Thiên Môn Quan diễn võ trường chỉ mới được xây dựng không lâu, đại khái
trước đó nằm trong tay hồn thú và tà hồn sư liên chưa có cái địa phương
này. Diễn võ trường được xây dựng mục đích là để binh sĩ đồn trú tại đây có chỗ để luyện tập thực chiến. Lại nói những binh sĩ được Thiên Minh
Thần Triều cho phép sinh hoạt tại Thiên Môn Quan đều là tinh anh nhất
một màn, không ai không phải kẻ không có dũng cảm, tu vi tối thiểu cũng
phải bốn hoàn Hồn Tông trở lên.
Để có thể ngày một tăng cường chất lượng binh sĩ thì nơi để họ luyện tập tự nhiên không thể thiếu xót.
Diễn võ trường vừa được xây dựng diện tích hơn hai trăm mét vuông, mặt sàn
đấu được lát đá cứng mài nhẵn vô cùng rắn chắc. Với Thiên Minh Thần
Triều địa vị bá chủ Thiên Vực cùng tài lực hiện tại thì xây dựng cái này diễn võ trường chỉ như trở bàn tay mà thôi. Không những thế bọn hắn còn để đông đảo Pháp Trận Sư tụ tập lại để thiết kế một cái pháp trận vòng
bảo hộ khổng lồ, có thể đem toàn bộ khuôn viên diễn võ trường hơn hai
trăm mét vuông xung quanh bao bọc lại, đảm bảo bên trong chiến đấu hồn
kỹ sẽ không ảnh hưởng tới khu vực bên ngoài.
Cho dù là Ám
Thiên sở hữu Vân Chính Thiên ký ức, ngay khi nhìn thấy qui mô diễn võ
trường cũng phải âm thầm tặc lưỡi. Đinh Hương năng lực quản lý, đích xác so với bất cứ ai tại đây mạnh hơn rất nhiều. Vân Chính Thiên tin tưởng
giao nguyên cái triều đại này cho nàng quả thực là quyết định phi thường sáng suốt.
Bất quá hắn cũng không biết, chính vì giữ cương
vị Nữ Vương, thay mặt Vân Chính Thiên chưởng quản Thiên Minh Thần Triều
mà Đinh Hương đầu tắm mặt tối úp vào công việc, căn bản không có thời
gian nghỉ ngơi. Nếu như bây giờ Ám Thiên gặp lại nàng, chắc chắn sẽ bị
nàng mắng cho một trận sau đó tìm cớ thoái thác.
Ám Thiên
cùng mấy người trong lục kiệt, Kim Hộ Pháp băng ngang qua vị trí đóng
quân của binh sĩ trong thành, bọn hắn nhanh chóng được toàn thể binh sĩ
chú mục. Đa phần binh sĩ tại đây đều là những người đã từng tham gia Hắc Môn Chiến năm xưa, vị Minh Chủ trẻ tuổi nắm giữ thực lực cường đại một
mình quét ngang hết thảy hồn thú cùng tà hồn sư trên chiến trường, không nghi ngờ đọng lại trong đầu bọn hắn một chuỗi ký ức kinh diễm.
Càng có không ít binh sĩ vì vậy mà sinh ra ý chí không ngừng cố gắng, nếu
như có thẻe tiến lên vị trí cao hơn, tiếp cận với Minh Chủ nhiều hơn
chính là bọn hắn phúc phần. Cho nên hay tin vị Minh Chủ này vừa trở về,
bọn hắn liền muốn được diện kiến. Nhìn thấy Ám Thiên đang cùng với mấy
người thống lĩnh đi tới diễn võ trường, bọn hắn không khỏi xuất phát một trận reo hò từ trong nội tâm, sau đó lũ lượt cùng nhau kéo tới diễn võ
trường để quan chiến.
Đối với Thiên Minh Thần Triều binh sĩ
nói riêng và hết thảy con dân triều đại này nói chung, Vân Chính Thiên
là chân chính trời phái xuống lãnh tụ chi nhân. Cứ lấy hắn tuổi còn chưa tới hai mươi lăm lại có thể đem tất cả các bộ tộc du mục bên trong Lưỡi Quỷ đại đạo thống nhất hoàn toàn, hơn nữa còn thành công đánh đuổi hầu
hết hồn thú cùng tà hồn sư ra khỏi phạm vi lãnh thổ này chính là một sự
kiện vượt quá sức tưởng tượng. Nhờ vậy Vân Chính Thiên thu thập tín
ngưỡng chi lực từ Thiên Minh Thần Triều con dân chưa bao giờ mất đi,
trái ngược theo thời gian lại càng nồng đậm.
Có thể nhìn thấy Minh Chủ rảo bước đi là hạnh phúc của bọn hắn, càng nhìn thấy Minh Chủ
phô diễn thực lực lại là trăm năm có một cơ hội.
Kim Hộ Pháp trông thấy tinh trạng này xảy ra, hắn bất đắc dĩ quát lớn:
“Binh sĩ, các ngươi làm trò gì thế, mau mau trở về vị trí của mình đi. Vạn
nhất hồn thú bất ngờ tấn công chúng ta làm sao kịp thời đối phó.”
Hơn ai hết Kim Hộ Pháp rất muốn binh sĩ của mình có thể theo dõi được trận
đấu sắp sửa xảy ra, theo phương diện nào đó cũng làm cho binh sĩ nhận
thức đối với kỹ năng thực chiến càng thêm sâu sắc. Thế nhưng thân là Hộ
Pháp Thiên Môn Quan, hắn không thể vì vậy mà quên đi nhiệm vụ của mình.
Thiên Môn Quan là vị trí trọng yếu ngăn cách Thiên Vực và Thú Vực, chỉ cần
nơi này vững vàng, Thiên Vực liền có thể tận hưởng hòa bình thời gian
càng lâu a.
Toàn bộ binh sĩ vừa nghe vậy, trên mặt không giấu được sự nuối tiếc, sau đó bắt đầu quay lưng chuẩn bị rời đi.
Ám Thiên bỗng nhiên phất tay áo, cười nói: “Kim Hộ Pháp, không cần như
vậy, cứ để bọn họ xem đi. Thời gian chiến đấu cũng sẽ không quá lâu mà.”
“Hả? Minh Chủ, ngài nói sao?” Kim Hô Pháp kinh ngạc.
Có phải hắn vừa nói trận chiến không quá lâu? Hắn đối thủ trước tiên có lẽ sẽ là Vô Viêm Phong, sau đó lại tới Đường Minh, mà hai người này đều là tuổi trẻ mạnh mẽ nhất một trong. Mặc dù Kim Hộ Pháp đối với Minh Chủ
của mình đánh giá vẫn cao hơn, bất quá muốn trong thời gian ngắn đem hai người này đánh bại tuyệt đối không thể nào.
Ám Thiên ý thức được suy nghĩ của Kim Hộ Pháp, hắn thản nhiên nhìn sang Đường Minh, Vô Viêm Phong bên cạnh, chợt nói:
“Hai người các ngươi cùng lên một lúc là được. Thời gian sẽ rút ngắn đi một
nữa. Như vậy vừa có thể cho binh sĩ của ta quan chiến, lại không sợ phát sinh biến cố, các ngươi cũng đạt được mục đích cùng ta giao thủ.”
“Minh Chủ!” Kim Hộ Pháp nghe xong liền phát hoảng, mà lục kiệt mấy người cũng vì vậy trên mặt biến hóa.
Đường Minh, Vô Viêm Phong hai người lông mày chau lại. Ám Thiên nói như vậy,
rất rõ ràng là khinh thường hai người bọn hắn. Cái gì mà một đấu hai,
cái gì mà lên cùng lúc, rõ ràng muốn nói hai người bọn ta nếu chia ra mà đấu với ngươi chẳng có gì đáng xem sao.
Tuổi trẻ khí thịnh,
làm sao nuốt trôi được cục tức này. Bất quá hai người bọn hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc, nếu như Vân Chính Thiên đã nói như vậy, lấy hắn danh
phận chắc chắn sẽ không rút lại lời. Mà bọn hắn lấy hai địch một tuy
không đẹp mắt, nhưng thân phận là khách tới nhà không nên từ chối.
“Vậy phiền Thiên huynh cẩn thận một chút.” Đường Minh lãnh khốc nói.
“Không cần khách khí như vậy. Tung hết sức đi.” Ám Thiên nói xong, thân thể
khẽ lắc lư đã xuất hiện trên diễn võ trường. Đường Minh, Vô Viêm Phong
cũng nhanh chóng lướt theo.
Kim Hộ Pháp cùng mấy người Lương
Thế Nhân dáo dác nhìn nhau, nhận thấy trong mắt đối phương là cỡ nào bất đắc dĩ. Bây giờ còn có thể làm là ngồi chờ đợi một màn náo nhiệt a.
Trong nháy mắt diễn võ trường chật kín người, một số binh sĩ không có chỗ
ngồi liền nhảy lên mái nhà để xem. Tuy Minh Chủ lần này lấy một địch hai nhưng đối với bọn hắn xem Minh Chủ như vô địch tồn tại này, thì cho dù
có một địch năm cũng không chút lo lắng.
Trận đấu lần này
không cần trọng tài, mà tại đây cũng không người nào có năng lực làm
trọng tài đấy. Cho nên hết thảy đều an tọa xuống, chăm chú theo dõi trận đấu chuẩn bị bắt đầu.
“Triển khai phòng hộ màn chắn.” Kim Hộ Pháp ra lệnh.
Tức thì một tên binh sĩ đứng ở một góc diễn võ trường, hai tay kết ấn, sau
đó hắn đối với mặt đất bên dưới tiến hành một số thủ pháp. Tức thì một
cái màn chắn màu vàng óng từ dưới đất dâng lên, nhanh chóng đem toàn bộ
phương vị diễn võ trường bao trùm lại, chẳng khác nào một cái lồng bàn
từ trên cao chụp xuống.
“Tốt phòng hộ màn chắn, lấy cái này
màn chắn cho dù Siêu Cấp đấu la muốn đem nó đánh nát cũng phải nhọc công a.” Ám Thiên có điểm tán thưởng. Thiên Minh Thần Triều mặc dù là của
Vân Chính Thiên, nhưng đồng dạng cũng phải là của Ám Thiên hắn. Cho nên
bây giờ nhìn thấy một điểm cường đại này, trong lòng hắn không khỏi có
chút tự hào chi tâm.
Đồng dạng kinh ngạc còn có Vô Viêm
Phong, Đường Minh hai người. Bọn hắn xuất thân từ siêu cấp thế lực, nội
tình hùng hậu so với Thiên Minh Thần Triều gấp đến mấy lần. Thế nhưng
đối với một cái thế lực còn non trẻ như vậy đã có thể sở hữu bậc này
trang thiết bị, đúng là vẫn làm người ta khâm phục.
Đường Minh nói: “Thiên huynh, ngươi có cần suy nghĩ lại chuyện hai đấu một không?”
Ám Thiên đáp: “Không cần a, ta thân là Minh Chủ, nhất ngôn cửu đỉnh. Các
ngươi cũng không cần vì vậy mà 1nE7U1G bảo lưu. Ta kỳ thực cũng muốn
biết, có thể trở thành lục kiệt một trong thì thực lực phải đạt tới cấp
số nào. So với Lương Thế Nhân, Ngạo Thiên Long bên kia rốt cuộc chênh
lệch ra sao.”
Đường Minh cười nói: “Tin tưởng ta, so với bọn hắn tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém.”
“Nếu như ngươi nói đúng, như vậy mới có tư cách cùng ta vào trong Thú Vực
lịch lãm.” Ám Thiên cười nói tiếp: “Bất quá ta có một yêu cầu không biết các ngươi có thể đáp ứng được không?”
Đường Minh kinh ngạc: “Thiên huynh cứ nói nghe thử.”
Ám Thiên đồng tử vào lúc này ngưng lại, thanh âm mang theo vài phần trang trọng:
“Nếu trận đấu này ta chiến thắng, hai người các ngươi phải qui thuận chúng
ta Thiên Minh Thần Triều. Còn nếu như kết quả ngược lại, hắc hắc, mà
chắc ta sẽ không thua đâu nhỉ. Bất quá nếu như các ngươi quả thực giành
được chiến thắng, vậy thì tùy tiện yêu cầu đi.”
Đường Minh,
Vô Viêm Phong nghe xong, bốn mắt không khỏi liếc nhìn nhau. Vân Chính
Thiên này quả thực không tầm thường, muốn lấy một đấu hai phương thức
chủ yếu để khiến bọn ta qui phục hắn triều đại.
Chuyện này nói ra, kỳ thực đối với Vân Chính Thiên trăm lợi không có một hại.
Thứ nhất, nếu Vân Chính Thiên chiến thắng, đồng nghĩa chứng minh được hai
người bọn ta kỹ không bằng hắn, chấp thuận qui phục cũng không phải
chuyện khó hiểu. Thiên Minh Thần Triều sẽ có thêm hai cái thống lĩnh,
đổi lại bọn ta sẽ giữ được mặt mũi.
Thứ hai, nếu Vân Chính
Thiên thất bại, vậy thì cũng chẳng có gì để nói. Dù sao lấy hai đánh một cũng đã quá bất công rồi. Bọn ta có chiến thắng thì đã sao, cũng không
thể trước mặt bao nhiêu binh sĩ Thiên Minh Thần Triều mà yêu cầu Minh
Chủ của bọn hắn làm chuyện gì cả.
Vân Chính Thiên này, cáo già hơn dự đoán.
Đường Minh, Vô Viêm Phong nghĩ đến đây sắc mặt tối sầm lại, không ngờ đơn
giản ý nghĩ muốn cùng Vân Chính Thiên so tài lại hóa thành như vậy. Vẫn
là đánh giá Vân Chính Thiên quá thấp.
“Sao rồi? Không chấp nhận?” Ám Thiên cười hỏi.
“Chúng ta chấp nhận.” Đã phóng lao đành phải theo lao, lỡ leo lên lưng cọp còn sợ cái gì nữa, Đường Minh kiên định đáp.
Ám Thiên nghe vậy, trong lòng cũng buông xuống một chút khẩn trương, hạ giọng:
“Được rồi, vậy thì đến đây đi.”