Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 569: Chương 569: Cùng truyền thuyết quyết chiến (2)




Vừa rồi phát động liên tục hai cái hồn kỹ Thiên Long Hộ Thể cùng Thiên Long Phản Kích, Can Hữu Long thật sự thành công chấn lui Ám Kim Khủng Trảo Hùng một kích, làm thất bại kế hoạch thay đổi địa hình khu vực chiến đấu của nó. Kỳ thực dưới tình huống Can Hữu Long chưa có vận dụng võ hồn chân thân mà có thể đắc thủ như vậy, nguyên nhân rất lớn chính là nhờ vào sự thần kỳ của đệ tứ hồn kỹ mệnh danh Thiên Long Phản Kích kia. Này hồn kỹ có thể hấp thu một phần lực lượng từ đòn tấn công của đối thủ, sau đó chuyển hóa thành tự thân sức mạnh rồi lội ngược phản công. Nếu không, muốn cùng Ám Kim Khủng Trảo Hùng dưới sự trợ giúp của trọng lực sinh sinh ngạnh hám chí ít cũng phải đem võ hồn chân thân phụ thể mới được a.

Can Hữu Long mặc dù cản lại được Ám Kim Khủng Trảo Hùng thế công, nhưng bản thân hắn cũng bị xung lực phản chấn hãm sâu ở mặt đất năm mét bên trong, bị đất đá tan vỡ hỗn loạn triệt để chôn vùi. Về phần Ám Kim Khủng Trảo Hùng ở trên không trung không có chỗ đặt chân mượn lực, bị Can Hữu Long cường ngạnh cứng rắn chặn lại sau, xung lực phán chấn cũng đem nó chấn lên trời, ở giữa không trung lộn mèo mấy vòng.

Ám Kim Khủng Trảo Hùng còn đang chưa có kịp tiếp đất thời điểm, đột nhiên nó nhìn thấy trước mắt chợt lóe sáng, một cỗ cuồng phong lạnh thấu xương truyền thẳng đến, nó có chút giật nảy mình, theo bản năng giơ lên khủng trảo, vung ra đón lấy.

Khanh, khanh, khanh ——!

Xuất hiện ở giữa không trung đang cùng Ám Kim Khủng Trảo Hùng qua chiêu là Lương Thế Nhân, hắn mặc một bộ chiến giáp màu vàng, một đầu tóc đen rung động, nắm trên tay Lôi Ảnh Quang Minh Kích, thế công như dời non lấp biển liên tục phát động, đâm ra vô số ảnh kích về phía đối thủ, làm cho nó vô cùng chật vật. Ám Kim Khủng Trảo Hùng trong lúc nhất thời bị đánh cho một trận tơi bời hoa lá, nó tức giận bạo rống một tiếng, khủng trảo gia tăng một vòng ám kim sắc, lập tức xé tan ảnh kích đại trận, sau đó trực tiếp há ra bồn máu cắn về phía Lương Thế Nhân.

Bồn máu to lớn như điên lao tới, chỉ thấy người thanh niên này không chút hoảng sợ, trên mặt càng cười mỉm một cái, Lôi Ảnh Quang Minh Kích trực chỉ Ám Kim Khủng Trảo Hùng phương hướng đâm ra, nhất thời cự hùng cảm thấy một luồng điện tê tê chạy ngang qua, cả người động tác đột nhiên đình chỉ.

Lương Thế Nhân đệ tứ hồn kỹ, U Minh Lôi Thần Định.

“Tới phiên ngươi!” Lương Thế Nhân đột nhiên quát lớn.

“Không cần ngươi nhắc.” Một đạo trầm đục long ngâm từ trong hố sâu không hề báo trước ngân lên, Can Hữu Long như phi tinh đạn đạo bắn trở ra. Hắn bề ngoài lúc này cùng lúc trước khi hãm vào hố sâu hoàn toàn khác biệt, toàn thân gia cố một tầng dày đặc ám hắc long lân, nếu nhìn kỹ liền nhìn thấy có gợn nhẹ huyết sắc khí lưu cô đọng trên bề mặt lân phiến, hơi thở sặc mùi bạo lực, khí phách ngang dọc toàn trường, giống như bá vương đản sinh thời khắc.

Can Hữu Long đệ lục hồn kỹ, Thiên Long Cuồng Bạo

Thiên Long Cuồng Bạo tăng phúc uy lực cực mạnh, trong vòng năm giây có thể làm cho Can Hữu Long tiến nhập cuồng bạo trạng thái, toàn bộ thuộc tính đề thăng trăm phần trăm. Lúc này cả người hắn từ hố sâu lao ra, long trảo sắc bén hóa thành một cái to lớn xoắn tít mũi khoan không ngừng xoay tròn, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không cách nào theo kịp. Can Hữu Long không chút do dự, long trảo mũi khoan xuyên phá mà vào, nhắm thẳng vào Ám Kim Khủng Trảo Hùng lồng ngực.

Can Hữu Long đệ ngũ hồn kỹ, Thiên Long Kim Thiết Trảo.

Phanh, âm, ầm ——! Ám Kim Khủng Trảo Hùng lớp phòng ngự ngay lập tức bị phá, nó đau đớn gầm lên một tiếng, đồ sộ thân hình cứ như thế bị long trảo nhất kích đánh bay đi, oanh ở trên mặt đất lăn lộn mấy chục vòng mới miễn cưỡng ngừng lại, nằm im bất động.

“Thành công!” Can Hữu Long tâm tình vui sướng, trên mặt tự tin dáng vẻ đã nhiều hơn vài lần. Hắn cùng Lương Thế Nhân độ hiểu ngầm đã đến trình độ cực kỳ cường đại, tựa như nước chảy mây trôi sự tình, làm cho Ám Kim Khủng Trảo Hùng ở bên trong chấp hai cục diện đã trực diện trúng chiêu. Cho dù một kích này không thật sự đem cự hùng mệnh tước đi, nhưng bị thương chắc chắn phải có.

Quay lại chiến trường bên này, Mã Thiên Hoa cũng đã tiếp cận vị trí Vân Chính Thiên cùng song thú giao thủ. Phượng Hoàng võ hồn phụ thể, đem toàn thân bao trùm bởi hỏa diễm, kéo theo nhiệt độ khu vực lân cận trong nháy mắt tăng vọt, làm cho Lôi Thượng Kỳ Lân còn hơi rảnh tay bên kia chú ý.

Mã Thiên Hoa trên tay bốc lên một ngụm hỏa cầu, trực chỉ quăng về hướng nó, ngoắc ngoắc tay. Lôi Thượng Kỳ Lân là bậc nào cao ngạo hồn thú, bị đối phương tỏ ý xem thường, nó cư nhiên phẫn nộ. Từ hai cái sừng nai trên đầu, một quả lôi cầu lập tức ngưng tụ, trong không khí lôi thuộc tính điên cuồng tụ tập lại, Lôi Cầu Tích Lịch thể tích mỗi một lớn. Lôi Thượng Kỳ Lân ngửa đầu quất tới, tức thì lôi cầu mang theo thiểm điện tốc độ bắn thẳng về phía Mã Thiên Hoa.

Nhìn thấy Lôi Cầu Tích Lịch hình ảnh phản chiếu trong mắt mỗi lúc một to ra, nàng khẽ cười lạnh một tiếng, lập tức thi triển đệ tam hồn kỹ Phượng Dực Phi Tường phóng mình lên không trung, ý đồ tránh né công kích. Lôi Thượng Kỳ Lân bên kia, một đôi lân nhãn khóa chặt lấy địch thủ thân ảnh, tâm niệm điều động, lập tức lôi cầu quỹ tích thay đổi, như có gắp định vị thiết bị, đuổi theo kẻ địch bóng lưng.

Mã Thiên Hoa thấy một màn này, không chút kinh ngạc, ở trên không trung phượng dực vỗ vỗ, khéo léo lấn sang Ám Ma Tà Thần Hổ đang chiến đấu chiến trường. Nàng một mực không có dừng lại, dẫn theo lôi cầu bay tới trước mặt hắc hổ kia. Ám Ma Tà Thần Hổ thấy có địch nhân đánh lén, nó không những không lùi bước, trái lại còn hung hăng xoay người, hổ trảo to lớn chụp thẳng vào đầu Mã Thiên Hoa.

Này tình cảnh có chỗ không tốt a, Mã Thiên Hoa là đang muốn lợi dụng hồn kỹ của Lôi Thượng Kỳ Lân đi đối phó Ám Ma Tà Thần Hổ rất rõ ràng, mù lòa cũng có thể thấy được, nhưng không lẽ nàng quên mất hai đầu hồn thú này đều vô cùng kiêu ngạo hay sao. Chỉ sợ Lôi Cầu Tích Lịch kia có khả năng làm đồng bạn bị thương, Lôi Thượng Kỳ Lân cũng không có ý định giải trừ hồn kỹ. Về phần Ám Ma Tà Thần Hổ thì không cần phải nói, muốn nó tránh lui còn khó hơn giết chết nó. Tiến thoái lưỡng nan tình cảnh, Mã Thiên Hoa sau lưng là Lôi Cầu Tích Lịch, phía trước là Ám Ma Hổ Trảo, chân chính lâm nguy.

Chính vào lúc này kinh biến đột nhiên xảy ra, nguyên bản trong sáng bầu trời trong tích tắc đen tối như mực, một đạo màu đen tóc dài thân ảnh không biết từ đâu xuất hiện trước mặt Mã Thiên Hoa.

Ám Ma Tà Thần Hổ có chút kinh ngạc, bất quá nó như cũ không có ngừng lại, này một trảo đánh xuống, quyết tâm đem cả hai người phân thây.

“Đi thôi.” Vân Chính Thiên khẽ cười, bàn tay nắm lấy Mã Thiên Hoa tay nhỏ, sau đó phát động Ma Tốc hồn kỹ. Cả hai người bọn hắn lập tức như phân tử tan ra, hóa thành vô số điểm sáng tán loạn chạy đi. Một khắc sau, vô số điểm sáng đã lần nữa dung hợp lại ở một vị trí an toàn. Để lại Ám Ma Tà Thần Hổ trong mắt một trận khiếp sợ, chính mình hổ trảo cũng không có chụp vào hư không mà là chụp vào Lôi Cầu Tích Lịch.

Oanh ——!

“Người ta làm tốt. Còn không mau khen a!” Mã Thiên Hoa nhu mì nhìn hắn, nhõng nhẽo thanh âm vang lên.

Vân Chính Thiên đối với nàng yêu chiều, lấy tay xoa xoa đầu nàng: “Ta thật sự lo lắng đó. Lần sau đổi phương thức tác chiến đi.”

“Không đâu, như vậy tốt hơn, có thể cùng ngươi ở chung một chỗ là tốt nhất.” Mã Thiên Hoa cười thật tươi.

Nhìn thấy hai người nọ tình tứ, ở phía xa Ân Minh Tuyết không nhịn được: “Này này, chiến đấu còn chưa xong à nha!”

Vân Chính Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại nói: “Thiên Hoa, hay là ngươi cùng Minh Tuyết ở một chỗ đi, đối phương có giữ lại thực lực, đội mình cũng không thể toàn lực từ đầu như vậy. Ngươi cùng Minh Tuyết tạm thời quan chiến, theo dõi nhất cử nhất định của hai gia hỏa bên kia, cố gắng tìm kiếm sơ hở của chúng.”

Mã Thiên Hoa nghe được liền lắc lắc cái đầu: “Không được a, một mình ngươi làm sao đối mặt hai cái.”

Hắn nhìn nàng âu yếm, cảm nhận được sự lo lắng từ trong mắt nàng: “Yên tâm đi, ta có nắm chắc, còn nhớ chúng ta kế hoạch sao. Vả lại, trong lúc ta chiến đấu cũng cần có người vì ta trông coi sau lưng nữa mà.”

Hắn thanh âm dịu dàng nhưng ẩn sâu trong đó là kiên định chi tâm, Mã Thiên Hoa cũng không dám khuyên bảo nữa, chủ động lựa chọn tin tưởng Vân Chính Thiên. Nàng lập tức lui ra phía sau, cùng Ân Minh Tuyết sánh vai.

“Hắn vừa nói cái gì?” Ân Minh Tuyết hỏi.

Mã Thiên Hoa đáp lại: “Hắn nói có nắm chắc, tin tưởng hắn.”

Ân Minh Tuyết gõ gõ cái trán: “Ài, chúng ta trượng phu là như vậy người. Hết cách.”

Vân Chính Thiên ánh mắt một lần nữa rơi vào song thú trên thân, tâm niệm vừa đồng liền thấy được kết quả, thật sự không ngoài dự đoán, Lôi Cầu Tích Lịch nổ tung tuy làm Ám Ma Tà Thần Hổ hoàn toàn bất ngờ, nhưng thương thế cũng không chút nghiêm trọng, cùng lắm là da lông trầy xước chút xíu mà thôi.

Này viễn cổ hung thú thể phách ưu dị quá lớn a.

Lôi Thượng Kỳ Lân bước tới, hiếu kỳ đánh giá Ám Ma Tà Thần Hổ từ trên xuống dưới. Ăn một quả Lôi Cầu Tích Lịch, vậy mà không chút thương tổn, lệnh Lôi Thượng Kỳ Lân cũng cảm thấy kiêng kỵ. Ám Ma Tà Thần Hổ không để ý đến nó, trên mặt không ngừng thổi râu trừng mắt, trong miệng gầm gừ không ngớt.

“Được rồi hổ thay kỳ lân gì cũng được, tới đây một lượt đi.” Vân Chính Thiên một mặt nghiêm nghị, trong mắt tràn ngập khiêu khích ý tứ, phong thái cực kỳ tự tin vào chính mình.

Hắn lòng tin là đến từ tự thân nắm giữ sức mạnh, không phải đơn thuần ảo tưởng hành vi. Loại tự tin tâm thái này tồn tại được, nguyên nhân rất lớn là vì Vân Chính Thiên đối với bản thân thực lực có đầy đủ nắm chắc.

Hồn Kiếm võ hồn giải trừ, Thất Diện Kiếm võ hồn một lần nữa thả ra, một đầu tóc trắng rối tung sau ót xuất hiện, mục nhãn lóe lên kì dị linh quang.

Bên tay phải hư không nắm lấy, thình lình là một thanh màu lam trường kiếm, mệnh danh vì Băng Đế Kiếm.

Tay trái cũng hơi nắm lại, một thanh màu đỏ trường kiếm rơi xuống, này kiếm mệnh danh Hỏa Phượng Kiếm.

Vân Chính Thiên trải qua mấy lần khảo nghiệm cùng tự thân lắng động sau, thực lực lại một bước tăng lên. Trước mắt đồng thời sử dụng hai thanh kiếm, là từ trước tới giờ chưa thấy qua sự tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.