“Người nói, hắn là tà hồn sư. Không, không thể có chuyện đó. Vừa nãy gặp mặt hắn nói chuyện rất vui, còn đối xử với ta rất tốt, lại rất chu đáo
nữa. Ta không nhìn thấy hắn giống tà hồn sư ở chỗ nào. Nếu là tà hồn sư, như vậy ta không toàn mạng trở về mới đúng a.”
Đinh Hương giật
mình nói, nàng hơi bất ngờ cho nên không kiềm chế được âm thanh, cho nên có không ít người xung quanh nghe được. Cả đám liền trợn mắt lên nhìn
nàng, như nhìn thấy một chuyện kỳ lạ trăm năm hiếm có.
Có người đối xử tốt, lại còn chu đáo với Đinh Hương sao. Đinh Hương hôm nay nữ tính lạ thường, chàng trai ấy là ai vậy.
Phát hiện ánh mắt cổ quái của mọi người, Đinh Hương lập tức chữa cháy:
“Ý của ta là hắn có vẻ khù khờ, tham ăn tham uống, lại không có tà hồn lực dao động, rõ ràng là một người bình thường hơn cả bình thường nữa.”
Trưởng làng nghe vậy, lập tức nhíu mày nói:
“Đinh Hương, ngươi mọi khi thông minh lanh lợi, sao hôm nay lại ngu đến như
vậy. Ngươi còn chưa thấy chỗ kỳ lạ sao. Một tên không phát ra dao động
hồn lực mà lại có 0S6O7gf thể rong chơi ở bên trong Lưỡi Quỷ nhiều ngày
mà không gặp nạn. Ngươi nói ngươi đã theo dõi hắn ba ngày ba đêm, vậy
thì có nhìn thấy hắn động thủ lần nào chưa?”
Nghe vậy, Đinh Hương thoáng suy nghĩ, một lát sau gương mặt nhất thời trở nên xám xịt, nghĩ
lại thì thấy quả đúng như lời trưởng làng nói. Lúc gặp tên đó thì hắn
đang săn một ít hồn thú để lấy thịt ăn, công phu nhìn qua cũng binh
thường. Có lẽ sau đó phát hiện ra nàng đang bám đuôi nên hắn không có
tiếp tục giao đấu nữa. Một phần nữa là nàng cảm thấy những con hồn thú
khác không dám chủ động tấn công hắn.
Như vậy chỉ có hai cách
giải thích. Một là hắn vận may không tệ, trên đường đi không gặp hồn thú vây đánh. Hai là đúng như trưởng làng phán đoán, hắn là tà hồn sư, cho
nên hồn thú xem hắn là bạn.
Mà kỳ thực trong lúc tiếp xúc với
hắn, nàng không hề cảm thấy một chút dao động hồn lực nào. Điều này
không có nghĩa hắn không có hồn lực mà là có thể do khả năng che giấu
của hắn quá cao minh.
“Vậy là ta bị xỏ mũi sao? Tên khốn!” Đinh Hương buồn bực nói.
“Xỏ cái đầu ngươi, ngươi dám đánh thuốc mê một tên tà hồn sư mạnh như vậy,
lại còn trộm đồ của hắn. Nếu hắn tỉnh lại chắc chắn sẽ đánh hơi theo cái giới chỉ này mà tìm đến chúng ta. Nói cho ngươi biết vừa nãy ta thử cảm thụ qua, rõ ràng bên trong giới chỉ có lưu lại một đạo tinh thần lạc
ấn, người này trên phương diện tinh thần lực phi thường cường đại. Nếu
ta đoán không sai, khoảng chừng vài canh giờ, hắn sẽ đứng trước cửa nơi
này tìm ngươi a.”
Trưởng làng tức giận nói.
“Sợ cái gì, hắn mà tới cùng lắm ta ra mặt, trả cho hắn đồ. Còn nếu muốn chiến, Đinh Hương ta tuyệt đối không sợ.”
Đinh Hương ở trong lớp trẻ coi như có chút danh tiếng. Lấy nàng hai mươi
tuổi thành tựu Hồn Vương đã vô cùng không tệ, dù sao môi trường trong
Lưỡi Quỷ tu luyện so với Nhân Vực khó khăn hơn nhiều. Nếu so với vị
trưởng làng kia thì tiềm năng cao hơn nhiều lắm.
“Ngươi chưa tận
mắt nhìn thấy sự độc ác của bọn chúng cho nên mới mạnh miệng như vậy.
Giới chỉ này ta sẽ giữ, nếu như không may hắn tìm đến, vậy thì hy vọng
hắn không biết được chính xác chỗ chúng ta ở đâu đi.”
Trưởng làng bỏ lại câu nói, liêu xiêu rời đi.
Đinh Khắc ánh mắt lo lắng nhìn tỷ tỷ, thấp thỏm nói:
“Chúng ta sẽ không sao chứ?”
Đinh Hương có chút ái ngại, nhìn xuống đệ đệ đáp: “Ta cũng không biết. Nếu
hắn có thể tìm được chỗ này, vậy thì phải chiến một trận thôi.”
Kỳ thực nàng nữ nhi mạnh miệng như vậy thôi, trong lòng hiện tại rối như
tơ vò. Không nghĩ tới trộm của một tên đẹp trai lại dính vào chuyện
không đâu.
Hắn mà là tà hồn sư sao, thật không thể tin được. Lẩm bẩm trong miệng, Đinh Hương trở về nhà của mình.
Nơi mà nàng sinh sống đúng nghĩa một thế giới trong lòng đất, chỉ có điều
không giống như trong tưởng tượng giống như ăn lông ở lỗ trong thời kỳ
đồ đá, mà hang động của bọn họ được trang bị không ít hồn đạo trang
thiết bị có khả năng thấp sáng và sưởi ấm. Tại phần nóc của hang động,
mỗi ngóc ngách đều có gắn một loại thiết bị có thể cung cấp dưỡng khí,
đảm bảo cả bộ lạc năm trăm người sống cũng không thành vấn đề.
Mỗi một hang động diện tích đều vô cùng khổng lồ, có thể chứa ít nhất trăm
hộ dân, lại có những khu vực dành riêng cho hồn sư học tập và tu luyện,
có nơi dành cho buôn bán. Hoàn toàn không khác một thị trấn thu nhỏ. Đặc biệt nhất là những người cùng một bộ lạc có mối quan hệ rất tốt, không
hề đấu đá lẫn nhau.
Những nơi như thế này ở trong Lưỡi Quỷ Đại
Đạo không nhiều, khoảng chừng mười bộ lạc. Nhưng đa phần đều hoạt động
kín kẽ, rất ít khi tiếp xúc với người ngoài như Vân Chính Thiên. Mà có
gặp cũng không muốn qua lại quá nhiều.
Nhà của hai người Đinh Hương
là một căn nhà nhỏ bằng gỗ ở gần cuối hang động. Phía bên ngoài có một
khu vườn nhỏ nàng hay dùng để trồng rau. Đại đa phần nhà của dân du mục
trong Lưỡi Quỷ đều có vườn rau phía trước. Kết hợp với thịt hồn thú mới
mang tới bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng được.
Trong nhà của Đinh Hương
đồ đạc có phần đơn sơ, dù sao gia cảnh hai người họ cũng không khá khẩm
là mấy. Đơn giản một cái vách ngăn giữa, chia đôi thành hai phòng cho
hai chị em.
Đinh Hương nếu không có nhiệm vụ ra ngoài săn bắt hồn thú thì nàng thường ở trong nhà tu luyện hồn lực. Dù ở bất cứ đâu, Nhân Vực hay Lưỡi Quỷ thì đều có chung khái niệm thực lực vi tôn. Nàng luôn
quan niệm, nắm giữ thực lực thì mới có thể nắm giữ sinh mệnh của mình
tại môi trường khắc nghiệt này. Vì vậy đã hết sức cố gắng tu luyện ngay
từ khi còn nhỏ, rốt cuộc cũng có được thành tựu như hôm nay.
Cũng chính môi trường khốc liệt trong Lưỡi Quỷ đã làm nàng càng thâm thấm nhuần triết lý này.
Đệ đệ của nàng, Đinh Khắc so với nàng thiên phú còn cao hơn một bậc. Năm
nay nó mới mười hai tuổi, thế nhưng đã là Hồn Tôn ba hoàn, so với các
thiên tài tại Nhân Vực thì không thua kém chút nào. Nếu chú ý bồi dưỡng, tin chắc trước hai mươi lăm tuổi có thể thành tựu Hồn Đế a.
Như
mọi lần, hai người sau khi trở về nhà, lập tức đem thịt hồn thú săn được nấu chín, làm một bữa cơm thịnh soạn hơn mọi ngày để mừng Đinh Hương an toàn trở về. Hai người cười nói trò chuyện vui vẻ, thoáng chốc bữa ăn
đã biến mất. Đến khi đêm đen buông xuống, cả hai lại chìm vào tu luyện.
Đinh Hương tiến vào trạng thái minh tưởng trong lo lắng, nàng lo lắng không
biết đêm nay, tên tà hồn sư nàng chuốc thuốc mê kia có nổi khùng tìm đến hay không. Thế nhưng, mỗi khi nhắm mắt lại nhìn thấy vẻ mặt cười nham
nhở của hắn, làm cho nàng rất khó tập trung minh tưởng. Mãi đến gần một
tiếng sau, mới có thể tu luyện bình thường.
Bất quá, đến giữa đêm đúng là có chuyện thật.
Đinh Hương từ trong trạng thái minh tưởng thanh tỉnh lại, là do một tiếng gọi thất thanh từ bên ngoài vọng vào:
“Có địch tập kích. Mọi người chuẩn bị chiến đấu.”
Địch tập kích? Đinh Hương hai mắt trợn lên. Ở trong Lưỡi Quỷ này, kẻ thù
thực sự chỉ có hồn thú và tà hồn sư mà thôi. Tuy rằng thỉnh thoảng các
bộ lạc khác cũng kiếm chuyện sinh sự nhưng vẫn chưa đến mức tập kích
trong đêm như lúc này.
Nếu thực như vậy thì tình hình cực kỳ căng thẳng, bởi vì hồn thú hoặc tà hồn sư mà biết vị trí bộ lạc họ sinh
sống, bọn họ phải tiến hành một cuộc đại di dân nữa, tìm kiếm một nơi an toàn rồi lại kiến thiết xây dựng hang động, rất tốn nhiều thời gian và
sức lực. Đó là lý do tại sao nhà cửa mọi người trong này lại đơn giản
như thế, bởi vì bọn họ đều không nghĩ mình sẽ sống tại chỗ này lâu dài.
Nghiến răng một cái, Đinh Hương để lại Đinh Khắc vẫn còn dang minh tưởng, đóng kín cửa nhà, thẳng tới khu vực trung tâm mà phóng. Lúc này nơi trung
tâm bộ lạc đã tập trung toàn bộ chiến sĩ, chuẩn bị ngênh chiến.
Trưởng làng đứng ở chính giữa, hai tay chấp sau lưng, trầm giọng nói:
“Mọi người đừng gấp, may mắn không phải hồn thú hay tà hồn sư phát hiện chỗ ở của chúng ta, mà là bộ lạc Thiết Huyết.”
“Thiết Huyết?” Đinh Hương ánh mắt vừa giãn ra lập tức ngưng trọng trở lại. Bởi vì cái tên Thiết Huyết bộ lạc này, so với đối mặt với tà hồn sư hay hồn thú không kém hơn là bao.
Thiết Huyết là bộ lạc tạm gọi là có
chút máu mặt tại Lưỡi Quỷ Đại Đạo, xét về võ lực thì đứng đầu nhưng về
khả năng sinh tồn thì rất tệ. Vì vậy bọn họ thường xuyên kiếm chuyện gây sự với các bộ lạc khác, rồi lấy đi chiến lợi phẩm.
Hầu hết các
bộ lạc đều muốn dĩ hòa vi quý, tránh va chạm trực tiếp, cho nên đều lựa
chọn thỏa hiệp. Dù sao nhân loại với nhau không đoàn kết thì thôi, làm
đi chém giết làm gì. Thế nhưng càng nhân nhượng, Thiết Huyết bộ lạc càng lấn tới, rốt cuộc đêm hôm nay lại tới kiếm chuyện.
Bộ lạc của
Đinh Hương, tên là Khôi Nguyên bộ lạc, là một bộ lạc nằm ở hướng Bắc
Lưỡi Quỷ Đại Đạo, thế lực không lớn cũng không nhỏ. Vì vậy rất hay bị
Thiết Huyết bộ lạc nhắm đến.
“Con mẹ nó, chúng ta cùng ra sống chết với bọn chúng đi.”
Một tên to con hồn sư tức giận quát lên. Hắn lời này nói trúng tâm tư
nguyện vọng của hầu hết những người ở đây, cho nên xuất hiện không ít
thanh âm hưởng ứng.
“Đúng vậy, chúng ta không lý gì cứ phải cống nạp cho bọn chúng mồ hôi công sức của mình.”
“Đi, mở cửa ra ngoài nói cho ra lẽ một lần.”
Thế là, những thanh niên trai tráng trong cơn tức giận không thèm đếm xỉa
tới mệnh lệnh của trưởng làng. Bọn họ đã bị chèn ép quá lâu, bây giờ
giọt nước đã làm tràn ly, tình hình đã thực sự vượt quá khả năng kiểm
soát, một trận huyết chiến nhất định phải xảy ra.