Ân Minh Tuyết trên người tỏa ra một loại khí tức đạt tới trình độ không
tưởng, vì vậy có thể dễ dàng chấn nát tinh thần lá chắn của Vân Chính
Thiên. Bất quá, hắn cũng không phải vì chuyện này mà đứng im bất động,
hắn bất động là vì hắn đang chiêm ngưỡng một vẻ đẹp tuyệt diệu của tạo
hóa.
Nữ nhân xinh đẹp, là bẩm sinh có mị lực đối với nam nhân.
Vân Chính Thiên cho dù không có ngoại lệ nhưng đạo tâm đã được rèn giũa
vô số lần, cho nên đối với sắc dục cũng có lực phản kháng nhất định. Thế mà nhìn thấy Ân Minh Tuyết dung mạo kiều diễm huyền phù trên kia, hắn
trong lòng có một cỗ rạo rực cảm giác.
Tựa như thần trí lúc này, đã hoàn toàn bị dục vọng chi phối.
Ân Minh Tuyết sau khi hoàn thành nghi thức thức tỉnh võ hồn, nàng trên
người cũng đã có sự biến hóa long trời lở đất. Ma lực dày đặc kia như
hóa thành thực thể, đem những vị trí yếu hại trên cơ thể nàng che lấp
đi, nhưng mà nó cũng không thể nào hoàn toàn che giấu được vẻ đẹp nhục
thân hoàn hảo của nàng.
Thân hình nóng bỏng, đôi vai gầy với làn
da trắng nõn trơn lán đều lộ ra bên ngoài, tóc dài màu đen tung bay ở
sau gáy, bắp đùi thon dài thẳng tắp cực kỳ mê người. Sau lưng nàng, là
một đôi cánh chim màu đen to lớn đang khinh động, trên đỉnh đầu lại tồn
tại một cái hắc sắc quang hoàn thần bí.
Vân Chính Thiên tinh thần thoáng thanh tỉnh lại, trong lòng hắn bỗng chốc trở nên cẩn trọng. Ngay cả sơ hữu ma lực thuần khiết như hắn đối mặt với Ân Minh Tuyết bây giờ
cũng cảm thấy có chút uy hiếp.
Đây là cái gì võ hồn? Màu đen cánh chim, mị lực mê người, lại xuất thân từ Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc.
Không lẽ cái này là trong truyền thuyết Đọa Lạc Thiên Sứ võ hồn sao.
Nhưng Đọa Lạc Thiên Sứ làm sao lại có quang hoàn trên đầu, vả lại nói về khí tức thì đáng lẽ so với hắn không thể tồn tại một tia uy hiếp mới
đúng chứ.
Vân Chính Thiên không nói kiến thức của hắn đến mức
thâm uyên, nhưng đại khái những võ hồn kỳ lạ hắn đều đã đọc qua miêu tả
trong sách. Trước mắt Ân Minh Tuyết võ hồn biến dị, rõ ràng vẫn thuộc
phạm trù Đọa Lạc Thiên Sứ nhưng hình như còn cao cấp hơn một bậc.
Chính vào lúc này, Ân Minh Tuyết vào lúc này hai mắt chợt mở ra, nguyên bản
đôi mắt xinh đẹp đã trở thành một màu đen thâm thúy, lại không ngừng
phun ra dày đặc hắc quang, loại này hắc quang tỏa ra đặc biệt mê người
lực hấp dẫn.
Vân Chính Thiên trong một khoảng khắc rất nhỏ, cảm thấy toàn thân tê dại. Một cỗ rùng mình cảm giác chạy dọc sóng lưng.
Hắn hai mắt mở to kinh hãi. Cái này... Là Thiên Sứ hay Ác Ma bị đánh thức đây.
Đông!
Bị nàng ánh mắt chằm chằm nhìn vào, Vân Chính Thiên đại não cũng thoáng
chấn động một cái, đau đớn bắt đầu xuất hiện, tựa như đầu của hắn bị
trúng một cái Tinh Thần Xung Kích hồn kỹ vậy. Tinh thần hải của hắn lập
tức dậy sóng, cơ chế phòng ngự tự động triển khai, chặn lại năng lượng
xung kích tỏa ra từ ánh mắt của nàng.
Phốc!
“A.” Ân Minh
Tuyết rên lên một tiếng, cả người lập tức ngã xuống đất. Vân Chính Thiên nhanh chóng chạy tới đưa tay đỡ lấy, trực tiếp ôm nàng vòng lòng. Lấy
hắn cấp bậc tinh thần lực cao thâm như vậy, Ân Minh Tuyết ánh mắt công
kích kia căn bản không có nghĩa lý gì, lập tức bị phản phệ.
Cảm
nhận thân thể co dãn Ân Minh Tuyết cùng mùi hương nhẹ dịu lan tỏa trên
tóc nàng, Vân Chính Thiên trong người ma lực có một loại cảm giác rạo
rực cực kỳ khó tả. Đó là cảm giác muốn chiếm hữu, đúng vậy là muốn chiếm hữu thể xác nàng cho riêng mình.
“Ta xin lỗi, ngươi không sao chứ.” Vân Chính Thiên lo lắng nỏi.
Nằm trên tay hắn, Ân Minh Tuyết khẽ lắc đầu, sau đó nở nụ cười hạnh phúc:
“Chính Thiên ca ca, ta thành công. Ta thật sự vẫn có thể tu luyện được, vậy
thì Quang Minh Thánh Kiếm của ngươi có khả năng phục hồi rồi.”
Vân Chính Thiên khẽ gật đầu nói:
“Ừm, ta biết rồi. Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, khôi phục lại tiêu hao rồi
hẵn nói tiếp.” Nói rồi hắn đem lớp áo khoác cởi ra quấn lên người nàng,
bất giác trong lòng nhớ lại tình cảnh tương tự đã diễn ở trong bản doanh tà hồn sư lúc trước.
Thế gian này đúng là có một thứ gọi là
duyên phận. Lần đó tiện tay cứu lấy không quen biết thiếu nữ, không ngờ
bây giờ lại giúp nàng đã thức tỉnh một cái siêu cấp võ hồn ngay cả hắn
cũng không biết gọi là gì. Nhưng Fv9amHtO điều làm hắn chấn kinh nhất,
vẫn là chuyện một cái thiếu nữ yếu ớt chưa từng tu luyện qua hồn lực lại có thể chịu được ma lực thần bí, thứ mà hắn trong quá khứ phải tốn bao
nhiêu công sức mới có thể chưởng khống được.
Nếu như nàng sau này nghiêm túc tu luyện, tiền đồ vô khả hạn lượng a.
Nhấc bổng Ân Minh Tuyết lên, Vân Chính Thiên đặt nàng lên trên giường. Nàng
bởi vì tiêu hao tinh thần quá nhiều nên đã lăn ra ngủ say. Liếc nhìn
thân thể hoàn mỹ của nàng, Vân Chính Thiên dục vọng như muốn bùng phát
ra, phải vất vả lắm hắn mới áp chế lại.
Nếu như ví ma lực trong
người hắn thuộc tính dương, vậy thì ma lực của Ân Minh Tuyết có thể là
âm tính. Dương tính muốn âm, âm tính cũng muốn dương cho nên mới làm cho hắn bị nàng hấp dẫn. Chuyện này quả thực quá kỳ lạ, Vân Chính Thiên suy nghĩ một hồi vẫn không có lời giải thích.
Hít.
Đã không
muốn khống chế được ham muốn, vậy thì đem nó áp chế vào trong. Vân Chính Thiên bất đắc dĩ biến hóa trở lại bản thể của mình, một đầu tóc bạch
kim lại tung bay sau gáy. Trở lại bản thể của mình, đồng nghĩa ma lực đã bị áp xuống mức thấp nhất, nhưng hắn vẫn cảm thấy dục vọng vẫn đang cố
gắng chi phối hành động.
Rốt cuộc ánh mắt lúc nãy nàng nhìn hắn là cái gì, cảm giác giống như một loại hồn kỹ có khả năng chiếm hữu tâm trí vậy.
Để nàng ngủ ở trong phòng, Vân Chính Thiên vì sợ không kiềm được nên không tiện ở lại đợi, hắn cất bước đi ra hậu hoa viên. Lúc này trời đã tối
khuya, hậu hoa viên vắng vẻ, chỉ có một vài tên Cấm Vệ Quân thỉnh thoảng đi tuần ngang. Dựa lưng trên ghế ngồi trong đình viện, ngửa mặt lên
trời ngắm nhìn những ánh sao đêm.Thấm thoát đã gần một năm hắn sống dưới bầu trời này.
Cảnh tượng ngàn ánh sao đối với Lưỡi Quỷ đại đạo thời gian trước phải nói
cực kỳ xa xỉ, rất khó để chứng kiến bởi vì mây đen tà khí vần vũ đem
toàn bộ cảnh sắc này che khuất đi. Thế nhưng bây giờ thời đại đã thay
đổi, và hắn cũng hoàn thành được lời hứa với Đinh Hương. Mọi người không cần phải chui rúc bên dưới những hang động, ngắm nhìn những ngôi sao
nhân tạo nữa rồi. Mà có thể đường đường chính chính hít thở bầu không
khí trong lành trên mặt đất.
“Minh Chủ.” Đột nhiên gần đó có một đạo thanh âm nữ nhi truyền tới.
Vân Chính Thiên xoay đầu mỉm cười đáp: “Đinh Hương, ngươi chưa ngủ sao?”
Người vừa nói là Đinh Hương, Vân Chính Thiên vốn không biết, nàng cũng rất
hay ngắm sao vào thời gian này. Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy hắn
cũng ra đây ngắm sao.
Đinh Hương tiến lại ngồi xuống bên cạnh hắn không chút ngại ngùng, ngửa mặt lên trời nói:
“Lời hứa lúc trước, xem ra đã sắp thực hiện xong a.”
Vân Chính Thiên cười nói: “May mắn không làm nhục mệnh.”
“Phì.” Đinh Hương chợt phì cười. Hai người ngồi thêm một lúc, sau đó đột nhiên nàng ngã đầu dựa vào vai hắn, bất giác nói:
“Ngươi cứ để như vậy một lát đi, có được không?”
Vân Chính Thiên không trả lời, nhưng cũng gật đầu đồng ý. Hắn làm sao không biết Đinh Hương tình cảm dành cho mình. Bất quá yêu đương là chuyện
không thể miễn cưỡng đó, dù sao hắn cũng đã có người yêu rồi.
Nhưng nàng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thổ lộ qua, bởi vì nàng biết hắn sẽ
từ chối nàng, nhưng dù là vậy nàng vẫn cam tâm tình nguyện âm thầm theo
sau lưng hắn, âm thầm vì hắn mà quản lý hết thảy triều đại hắn dựng nên.
Mỗi người có một cách yêu, âm thầm bên hắn chính là cách Đinh Hương đã
chọn. Vân Chính Thiên không thể đáp lại tình cảm của nàng, nhưng ít nhất trở thành điểm tựa đầu cho nàng lúc này hắn làm được.
“Đinh
Hương, chiến tranh đã dần đến hồi kết, chỉ cần công chiếm được cửa khẩu
biên giới là Lưỡi Quỷ đại đạo hoàn toàn thống nhất. Nhưng đến lúc đó,
thời gian ta nán lại nơi này sẽ ngày một ít đi.”
Vân Chính Thiên trầm tư một chút, vẫn lựa chọn nói ra chuyện này.
Đinh Hương gật đầu, bĩu môi nói:
“Ngươi chí hướng ta biết rõ, tự nhiên sẽ không để ngươi rời đi mà trong lòng
còn một tia lo lắng. Yên tâm, trong thời gian ngươi không có mặt, Thiên
Minh Thần Triều để ta trông giữ là được. Mà không phải trước giờ cũng
một mình ta làm hết đó sao, còn làm bộ làm tịch.”
Nghe nàng nói
vậy, Vân Chính Thiên trong lòng vô cùng cảm kích. Nhiệm vụ của hắn không phải thống nhất Lưỡi Quỷ đại đạo là kết thúc, mà còn hơn nữa là phải
thống nhất toàn cõi Đấu La đại lục.
Nhiệm vụ này không cần nói ra cũng biết gần như bất khả thi rồi, nhưng trong lòng một khi đã quyết,
nhất định không được lùi bước, phải cố gắng tiến lên. Chỉ cần nắm giữ
lực lượng cường đại, mọi thứ sẽ trở nên hết sức dễ dàng.
“Chính Thiên.” Đinh Hương đột nhiên ngồi thẳng lưng lên, hai gò má đỏ nhìn hắn nói:
“Hôn ta một cái, có được không?”
Vân Chính Thiên thoáng kinh ngạc, bất quá khi nhìn vào đôi mắt của nàng,
hắn tự nhiên lại không muốn làm tổn thương nó. Không biết có phải vì dục vọng với Ân Minh Tuyết lúc nãy ảnh hưởng hay không, hắn tự dưng hôm nay muốn phá lệ một chút.
Một hồi suy nghĩ đắn đo, hắn rốt cuộc cũng gật đầu, cánh tay khẽ luồn sang chạm vào vòng eo co giãn của nàng, kéo
nàng nhích lại gần hắn.
Hậu hoa viên đêm nay tràn ngập ánh sáng
từ những ngôi sao chiếu xuống, thấp thoáng nhìn thấy hai đạo thân ảnh
một nam một nữ chạm vào nhau. Hai người bọn họ vốn là hai kẻ xa lạ trong thế giới rộng lớn bao la này, vì số mệnh đã sắp xếp để họ gặp nhau và
một bên nảy sinh tình cảm. Vào giây phút này, mọi khoảng cách dường như
tan biến, mọi thứ cảm xúc trở nên mơ hồ. Chỉ còn lại một thứ tình cảm
thuần khiết le lói cháy lên.
Môi kề môi, không chút ngại ngùng,
không chút do dự. Dù biết lát nữa, nụ hôn này chỉ còn lại những dư vị
ngọt liệm bỗng chốc tan đi trên đầu lưỡi mà thôi.
“Cảm ơn.” Đinh
Hương ánh mắt biết cười, trìu mến nhìn hắn, tay khẽ vuốt gò má hắn sau
đó xoay lưng rời đi. Nước mắt chầm chậm lăn xuống.
“Xin lỗi.” Vân Chính Thiên tiếng lòng vang lên.