Hắn đúng là có dụng ý khác!
Trăm ánh mắt bất thiện đổ dồn về Vân Chính Thiên, bất quá hắn như cũ bình tĩnh, tựa như hết thảy những ánh mắt kia không liên quan đến mình. Trên đời này không có việc gì là miễn phí cả, Vân Chính Thiên đồng ý xả thân vào nhiệm vụ nguy hiểm, tất nhiên phải có lợi cho hắn và đồng đội, nếu không thì an phận ở đằng sau là được rồi.
Hơi ngừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:
“Bọn ta chỉ có một yêu cầu mà thôi. Nếu như lần này đại chiến thắng lợi, tất cả mọi người thành công tiến vào Hạo Thiên Điện, thì Hạo Thiên Truyền Thừa phải để cho tiểu đội tám người bọn ta tiếp nhận trước.”
Tám người đầu tiên tiếp nhận truyền thừa.
Thì ra là như vậy, hắn còn có cái này dã tâm. Điều kiện vừa nói ra, gương mặt hầu hết tuyển thủ có thực lực cùng danh tiếng ở đây đồng loạt rơi vào một mảnh âm trầm.
“Không thể được.” Vô Khuyết vừa nghe lập tức lên tiếng phản đối.
Hắn rất rõ ràng một chuyện. Hạo Thiên Truyền Thừa là thiên sinh cơ duyên do Hạo Thiên Trì uẩn dưỡng mấy trăm năm mới có thể ngưng tụ ra được. Mà Hạo Thiên Truyền Thừa bản thân nắm giữ năng lượng chung qui vẫn có giới hạn đấy.
Một khi số lượng tuyển thủ tiếp nhận truyền thừa càng lúc càng đông lên, Hạo Thiên Truyền Thừa độ tinh thuần cùng phẩm chất càng thấp đi, cho đến khi không còn lưu lại chút nào thì sẽ biến mất.
Cho nên Vân Chính Thiên vừa nói lên điều kiện của mình, Vô Khuyết lập tức phản đối.
Nguyệt Linh Nhi cũng lắc đầu nói: “Vân huynh tự nhận về mình nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Bất quá Hạo Thiên Truyền Thừa mấy vị trí đầu tiên mang tới chỗ tốt như thế nào chắc ngươi cũng biết, cho nên ta thấy yêu cầu này vẫn hơi quá phận.”
Phải biết Hạo Thiên Truyền Thừa phần đậm đặc nhất năng lượng, chính là rơi vào mười vị trí đầu tiên tiếp nhận. Càng về sau, phẩm chất truyền thừa càng thấp đi, tuy có thể dùng ác linh châu để bổ sung cho phẩm chấn truyền thừa nhưng chung qui vẫn không có tốt bằng. Cũng vì lẽ đó, ai cũng muốn mình là một trong mười người đầu tiên nhận lấy truyền thừa a.
Vân Chính Thiên tiểu đội có đến tám người, đồng nghĩa chiếm lấy tám cái vị trí, bọn Vô Khuyết, Nguyệt Linh Nhi cùng phần lớn tueyern thủ có thực lực tự nhiên không đồng ý.
Vân Chính Thiên chính vào lúc này, vô hỉ vô nộ nói: “Các vị, nhận lãnh nhiệm vụ tiên phong đối với bất cứ tiểu đội nào đều mang tính chất nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại vô cùng trọng yếu cho chiến dịch lần này. Bất quá nếu như các vị đã không đồng ý với điều kiện của ta, vậy thì tiên phong tiểu đội nhiệm vụ lần này hay là chọn lại đi.”
Hắn vậy mà kiên quyết như vậy? Một câu không êm tai liền từ bỏ.
Cổ Lãnh Phong hơi sững sờ, vốn dĩ hắn còn đang muốn thương lượng với hắn một chút, tỷ như cho Vân Chính Thiên tiểu đội mấy cái danh ngạch là được. Ai ngờ hắn lại nhanh như vậy từ bỏ, đây không phải là ép người quá đáng sao.
Vân Chính Thiên trò mèo này tất nhiên không qua mặt được Cổ Lãnh Phong hắn, thế nhưng hiện tại ngoại trừ tiểu đội Vân Chính Thiên ra, cũng không có người nào muốn nhận lãnh nhiệm vụ này. Đây có thể nói là nhiệm vụ không có người thay thế, cho nên Vân Chính Thiên mới làm ra bộ dạng này.
Cổ Lãnh Phong lúc này đành phải lên tiếng xoa dịu tình hình:
“Mọi người bình tĩnh lại một chút. Chuyện này có thể từ từ nói a.”
“Cổ đại ca, hắn rõ ràng quá đáng mà.” Vô Khuyết tức giận.
“Vô huynh, vậy thì các ngươi làm tiên phong tiểu đội đi, mười cái vị trí tiếp nhận truyền thừa tặng cho các ngươi hết.”