh chóng tăng lên.

Hắn là Hồn Tôn cấp 32, ở bên trong Bàn Long Môn cũng là một trong những người có thực lực. Đại Ưng vỗ cánh lớn phiêu dật ở sau lưng, hai mắt sáng quắc.

Vân Chiến Thiên sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc. Tay nắm chặt Hắc Kiếm, hồn hoàn màu tím lặng im lóe lên, ngay sau đó cảm nhận đầu tiên của Lý lão sư chính là nhiệt độ trong không khí đang cấp tốc hạ xuống.

Băng Đế Kiếm, Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.

Nương theo băng hàn khí tức xuất hiện, Hắc Kiếm hình dạng bắt đầu thay đổi. Một thanh trường kiếm màu xanh ngọc hiện ra, xung quanh Vân Chính Thiên có từng mảng băng vụ trôi nổi.

Đại Ưng dưới ảnh hưởng của băng hàn, nó cũng khẽ rùng mình, khí thế cũng giảm đi mấy phần, đồng tử Lý lão sư đột nhiên lóe lên, đệ nhất hồn hoàn cũng theo đó phát động hồn kỹ.

“Đại Ưng Phong Đao Khí”

Thanh âm Lý lão sư rơi xuống, Đại Ưng ở sau lưng đập cánh bay thẳng lên không trung, đạt đến độ cao thích hợp, nó khựng lại, hai cánh to lớn vỗ liên tục, từng đoàn phong đao vô hình mang theo khí tức sắc bén thẳng đến Vân Chính Thiên mà oanh xuống.

Vân Chính Thiên ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh, đối mặt với thế công của cường giả Hồn Tôn vẫn không chút biến sắc, Băng Đế Kiếm lạnh lẽo vung ra, một đạo băng phong lập tức bắn tới ngạnh kháng.

“ẦM ——“

Băng phong vừa va chạm lập tức bị chấn nát. Không ngoài dự đoán của Vân Chính Thiên, nếu như một kích của Hồn tôn dễ dàng đón nhận như vậy thì quá sức nghịch thiên. Chỉ thấy Vân Chính Thiên khẽ lắc người một cái, thân hình nhỏ nhắn trong nháy mắt né tránh được một chiêu này.

“Tốt lắm, chúng ta tiếp tục”.

Lý lão sư hồn hoàn thứ hai lóe lên. Đại Ưng võ hồn thể tích cấp tốc thu nhỏ lại, chỉ bằng một con chim ưng bình thường. Vân Chính Thiên tinh thần tập trung, hoàn toàn không dám lơ là, hai tay nắm chặt Băng Đế Kiếm đưa ngang trước mặt.

Chim ưng tốc độ cực nhanh, sau một tiếng hót, thân ảnh chim ưng như một viên đạn pháo nhắm vào Vân Chính Thiên mà oanh kích. Theo phán đoán của hắn, đệ nhị hồn kỹ của Lý lão sư là một loại tăng phúc tốc độ, nhưng lực sát thương cũng không tầm thường.

Mắt thấy chim ưng bắn tới, Vân Chính Thiên sắc mặt rốt cuộc ngưng trọng, bởi vì hắn tự biết giới hạn tốc độ của bản thân không thể theo kịp một chiêu này.

Vân Chính Thiên cắn chặt hàm răng, Băng Đế Kiếm đột nhiên đưa qua một bên, làm một cái động tác chuẩn bị chém tới.

“Hắn là đang làm cái gì, muốn đấu cứng với ta”.

Lý lão sư trong đáy mắt hơi ngạc nhiên, đại đa số hồn sư nếu rơi vào thế bất lợi, vẫn chủ động lựa chọn tránh né đi, nhưng Vân Chính Thiên hắn lại dùng sự cứng rắn chống lại.

Chim ưng mang theo sắc bén khí tức bay tới, hắn hai mắt híp lại, từ trong con ngươi có một vệt kiếm ý lóe lên, Băng Đế Kiếm không do dự chém ra.

Vân Chính Thiên bản thân xuyên việt mang theo ký ức từ kiếp trước, mặc dù kiếm pháp hiện tại vẫn chưa đạt tới cấp độ trước đây, nhưng ngộ tính của hắn đối với kiếm tuyệt đối có thể tự nhận là thiên tài.

Lựa chọn đấu cứng tình huống, là do hắn tự tin về khả năng nắm bắt thời cơ của mình. Nếu như phán đoán sai thời điểm chim ưng phủ xuống, hắn lập tức trọng thương. Thế nhưng trước con mắt kinh hãi của Lý lão sư, hắn lại làm được.

“ĐÙNG ——“

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, Vân Chính Thiên thân ảnh bị chấn văng ra khỏi chu vi sàn đấu, Băng Đế Kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, kéo thành một vệt đen dài hơn chục trượng mới miễn cưỡng đứng vững được.

Hai bàn tay run lên bần bật, Băng Đế Kiếm tỏa ra băng quang cũng ảm đạm đi mấy phần, hồn lực trong nháy mắt trút xuống.

Lý lão sư áo xám phiêu dật, hắn gương mặt tỏ vẻ hài lòng, gật đầu nói.

“Nếu như là chân chính sinh tử chiến, ngươi lựa chọn đấu cứng với đối thủ hơn cấp như vậy, chỉ sợ đại họa lâm đầu a”.

Vân Chính Thiên lắc đầu cười nói.

“Là ta có nắm chắc, nếu không đã lựa chọn né tránh từ lâu rồi”.

Lý lão sư nghe vậy đột nhiên ngửa mặt cười thành tiếng.

“Đích xác là một cái tiểu hài tử vô cùng lợi hại, được rồi không cần tiếp tục đánh nữa, bây giờ đi cùng ta kiểm tra tinh thần lực”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.