Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 184: Chương 184: Đồng Đảm Nhật Nguyệt Thiên




Tóc đen Vân Chính Thiên cảm nhận ánh mắt Mã Thiên Hoa có sự biến hóa, hắn cố gắng giữ vững tinh thần, nhìn nàng thật sâu, lại nói:

“Khi ta rơi xuống Huyết Hải bên dưới, ta đã tìm được một nơi gọi là Huyết Đô. Vì bảo vệ tính mạng, ta phải trốn vào trong Huyết Đô này. Nơi đó một mảnh giết chóc tràn lan, sát niệm muốn chạm vào chín tầng trời Ở đó một thời gian, tâm tình của ta đã bị thay đổi rất nhiều.”

Mã Thiên Hoa lắng nghe Vân Chính Thiên nói bằng sự mạnh mẽ lạ thường. Không ngờ bên dưới Huyết Hải lại tồn tại một Huyết Đô huyền bí như vậy.

Ngọc thủ duỗi ra vuốt mái tóc đen của hắn, Mã Thiên Hoa nói:

“Kể cho ta nghe về thứ này đi.”

Vân Chính Thiên gật đầu, nói:

“Ở trong Huyết Đô, ta gặp được cơ duyên hiếm có. Vì vậy trong cơ thể hiện tại chảy xuôi một loại gọi là hắc hóa lực, nó khiến cho ta có thể đem thực lực trong nháy mắt tăng vọt, nhưng cũng vì vậy mà làm ta không thể kiềm chế được tâm tình. Cũng tại ở Huyết Đô đó, ta gặp được một người, nàng xinh đẹp, táo bạo và rất yêu thích ta. Nàng gọi là Vĩnh Lăng.”

Sau đó Vân Chính Thiên từ từ đem mọi thứ giải bày ra, từng chút từng chút một truyền vào trong tai của nàng. Ban đầu nàng cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, thế nhưng càng nghe, sắc mặt nàng càng kịch biến.

Nhất là khi nàng nghe tới đoạn Vân Chính Thiên cùng Vĩnh Lăng đêm hôm đó. Ân ái nam nữ tình huống diễn ra, nước mắt của nàng không biết từ lúc nào rơi đầy mặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Nghe chuyện nam nhân của mình làm chuyện đó với người con gái khác, ai ai cũng không thể ngăn cản cảm giác đau đớn, tuyệt vòng đang từ từ xâm lấn tinh thần.

“Vĩnh Lăng bây giờ đang ở đâu? ” Mã Thiên Hoa kiềm chế cảm xúc lại, hỏi.

Thở dài một cái, Vân Chính Thiên khổ sở nói ra: “Nàng đã chết, là vì ta mà chết.”

Dứt lời, Vân Chính Thiên một tay khẽ vung lên, tức thì trong lòng bàn tay của hắn, có một đạo thân ảnh nhỏ bé hiện ra. Đạo thân ảnh này tuy có vài phần mờ nhạt, nhưng Mã Thiên Hoa vẫn nhìn được rất rõ ràng, là một đạo thiếu nữ thân ảnh, nàng rất xinh đẹp.

“Là nàng sao? Rất đẹp a.” Mã Thiên Hoa có chút yếu ớt nói.

Vân Chính Thiên lắc đầu, nói: “Là một phần năng lượng trích xuất từ linh hồn của nàng. Vĩnh Lăng chi mộ là đặt tại Huyết Đô, để nơi đó bảo vệ cho linh hồn yếu ớt của nàng. Ta trước giờ đều mang theo, vạn nhất linh hồn căn nguyên của nàng ở Huyết Đô xuất hiện vấn đề gì, ta liền lập tức quay trở lại bảo hộ nàng.”

Vân Chính Thiên đệ nhị võ hồn có khả năng thao túng linh hồn, hắn đã dùng kỹ năng này để Vĩnh Lăng có thể ở gần với hắn. Để hắn hảo hảo quan tâm nàng.

Mặc dù Vực Chủ đã đáp ứng không vội vã phá hủy Huyết Đô, để linh hồn Vĩnh Lăng có một nơi trú ngụ, đến khi Vân Chính Thiên có được thực lực, hắn sẽ quay trở lại để cùng nàng đi chu du Đấu La Đại Lục, hoàn thành tâm nguyện của nàng khi còn sống.

Nói tới Vĩnh Lăng, hắn hai mắt bất giác nhắm chặt lại, bởi vì nội tâm của hắn gào hét như muốn nổ tung ra, cái chết của Vĩnh Lăng vẫn còn đọng lại trong hắn nhiều như vậy, mỗi lần nghĩ đến đều đau xé tận tâm can.

Chuyện cần nói, cũng đã nói xong, Vân Chính Thiên dùng chính sự chân thành của mình nói ra tất cả mọi thứ chôn sâu trong lòng hắn. Hắn đã sẵn sàng đón nhận sự giận dữ của nàng.

Cho dù Mã Thiên Hoa có mắng, có đánh hắn như thế nào hắn cũng không phản kháng. Bởi vì hắn không có tư cách làm như vậy.

Thề non hẹn biển với một người, vậy mà lại yêu thích một nữ nhân khác, lại cùng nàng ân ái. Hắn không dám nghĩ trên đời có người nào cam chịu được chuyện này.

Lương Thế Nhân ở bình đài cách đó không xa, không muốn nghe cũng nghe được phần lớn câu chuyện, không muốn thấy cũng thấy được sự biến hóa trên người Vân Chính Thiên.

Lúc này hai mắt hắn tràn ngập phức tạp. Không ngờ Vân Chính Thiên rơi xuống Huyết Hải chỉ vỏn vẹn mấy ngày, liền dẫn tới biết bao cố sự như vậy. Nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ không chịu được mà vùi thây trong Huyết Đô.

“Lão đại, phải trông chờ vào ngươi rồi.”

Lương Thế Nhân khẽ lắc đầu, đối với chuyện nam nữ rối tung này, hắn cũng không thể giúp ích được gì cho Vân Chính Thiên, chỉ có thể ở bên kia âm thầm cổ vũ cho hắn.

Mã Thiên Hoa hai mắt âm trầm, phản phất không giang xung quanh nàng như đã đổ nát. Bất quá, ngay lúc Vân Chính Thiên còn đang chờ đợi cơn giận của nàng trút xuống, thì một mùi hương dễ chịu xộc vào trong mũi.

Mã Thiên Hoa đem đôi môi mềm mại của nàng khóa chặt trên môi của hắn. Hai tay của nàng cũng ôm hắn thật chặt.

Vân Chính Thiên hơi cả kinh nhưng cũng không dám phản kháng, trừng phạt như thế này dễ chịu lắm a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.