Nhà đấu giá bên trong diện tích rất lớn, được chia ra nhiều khu vực cho các cấp đấu giá giả khác nhau.
Vân Chính Thiên mấy người hôm nay tới đây chủ yếu để dò la tin tức, cho nên bọn hắn cũng không có đi tới quầy kiểm định vật phẩm để định giá mà đi
thẳng tới hàng ghế chờ đấu giá.
Bạch cấp đấu giá giả số lượng rất đông, hàng ghế tầm thường phổ thông không phân chia từng phòng riêng
biệt. Quyền hạn bạch cấp cũng bị hạn chế, không cho phép tham gia đấu
giá những vật phẩm trong top năm. Còn những vật phẩm khác sau khi đấu
giá thành công cần phải trả tiền mới có thể lĩnh đi.
Cao hơn bạch cấp là ám cấp và kim cấp. Đây là hai cấp đấu giá giả chiếm số lượng
tương đối ít. Mỗi một lần đấu giá hội mở ra chỉ có khoảng mười vị ám cấp cùng kim cấp tham gia.
Muốn thăng lên ám cấp, ngươi cần phải
tham gia bán vật phẩm tại đấu giá hội không dưới mười lần, mà những vật
phẩm đó tổng giá trị phải trên một trăm triệu kim hồn tệ mới được.
Quyền hạn của ám cấp so với bạch cấp tốt hơn nhiều lắm, có thể tham gia đấu
giá top năm vật phẩm, thậm chí tiến hành cho vay kim hồn tệ lấy lãi suất cao. Tất nhiên là nắm dưới sự chủ trì của đấu giá hội trưởng quản.
Còn đối với kim cấp đấu giá giả kia, điều kiện đề thăng muốn khó hơn một
chút. Cần phải tham gia đấu giá hội không dưới mười lần, và phải có ít
nhất ba lần mua được vật phẩm top ba trở lên. Chuyện này so với đề thăng lên ám cấp thì khó hơn nhiều, bởi vì top ba vật phẩm giá trị chí ít
cũng đạt gần trăm triệu kim hồn tệ một món.
Trở thành kim cấp
đồng nghĩa trở thành thượng đế trong đấu giá hội này. Ngươi có thể biết
trước thông tin về những vật phẩm chuẩn bị tham gia đấu giá, ngoài ra
đấu giá thành công cũng không cần lập tức trả tiền, ngươi sẽ được kéo
giãn thời hạn thanh toán lên đến mấy ngày.
Tất nhiên cũng có một
số đấu giá giả đồng thời sở hữu ám cấp và kim cấp. Tỷ như vị đeo mặt nạ
quỷ đang ngồi ở trong phòng riêng kia.
Vừa nhìn qua là biết người này là kẻ có gia thế, trên người tuy không có hồn lực ba động nhưng tỏa ra mùi vị của tiền không lẫn vào đâu được. Hắn chính độc nhất một vị ám kim song cấp có mặt tại đấu giá hội ngày hôm nay.
“Tiên sinh, ngài dùng trái cây đi.”
Bên cạnh hắn, một nữ hầu cẩn thận dâng lên một cái dĩa đầy hoa quả. Hắn tùy tiện đưa tay sang ngang, ngũ trảo chụp xuống. Bất quá không phải chụp
trúng trái cây mà trúng vào ngực của nữ hầu.
“A. Tiên sinh.” Nữ hầu giật bắn người, thế nhưng sau đó nàng vẫn cố gắng chịu được, để mặc bàn tay dơ bẩn kia nắn bóp nàng ngực.
Một hồi sờ soạn chán chê, tên này mới phất tay đuổi nàng đi, mở miệng nói:
“Mẹ nó hôm nay cho lão tử chờ lâu vậy. Ngay cả nữ nhân hầu hạ ngực cũng
nhỏ, xem ra Hắc Hoang thành đấu giá hội ngày sắp dẹp tiệm rồi.”
Hắn thoại âm vừa dứt, sau lưng bỗng có một đạo hắc y nhân hiện ra, trên người có ba động hồn lực, là một tên tà hồn sư.
“Lỗ tiên sinh, có chỗ không hài lòng sao?” Hắc y nhân cười nói, ngữ điệu có phần chiếu cố.
Tên đeo mặt quỷ gọi là Lỗ tiên sinh kia, trông thấy hắc y nhân xuất hiện, hắn cũng không để vào mắt, chỉ hừ lạnh nói tiếp:
“Ta nói các ngươi công tác đón khách quá lâu đi. Chủ nhân của ta đợi món
vật phẩm này đã nhiều năm rồi mới có người đăng bán, hiện tại ngài đang
chờ ở lâu đài. Các ngươi còn không mau mau mở bán đi, để ngài đợi lâu
chắc các ngươi cũng biết hậu quả.”
Hắc y nhân kia vừa nghe hắn nói vậy, trong mắt không giấu được sự xung động, vội vàng nói:
“Được được, ta nhanh chóng cho bắt đầu. Chỉ cần Lỗ tiên sinh trở về nói tốt vài câu là được.”
“Mau mau đi.” Tàn tiên sinh phất phất tay mấy cái, sau đó tên hắc y nhân kia từ từ tiêu thất.
Tại một gian phòng khác, nơi trưng bày những vật phẩm chuẩn bị mang ra đấu
giá. Tên hắc y nhân vừa nãy còn nói chuyện với Tàn tiên sinh đã có mặt
chỗ này. Ngoài hắn ra còn có ba tên hắc y nhân khác nữa.
“Con mẹ nó, chỉ là con chó sai vặt thôi mà cũng dám vênh váo với chúng ta.” Tên hắc y nhân đó tức giận kêu lên.
Một tên khác chợt nói: “Đừng nói lớn. Hắn là người của Lỗ gia, bối cảnh rất lớn, không nên chọc phá.”
“Hừm, cũng chỉ là một cái Phong Hào đấu la thôi mà, chúng ta Thành Chủ không
phải cũng như vậy sao.” Tên thứ ba ngồi sát tường, gương mặt không mấy
thân thiện nói.
Tên thứ tư trong đám vội nói:
“Hiện tại tổ chức đang gấp rút chuẩn bị thực hiện kế hoạch, đã loan tin tới nói hết
thảy mọi người không được đấu đá lẫn nhau. Cho nên chúng ta Thành Chủ
cũng không tiện nhúng tay được chuyện Lỗ gia phách lối kia. Nhưng mà bọn chúng quả thực vẫn có thể ức hiếp được chúng ta trên phương diện làm ăn này, ai biểu hắn là ám kim song cấp độ cơ chứ.”
Tên hắc y nhân đầu tiên vẻ mặt buồn bực, hiện tại không làm gì được đành nuốt giận vào trong.
“Đã đến lúc rồi. Chuẩn bị bắt đầu đi.”
“Tốt.”
Vân Chính Thiên cùng tam nữ đã ổn định chỗ ngồi, để tránh bị chú ý bọn hắn
lựa chỗ trong góc an tọa. May mắn nơi này có tầm nhìn khá tốt, không
phải tầm nhìn về phía đài đấu giá mà là về phía khán đài. Rất phù hợp để Vân Chính Thiên quan sát kẻ nào trong đám tham gia đấu giá có dấu hiệu
khả nghi a.
“Đấu giá hội ở đây có lẽ không giống ở Nhân Vực chúng ta, mọi người chú ý một chút.” Vân Chính Thiên nhắc nhở.
“Bắt đầu rồi.” Tiên Dao Tử kêu lên.
Ánh sáng trong phòng đấu giá bắt đầu hạ xuống, một mảnh tối om bao trùm cả
khán phòng. Ngay sau đó, một loạt các hiệu ứng đèn xanh đỏ vàng chiếu ra nhấp nháp, kết hợp với thanh âm từ các hồn đạo khí khuếch đại làm cho
không khí đấu giá hội trở nên cuồng nhiệt hơn rất nhiều.
Hả? Cái này rõ ràng là âm nhạc, làm sao lúc này lại có âm nhạc?
Chính vào lúc Vân Chính Thiên còn đang nghi hoặc, giữa lễ đài bỗng nhiên xuất hiện một vị thiếu nữ ăn mặc gợi cảm, nàng cầm trên tay một cái micro.
Rốt cuộc trước con mắt kinh ngạc của mấy người Vân Chính Thiên, nàng cất tiếng hát. Đây chính là ca sỹ hát khai mạc chương trình.
Âm
thanh ánh sáng hiệu ứng liên tục bùng nổ, đèn nhấp nháy hỗn loạn, máy
tạo khói thi nhau bốc lên, đem ánh sáng trong khán phòng làm cho thêm
phần rực rỡ. Không khí ảm đạm vừa nãy nháy mắt được khuấy động lên, hiện tại không khác gì một cái đại nhạc hội tầm cỡ quốc tế.
Vân Chính Thiên, Ân Minh Tuyết, Mã Thiên Hoa trở nên ngây ngốc, bọn họ không thể
tin vào cái cảnh tượng đang diễn ra trước mắt được nữa. Làm sao đấu giá
hội tại Thú Vực lại vui vẻ đến như thế này, đáng lý ra phải là một mảnh u ám thê lương mới phải chứ.
Những vị đấu giá giả bạch cấp ngồi
bên dưới bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc xập xình, có người còn quẩy nhiệt tình đến mức để lộ ra dung mạo. Thậm chí còn có một dàn đồng ca hát
theo những ca từ nữ ca sỹ trên kia đang biểu diễn.
Thật ngoài sức tưởng tượng.
“Dao Tử, chúng ta có đến lầm chỗ không. Tại Nhân Vực ta cũng chưa từng thấy
đấu giá hội nào sôi nổi như vậy a.” Vân Chính Thiên kinh hãi nhìn nàng
hỏi.
Tiên Dao Tử lúc này cơ bản không nghe hắn nói, nàng còn đang bận quẩy nhiệt tình với giai điệu cuồng nhiệt trên kia.
“Hú.”
Sau một hồi trào dâng cảm xúc, nhạc xập xình cũng dần nhỏ đi, vị ca sỹ kia
biểu diễn xong liền rời khỏi lễ đài, nhường lại cho MC của chương trình. Thời khắc này, toàn bộ khán phòng trở lại vẻ tĩnh mịch, người nào người nấy đều ngay ngắn ngồi, không còn dáng vẻ bất cần như khi nãy.
Mẹ, thật là giả tạo. Cả bọn điên hết cả rồi. Vân Chính Thiên trong lòng thầm mắng.
Vị MC tằng hắng mấy cái, sau đó lên tiếng:
“Mọi người tới đầy đủ rồi, vậy thì bắt đầu đấu giá thôi.”
Ngắn gọn đến không thể ngắn hơn, Vân Chính Thiên có cảm giác tụt cảm xúc
kinh khủng. Vị MC kia hướng bên trong hậu đài phất tay, tức thì có hai
nữ hầu bê ra một cái khay, đồ vật trên khay có khăn phủ che kín.
“Hôm nay chúng ta có tổng cộng tám vật phẩm để đấu giá. Qui định vẫn như cũ
không thay đổi. Mọi người xem đi, đây là vật phẩm đầu tiên.”
MC vừa dứt lời, hắn đem cái khăn phủ kia tháo xuống. Tức thì trong khán phòng ồ lên một trận kinh ngạc.
Vật phẩm nằm ở trên khay tỏa ra một loại lạnh lẽo cảm giác, tựa như băng
tuyết đồng dạng. Thế nhưng không thể phủ nhận độ xinh đẹp của món vật
phẩm này, làm cho một số ít nữ nhân vì vậy mà trầm trồ liên tục.
Vân Chính Thiên ánh mắt híp lại rơi vào vật phẩm trên khay kia.
“Ba ngàn năm Tuyết Liên Hoa?” Vân Chính Thiên cùng Tiên Dao Tử cơ hồ đồng thanh kêu lên.
Cái gọi là Tuyết Liên Hoa, vốn là một loại thực vật sinh trưởng tại Đấu La
đại lục cực bắc chi địa. Tuyết Liên Hoa thuộc tính âm hàn, dùng để tu
luyện băng thuộc tính rất tốt, ngoài ra Tuyết Liên Hoa còn được luyện
dược sư sử dụng để bào chế dược phẩm có tác dụng giải độc.
Tuyết
Liên Hoa phát triển đến ngàn năm cấp bậc về sau đã có thể mở ra một chút linh trí, hiệu quả sử dụng tăng lên nhiều lắm, đích xác một món kỳ bảo
hiểm có.
Kỳ bảo loại này vậy mà chỉ là vật được đấu giá đầu tiên, thật có chút ý tứ.
MC trên lễ đài giới thiệu sơ qua về loại vật phẩm này, sau đó hắn chốt hạ: “Giá khởi điểm, mười triệu kim hồn tệ. Mỗi lần tăng giá không được dưới một triệu.”
Cái gì? Mười triệu kim hồn tệ cho gốc Tuyết Liên Hoa này?
Vân Chính Thiên mấy người trợn trắng cả mắt, cái giá này không phải quá mắc hay sao. Tại Nhân Vực vẫn có thể tìm đến Tuyết Liên Hoa, giá trị chỉ
khoảng một phần mười mức giá đang được rao bán. Bọn này buôn bán cắt cổ
thế.
Tiên Dao Tử thấp giọng giải thích: “Lạm phát thôi mà, đừng
để ý. Trong Thú Vực này tiền tệ chỉ dùng để đấu giá thôi. Những cái khác có thể dùng nắm đấm và máu để giải quyết.”
“Ừm.” Ba người bất giác gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn chưa tin được những điều đang diễn ra trước mặt.
Vân Chính Thiên bản thân đã đạt tới cực hạn chi băng, đối với Tuyết Liên
Hoa chẳng có một tia hứng thú. Vả lại bọn hắn cũng không có nhiều tiền
để tham gia đấu giá như vậy. Cho nên để mặc đấu giá tràng liên tục phát
giá.
Rốt cuộc Tuyết Liên Hoa được bán cho một tên bạch cấp đấu
giả giá với cái giá không tưởng, ba mươi hai triệu kim hồn tệ. Mức giá
này làm cho Vân Chính Thiên phải hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng
không khỏi suýt xoa. Ba mươi hai triệu kim hồn tệ, tại Truyền Linh Tháp
là có thể tuyển được bảy tới tám ngàn năm tu vi hồn linh rồi đấy.
Vậy mà bên trong Thú Vực này, ba mươi hai triệu kim hồn tệ chỉ đổi được một gốc ba ngàn năm Tuyết Liên Hoa.
“Ài, còn định xem có món nào thích hợp mà ít người ngã giá thử chút vận may, với tình hình hiện tại xem ra quên đi.”
Vân Chính Thiên buồn bã nói.