Trận chiến tại bản doanh tà hồn sư, Thiên Minh Thần Triều đại quân thành công phá hủy Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ, gián tiếp hủy đi kế hoạch thôn tính
Lưỡi Quỷ đại đạo, làm cho thời gian thực hiện phải trì trệ đi mấy năm.
Chuyện này cũng góp phần làm Ma Viêm Kiệt Quỷ - Dương Viêm phải to gan đào
ngũ, trước đó cũng giết người diệt khẩu hai tên tà hồn sư viện quân, làm cho cán cân lực lượng giữa Thiên Minh Thần triều và liên minh hồn thú,
tà hồn sư thay đổi rõ rệt.
Mặc dù tà hồn sư vẫn còn không ít
thành viên đồn trú tại Lưỡi Quỷ đại đạo, nhưng không có Dương Viêm cấp
bậc mạnh mẽ như vậy ở phía sau hậu thuẫn, bọn chúng lại không khác gì
lúc trước Tử Anh tự bạo, rơi vào tình trạng không xác định được phương
hướng, như rắn mất đầu. Dần dần bị Thiên Minh Thần Triều đại quân truy
quét khắp nơi, đẩy vào cảnh vô cùng thảm liệt, không thể không rút lui
về phía cửa ải biên giới.
Còn về phía hồn thú nhân số đông đảo
kia nhưng tính uy hiếp gần như không có. Chỉ cần có Lương Thế Nhân xuất
hiện, Tà Mâu Bạch Hổ không khác gì con mèo bệnh. Bọn nó dĩ nhiên không
cách nào địch lại Thiên Minh Thần Triều đang lên như mặt trời ban trưa,
càng chiến càng bị bại lui, rơi vào thế phòng thủ toàn diện.
Đảo
mắt mấy cái lại một tháng trôi qua, tuy rằng một tháng này Thiên Minh
Thần Triều lãnh thổ không có như nữa năm trước đó thần tốc mở rộng,
nhưng cũng đã chiếm lĩnh được gần như toàn bộ Lưỡi Quỷ đại đạo phần lớn
lãnh thổ, chỉ còn cách một cái cửa ải biên giới cuối cùng mà thôi.
Tương tự như biên giới giữa Lưỡi Quỷ đại đạo và Nhân Vực là Lưỡi Quỷ Môn
Quan, thì phía bên này cũng tồn tại một dãy thành lũy phòng ngự sâm
nghiêm kiên cố ngăn giữa Thú Vực và phía bên ngoài.
Nhân loại hồn sư gọi nơi này là Hắc Môn.
Ở bên trong khu vực đồn trú Hắc Môn, lúc này có rất nhiều bóng dáng tụ tập thành từng nhóm. Thú ảnh cũng có mà nhân ảnh cũng có.
Những cái này hồn thú, tà hồn sư là lực lượng phòng ngự cuối cùng của liên
minh chống lại Thiên Minh Thần Triều bước tiến. Chỉ cần nơi này thất
thủ, Lưỡi Quỷ đại đạo hơn vạn dặm đều trở thành lãnh thổ của Thiên Minh
Thần Triều, đồng nghĩa với việc nhân loại bước đầu quật khởi đã giành
được thắng lợi đầu tiên.
Bất quá, liên minh kia tự nhiên không để Thiên Minh Thần Triều đắc thắng, bọn chúng cơ hồ toàn bộ tinh anh trên
khắp Lưỡi Quỷ đã tụ tập lại với nhau, thề phải giữ vững được Hắc Môn
này.
Từng nhóm từng nhóm tà hồn sư, hồn thú phân ra nhiều cứ điểm phòng thủ ở mặt bên kia Hắc Môn, đứng ở trên đại môn nhìn xuống là một
tên nam tử mặt mày bậm trợn, thân vận hắc bào. Dựa theo ba động hồn lực
trên người truyền ra thì rõ ràng là một tên Hồn Thánh, hắn tạm thời là
thủ lĩnh của tà hồn sư tại cửa ải cuối cùng.
Kể từ khi La Hổ
trọng thương phải quay trở lại tổ chức để điều trị, thì cao cấp tổ chức
cho dù không muốn cũng phải phái tới một số cường giả phụ giúp cho Kiệt
Quỷ trông coi Lưỡi Quỷ đại đạo. Đó chính là ba tên có tu vi cấp Hồn
Thánh.
Trừ bỏ hai tên bị Dương Viêm giết người diệt khẩu thì chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.
“Viên đại nhân, tổ chức gửi tới thông báo, lại nói hiện tại tình hình có chút gấp, cho nên không thể đưa thêm người tới hỗ trợ được. Nói chúng ta tự
xử lý.” Một tên tà hồn sư đối với tên Hồn Thánh kia cung kính nói.
Tên Hồn Thánh còn xót lại này gọi Viên Lữ Quân, cũng là kẻ mạnh nhất trong
ba tà hồn sư được gửi tới trợ giúp Kiệt Quỷ. Hắn sau khi hay tin bản
doanh bị hủy, Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ bị hủy diệt, lại trông thấy xác cháy
đen của hai tên đồng đội. Dĩ nhiên là biết do Ma Viêm Kiệt Quỷ bị bức
vào đường cùng làm ra. Sau đó đã đào ngũ mà mất dạng cả tháng nay không
thấy tung tích.
Chuyện Dương Viêm đào ngũ đối với hắn mang lại
gánh nặng cực kỳ, không thể không hướng tổ chức cầu xin viện trợ, vậy mà vẫn chưa lần nào được đáp ứng.
“Khốn nạn thật. Địch nhân đã đánh tới nơi rồi. Vậy mà mấy lão già đó vẫn cứng đầu như vậy. Xem ra Hắc Môn thật khó giữ.”
Viên Lữ Quân bất đắc dĩ nói. Hắn mặc dù thực lực rất mạnh, nhưng cũng không
nghĩ có thể cầm cự được bao lâu. Thiên Minh Thần Triêu cái này quá mạnh, cường giả như mây. Với lại sự tình Hắc Ám Cổ Thụ bộ rễ bị hủy đã trình
báo lên trên, vì vậy Lưỡi Quỷ đại đạo này lực hấp dẫn đã giảm xuống
nhiều. Cho nên mới bỏ qua không duyệt yêu cầu cung cấp viện quân cho
hắn.
Tuy không biết Tà Hồn Điện cơ mật bên trong xảy ra cái gì
tình huống làm cho mọi thứ có vẻ rối tung, nhân lực thì thưa thớt. Thân
là Hắc cấp lãnh đạo nhưng Viên Lữ Quân cũng không dám tùy tiện hỏi. Thế
là chỉ cố gắng cắn răng mà chịu đựng đại chiến sắp đến thôi.
“Con mẹ nó, nếu đã như vậy thì ta cũng cần gì liều mạng trông cái cái mảnh
địa vực hoang tàn này.” Viên Lữ Quân rít một hơi lạnh. Hắn đối với Lưỡi
Quỷ đại đạo chẳng có bao nhiêu hoài cảm, vì thế sau này có bị đối phương công chiếm, chỉ cần hắn giữ mạng trở ra là được. Phía trên cũng sẽ
không trách tội được hắn.
Hưu!
Chính vào lúc này, Viên Lữ
Quân ánh mắt đột nhiên nhìn lên hư không, chỉ thấy nơi đó không khí trên đó chuyển động có chút lạ thường. Bất thình lình một tia sáng bỗng
nhiên lóe lên rồi biến mất, dưới mặt đất không biết từ lúc nào đã có
thêm hai đạo nhân ảnh đứng sẵn, ánh mắt nghiêm nghị nhìn lên phía trên
Hắc Môn cửa lớn, nơi Viên Lữ Quân đang khoan thai mà đứng.
Người
thứ nhất là một tên nam tử thân ảnh thon dài, hắn vận một bộ bạch kim
trường bào nhìn qua vô cùng huyễn lệ, đang không ngừng phiêu dật trong
gió. Hắn đầu tóc bạch kim búi gọn ghẽ, để lộ ra khuôn mặt đầy nét nam
tính tuấn mỹ. Đôi mắt của hắn trong suốt như thủy tinh, bên trong phản
phất nhìn thấy kim quang lấp lóe.
Vị này chính là Minh Chủ Thiên Minh Thần Triều, Vân Chính Thiên.
Đối với Viên Lữ Quân không biết quá khứ hắn là Quỷ Kiếm, tự NBKzbFwt nhiên không cần phải che giấu mặt mũi đi làm gì.
Người đứng bên cạnh hắn, lại là một vị nữ tử. Nàng vận một bộ hắc sắc trang
phục bằng lụa mỏng, được may ôm sát thân người, tôn lên những đường cong quyến rũ. Một đầu tóc đen dài tung bay sau gáy, song đồng màu đen thâm
thúy tỏa ra vô tận mê hoặc chi lực.
Nữ tử này, chính là Sắc Vũ
Thiên Sứ võ hồn người nắm giữ, Ân Minh Tuyết. Lần này ra trận, dĩ nhiên
được Vân Chính Thiên chủ động mang theo, không biết để làm cái gì.
Viên Lữ Quân ánh mắt âm độc nhìn xuống một đôi nam nữ, thản nhiên nói:
“Thiên Minh Thần Triều các ngươi, thật sự muốn nuốt Lưỡi Quỷ đại đạo?”
Bên dưới Vân Chính Thiên nở một nụ cười nhạt, nhún vai nói:
“Các ngươi tà hồn sư hình như có chút nhầm lẫn. Toàn cõi Đấu La đại lục này
vốn là lãnh thổ của hồn sư chính thống bọn ta. Chính các ngươi những thứ không biết liêm sỉ cấu kết với hồn thú, đấy chính đồng loại của mình
vào bờ vực diệt tuyệt. Ta hiện tại không phải muốn nuốt Lưỡi Quỷ đại
đạo, mà là giành lại nó.”
Ngữ điệu sắc bén, thái độ không chút
nhấn nhường của đối phương làm cho Viên Lữ Quân mặt mày ngưng trọng. Xem ra là một cái không thể cãi lý, như vậy chỉ còn một cách là triển khai
chiến đấu mà thôi.
Viên Lữ Quân không có nói nữa, hắn cánh tay giơ lên cao, trầm giọng nói:“Tiến công.”
Rống!
Vô số tiếng dã thú rống giận đồng loạt vang lên, trước mắt Vân Chính Thiên bây giờ đã tràn ra hơn trăm đầu hồn thú. Mặc dù những hồn thú này không hề có tồn tại vạn năm, thế nhưng một trăm con tu vi ngàn năm cùng tấn
công, cũng không phải một cái sự tình bình thường được. Trong đó lại ẩn
giấu không ít hồn thú tu vi ngàn năm nhưng lực chiến có thể so sánh với
vạn năm cấp bậc.
Tỷ như đầu cự hùng đang vỗ một trảo vào trước
mặt Vân Chính Thiên kia, chính là ba ngàn năm Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
Mặc dù chỉ là ngàn năm tu vi nhưng so với vạn năm hồn thú tuyệt không
thua kém chút nào.
Cự trảo này của nó, cho dù Vân Chính Thiên đã bước vào Hồn Thánh cũng không dám khinh thường.
Băng Đế Kiếm rơi vào trong tay, băng phong ồ ạt phóng ra trăm dặm, đem cả
tòa Hắc Môn bên kia nhấn chìm vào trong băng chi thế giới.
Nương theo nhiệt độ cấp tốc hạ xuống, một số hồn thú hỏa hệ bắt đầu bị áp chế, thực lực trên diện rộng giảm xuống.
Oành!
Ám Kim Khủng Trảo Hùng cự trảo vỗ tới đã bị Băng Đế Kiếm hiên ngang đón
lấy. Luận về sức mạnh Vân Chính Thiên tự nhận không bằng, nhưng bàn về
tốc độ thì cho dù Hồn Thánh mẫn công hệ so với hắn cũng không nhanh hơn
là bao, Ám Kim Khủng Trảo Hùng kia tự nhiên không thể theo kịp chuyển
động của hắn.
Xoạt!
Một vệt sắc bén lam quang lóe lên,
trên người Ám Kim Khủng Trảo Hùng đã lưu lại một vết thương sâu hoắm.
Cũng may cho nó băng nguyên tố quá mạnh mẽ đã đem miệng vết thương phong ấn lại, máu tươi không vì vậy mà trào ra, đồng thời giảm tối đa đau đớn mà nó phải chịu.
“Cút xuống, nếu ngươi còn muốn sống.” Vân Chính Thiên mắt lóe hung quang, trầm giọng hăm dọa Ám Kim Khủng Trảo Hùng.
Ngay lúc Vân Chính Thiên nói một câu này, từ phía sau lưng nó có một đạo thú ảnh đột kích. Là một loại sư loại hồn thú, hàm răng sắc nhọn đã cắn tới cổ hắn.
“Mèo ngoan, lại đây với tỷ tỷ.” Ma mị thanh âm tới từ nữ nhân bên cạnh hắn vang lên, tức thì sư loại hồn thú đó bỗng nhiên xoay
đầu, buông xuống ý định tấn công Vân Chính Thiên.
Ân Minh Tuyết
trong một tháng qua, đã hoàn toàn nắm vững bản thân đối với ma lực
chưởng khống. Đồng thời Sát Thiên Ma Kiếm, Hoán Tâm hồn kỹ cũng đã lĩnh
hội đầy đủ áo nghĩa. Cho nên nàng tựa như nước chảy mây trôi, đã triệt
để không chế một đầu tu vi bốn ngàn năm sư tử làm sủng vật của mình.
Sư tử kia sau khi bị mê hoặc, nó nháy mắt với Ân Minh Tuyết một cái, sau
đó lao như điên vào những đầu hồn thú đang lăm le tấn công nàng. Đám hồn thú kia nhất thời không hiểu được chuyện gì xảy ra, cứ nghĩ sư tử này
phát bệnh dại, thế là cả đám trận hình rơi vào hỗn loạn.
Ám Kim
Khủng Trảo Hùng sừng sững bên kia, không cần nghi ngờ nó chính là đầu
lĩnh toán một trăm hồn thú xông ra này. Nhìn thấy đối phương thực lực
mạnh mẽ, tuy rằng nội tâm có phần kinh sợ, nhưng máu nóng đã bốc lên
não, cũng không có suy nghĩ gì nhiều đến lời hăm dọa kia.
Nó ngửa mặt lên trời rống vang một tiếng, khủng trảo cấp tóc hóa to ra, đâm thẳng vào trái tim nhân loại trước mặt.
“Ngu ngốc, các ngươi Ám Kinh Khủng Trảo Hùng bộ tộc, sau này ta gặp một giết một, gặp mười giết mười, làm cho các ngươi hoàn toàn tuyệt chủng mới
thôi. Kể cả cái kia Hùng Quân, ta cũng sẽ không tha cho hắn.” Vân Chính
Thiên lúc này, sát lục cường hoành lan tỏa mà ra.
Băng Đế Kiếm đột nhiên biến mất, thay vào đó là một thanh màu đen trường kiếm xuất hiện.
Đúng là nó, chính là Linh Hồn Kiếm. Vân Chính Thiên cũng đã tiến nhập trạng
thái ma hóa, ma lực của hắn cùng ma lực của Ân Minh Tuyết như tình lữ
lâu ngày không gặp, vừa chạm vào liền quấn lấy nhau, đem một mảnh không
gian che lấp khuất lại.
“Minh Tuyết!” Vân Chính Thiên khẽ quát lên.
Ân Minh Tuyết thân hình uyển chuyển như rắn, chớp mắt đã trở lại bên người Vân Chính Thiên, nàng trên tay Sát Thiên Ma Kiếm chạm nhẹ vào Linh Hồn
Kiếm, lập tức vang lên một đạo chói tai thanh âm. Thanh âm này tựa như
kiếm linh tại vị trí song kiếm chạm nhau bỗng nhiên gào thét lan tỏa mà
ra, khi đó ma hạch bên trong cơ thể Vân Chính Thiên cũng đồng thời bạo
động mãnh liệt.
Từ trong miệng hắn, trầm thấp thanh âm quanh quẩn thiên địa vang lên:
“Thiên Ma Kiếm Trận, ngưng.”
Xoạt, xoạt, xoạt ——.
Một loạt thanh âm da thịt bị cắt đứt liên tục vang lên, nhất thời khoảng
năm mươi con hồn thú đang điên cuồng vây sát đứng ở gần đồng loạt chựng
lại tại chỗ. Sau đó thân thể to lớn của bọn chúng bỗng nhiên tách thành
hai phần, thay phiên nhau ngã xuống. Kiếm linh vầng sáng kia sắc bén
cùng cực, nơi nó đi qua, vạn đạo kiếm ảnh theo chiều ngang lướt tới, đem toàn bộ thú ảnh cắt làm đôi, máu tươi như thác đổ xuống, nháy mắt đã
đem một vùng rộng lớn đại địa hóa thành băng huyết chi địa.
Phốc!
Vân Chính Thiên nắm lấy tay Ân Minh Tuyết, từ trong đám thi thể hồn thú
ngổn ngang đó giẫm mạnh phóng ra, trên người cơ hồ máu tươi đều không có dính vào y phục, thế nhưng sắc mặt tỏa ra phi thường tính cuồng dã.
Nhìn thấy một màn này, Viên Lữ Quân ở bên trong không khỏi trợn mắt:
“Các ngươi... Cái này là võ hồn dung hợp kỹ sao?”