Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 412: Chương 412: Hấp Huyết Ma Nhân




“Người đâu?”

Lỗ Hào tức giận quát lên một tiếng, làm cho Huyết Ngục rung chuyển một trận. Hắn tức giận như vậy, là do bên trong phòng giam cuối cùng kia, không thấy bóng dáng quen thuộc Tiểu Tuyết.

Hắn tự nhiên không biết Ân Minh Tuyết sở tu ma lực chứ không phải hồn lực, vì vậy pháp trận phong ấn hồn lực đối với nàng chẳng có tí tác dụng nào. Có lẽ nàng nhân cơ hội Lỗ Hào đi ra gặp Vân Chính Thiên mà lén trốn mất.

Lỗ Hào nét mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng đám thuộc hạ đều biết rất rõ, khi hắn tỏ ra bình tĩnh nhất là khi hắn đang tức giận nhất. Bây giờ cái gì cũng không được làm, thậm chí không muốn thở mạnh, vạn nhất làm Lỗ gia thiếu chủ này điên lên, xem như mạng nhỏ khó giữ.

Hai mắt khép lại một lát sau đã mở ra, Lỗ Hào trong mắt tỏa ra tà ác chi sắc. Hắn vậy mà không cảm nhận được khí tức của Ân Minh Tuyết, phải biết nàng từ đầu chí cuối đều ở trong Tàn Nguyệt Ảnh Lâu này, làm gì có chuyện che giấu được khí tức qua mặt hắn.

Không lẽ nàng đã rời khỏi chỗ này? Không, không có khả năng. Tàn Nguyệt Ảnh Lâu phạm vi ảnh hưởng rộng tới vài dặm, nàng dù có phóng hết tốc lực cũng không thể ngắn ngủi thời gian như vậy chạy ra khỏi lòng bàn tay hắn.

Chắc chắn vẫn còn ở gần đây, chẳng qua không biết nàng làm cách nào che giấu được khí tức.

“Lục soát toàn bộ gia trang, tìm cho bằng được tiện nhân đó.” Lỗ Hào ma uy lại vang lên.

Đám thuộc hạ sau lưng như bắt được một sợi dây cứu sinh, bọn chúng lập tức rời đi thực hiện nhiệm vụ, không muốn nấn ná thêm một giây một khắc nào bên cạnh vị Lỗ gia thiếu chủ này nữa.

Đừng thấy hắn vẻ ngoài lịch thiệp, quí tộc, ăn nói trật tự đàng hoàng mà hiểu lầm, kỳ thực ra Lỗ gia thiếu chủ này là một con ác quỉ đối với chính thuộc hạ của hắn. Chính vẻ bề ngoài đó là một vỏ bọc hoàn hảo để che giấu sự tàn ác ẩn sâu bên trong, mà thời khắc này trông thấy Tiểu Tuyết kia biến mất, Lỗ gia thiếu chủ rốt cuộc thả ra con ác quỉ của mình rồi.

Đám thuộc hạ rời đi rồi, Lỗ Hào vẫn đứng ở trong Huyết Ngục, hắc sắc trường bào đột nhiên tung bay. Trên gương mặt anh tuấn kia đột nhiên có quỉ dị biến hóa, chỉ thấy một cặp mắt đỏ ngầu lộ ra rõ rệt, một cặp nanh sắc nhọn từ khóe miệng nhô ra, phô thiên cái địa cùng hung cực ác dáng vẻ.

Nơi bàn tay trắng nõn tinh xảo kia, đột nhiên mọc ra một bộ hắc trảo, lăng lệ khí thế bạo phát mà ra. Lỗ Hào giơ một tay lên, sau đó nắm lại một nắm. Một cây thánh giá mà đỏ đột nhiên rơi xuống trước mặt, vì hắn cấp cho xoay tròn hình thái.

Từ vạn cổ chí kim đến nay, thánh giá là biểu tượng của thần thánh, đối với hắc ám sẽ mang tới lực bài xích. Vậy mà Lỗ Hào trước mặt bây giờ, như cũ là thánh giá đó nhưng cơ hồ không mang tới cho hắn sự khó chịu nào.

Thánh giá vào tay, Lỗ Hào đem nó đặt lên miệng, trong miệng lẩm bẩm vang lên một loại không hiểu được chú âm.

“A. Lại nữa rồi.” Bên trong phòng giam số một, có người thất thanh kêu lên.

Ngay vào lúc này, chú âm từ trong miệng Lỗ Hào như hóa thành thực thể, từng đạo hắc sắc chướng khí tụ tập lại với nhau, ngắn ngủi vài giây hô hấp đã đồng loạt đem những người có mặt trong phòng giam số một kia, triệt để bao trùm lại. Hóa thành một thứ không khác gì hắc vụ quả cầu.

Tại bên trong hắc vụ hỏa cầu, thê lướng tiếng kêu cứu liên tục vang lên, xen lẫn đó là những tiếng la hét đau đỡn đến hãi người. Tựa như bọn họ đang bị một loại ác ma ẩn nấp bên trong hắc vụ kia tấn công.

Lỗ Hào bên ngoài bình thản khoanh tay chờ đợi, trên mặt nanh ác không chút biến hóa. Cho đến khi hắc vụ quả cầu kia thu nhỏ lại, trở thành một viên huyết sắc ngọc châu to bằng nhãn cầu, thì mới trông thấy rõ ràng tình cảnh ở bên trong phòng giam số một.

Một nữa? Đúng, là một nữa số lượng tù nhân đã biến mất, nói thẳng ra là đã bị hắc vụ kia cắn nuốt máu thịt, trực tiếp hóa thành huyết sắc ngọc châu kia. Sàn nhà vẫn còn vươn vãn vết máu tươi còn chưa kịp khô, không những thế mà những bộ phận cơ thể bị cắn dứt rơi vãi nhiều vô số.

Những tù nhân may mắn còn sống sót, vào lúc này không dám lên tiếng la hét như mọi lần nữa. Bọn họ tựa như hóa thành đất sét, cứ như vậy đứng chết chân.

Trên đời này tại sao lại có một môn công phu tà ác đến như vậy, dùng máu thịt nhân loại để đối lấy một viên nhỏ bé huyết sắc ngọc châu kia. Tuy không biết ngọc châu này rốt cuộc là cái gì, chỉ thấy Lỗ Hào cầm trên tay ngọc châu, trực tiếp bỏ vào miệng, nuốt xuống.

“Khà!” Lỗ Hào sảng khoái thở ra một hơi, bỏ mặc những tù nhân đang bị hoảng loạn kia, hắn quay lưng rời khỏi Huyết Ngục.

“Ta đã nói rồi. Chỉ cần có trong tay Tiểu Tuyết, các ngươi đám vật thí nghiệm này, cũng không cần tốn cơm nuôi dưỡng nữa. Trực tiếp hóa thành ta một phần lực lượng là được rồi.” Lỗ Hào ma âm truyền lại bên trong Huyết Ngục. Mà những tù nhân kia sau khi nghe được, thế giới của bọn họ đã chính thức khép lại một nữa rồi.

Lỗ Hào rời khỏi Huyết Ngục, sau khi nuốt vào huyết sắc ngọc châu kia, thái độ của hắn đã hoàn toàn biến hóa. Phản phất một tên quí tộc lịch thiệp đã thật sự khơi dậy con ác quỉ ngủ say, tà ác khí thế không cách nào diễn tả bằng lời.

Lỗ Hào hướng mắt lên trời, trong mắt lóe ra dị quang. Đột nhiên lúc này, một cặp cánh dơi từ sau lưng mọc ra, phản phất sự xuất hiện của nó làm cho cả tòa Tàn Nguyệt Ảnh Lâu phải run rẩy. Cánh dơi phi thường to lớn, sải cánh phải tới mười mét hơn. Lúc này trông hắn chẳng khác gì một đầu ác quỉ đến từ địa ngục.

Lỗ gia tại sao có thể khiến Hắc Hoang thành nhà đấu giá trực thuộc Thành Chủ phải kiêng kỵ như vậy, tại sao có thể khiến Hình gia chủ nhân Hình Luân thành đám người kia phải đối đãi một cách ngang hàng như vậy. Căn bản là vì võ hồn đặc thù mà Lỗ gia đang nắm giữ.

Bản thể hắc ám võ hồn, Hấp Huyết Ma Nhân.

Lỗ Hào hai cánh khẽ vũ động, thân thể chẳng khác nào đạn đạo phi thẳng lên không trung.

Tại vạn trượng không trung trên đó, Lỗ Hào cặp mắt đỏ ngầu bắt đầu quét một lượt mọi ngóc ngách trong huyễn trận không gian của hắn. Lấy hắn tu vi tinh thần lực, rất tin tưởng chỉ cần Ân Minh Tuyết chưa có rời khỏi phạm vi Tàn Nguyệt Ảnh Lâu, hắn đến cùng sẽ tìm được nàng.

“Khó khăn lắm mới tìm được kẻ thích hợp như vậy, ta sẽ không để ngươi làm kế hoạch tiến hóa của ta vụt mất.” Lỗ Hào trong miệng rít ra từng hơi lạnh.

Huyết sắc thánh giá trên tay hắn đột nhiên lớn lên, nhìn qua không khác gì huyết trượng. Lỗ Hào đem huyết sắc thành giá tại không trung vẽ một đường, tức thì vô số huyết khí tụ tập lại, trở thành huyết sắc thú ảnh có hình dáng giống lang loại kia.

Đệ nhất hồn kỹ của Lỗ Hào, Huyết Lang.

Lỗ Hào trên tay huyết sắc thánh giá vẫn liên tục khua, nhất thời vài giây ngắn ngủi đã chế tạo ra năm đầu Huyết Lang cường tráng. Đám Huyết Lang này tự nhiên không phải thực thể, cho nên bọn chúng có thể tùy ý bay lượn trên không trung mà không để ý bất cứ định luật nào.

“Dùng các ngươi khứu giác, đem nàng tìm ra cho ta.”

HÚ ——.

Năm đầu Huyết Lang ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng, sau đó cả năm con cấp tốc chạy xuống bên dưới Lỗ gia trang, phân ra thành các hướng riêng biệt dò tìm Ân Minh Tuyết vị trí.

“Không tin ngươi trốn được mãi.” Lỗ Hào vẻ mặt dữ tợn, lặng yên huyền phù trên không trung mà chờ đợi.

Tại sao Ân Minh Tuyết có năng lực che giấu khí tức của mình lợi hại đến như vậy, cái này căn bản không liên quan đến nàng tu vi, mà trên hết là liên quan đến nàng ma lực bên trong cơ thể.

Ngay từ đầu Lỗ Hào đã phán đoán tình huống của nàng sai lầm, hắn làm sao biết Ân Minh Tuyết sở tu ma lực. Vì vậy cảm ứng mà hắn làm ra, chủ yếu là dựa theo hồn lực để tìm kiếm. Ân Minh Tuyết may mắn trở thành vô hình dưới sự sai lầm của Lỗ Hào kia.

“Chính Thiên ca ca, huynh mau chóng trở ra a.” Ân Minh Tuyết nấp ở một nơi tối tăm, trong mắt thắp lên một tia hy vọng.

Nàng không thể cùng Lỗ Hào đối đầu, cho nên chỉ dùng chính mình đem ra làm mồi nhử, câu kéo thời gian cho Vân Chính Thiên mà thôi. Hai người ma lực câu thông, Ân Minh Tuyết cũng tạm thời biết được Vân Chính Thiên bên trong huyễn trận không gian kia đang làm cái gì.

Ầm, ầm ——.

Tại bên trong huyễn trận không gian mà Lỗ Hào huy động giam lỏng Vân Chính Thiên, Mã Thiên Hoa hai người. Lúc này ỳ ầm sấm nổ rền vang không ngớt.

Xa xa bên kia, một đạo thon dài thân ảnh mặc trường bào màu trắng, tóc dài bạch kim tung bay sau gáy đang ngồi xếp bằng. Xung quanh hắn mênh mông kim sắc hồn lực tỏa ra không ngớt, hóa thành một lớp kim sắc hào quang phủ lấy bề ngoài.

Vân Chính Thiên hiện tại đang trong thời khắc đột phá Linh Vực cảnh cấp bậc tinh thần lực, mà muốn làm được như vậy hắn cần phải đem Tĩnh Lặng bí pháp cuối cùng cảnh giới Tạo Hóa kia vượt qua.

Thân sinh hồn sư, chảy xuôi hồn lực trong huyết quản, là loại lực lượng cực kỳ gần gũi với tinh thần lực kia. Chính vì vậy bây giờ Vân Chính Thiên không duy trì Hồn Kiếm võ hồn nữa mà lại lấy ra Thất Diện Kiếm võ hồn cùng sở tu hồn lực của mình.

Nếu như Thất Diện Kiếm võ hồn đầy đủ bảy cái hồn hoàn, sau đó đem võ hồn chân thân triệu hoán ra, vậy thì Tạo Hóa cảnh kia dĩ nhiên không làm khó được hắn. Bất quá bây giờ dưới tình huống không cách nào phát huy uy lực của võ hồn chân thân, nhưng hắn vẫn có loại bán trạng thái võ hồn chân thân kia tồn tại.

Loại này bán trạng thái võ hồn chân thân, chỉ có một mình là có thể tu luyện ra được. Đó là đặc thù thuộc tính mà Thất Diện Kiếm võ hồn mang lại. Hắn đối với các loại thuộc tính trên cơ thể phi thường am hiểu, lại lấy tinh thần lực uyên thâm của mình, mới có thể miễn cưỡng đem tất cả bọn chúng dung hòa lại làm một thể, hình thành nên bán trạng thái võ hồn chân thân kia. Tất nhiêu uy lực thật sự, so với chân chính đạt tới bảy hoàn Hồn Thánh, triệu hoán võ hồn chân thân hoàn toàn khác nhau rồi.

Hàng giả, không thể đi so với hàng thật được. Nhưng lúc này bán trạng thái là cái chìa khóa duy nhất giúp hắn vượt qua một cái bình chướng khó khăn này.

Vân Chính Thiên xếp bằng nơi đó đã một tiếng, chính vào lúc này kim sắc hào quang trên người hắn nở rộ. Tại trong mi tâm của hắn, lần lượt vọt ra sáu đạo màu sắc lưu quang khác nhau.

Hắc, lam, hồng, bạch kim, tử, xám tro.

Sáu đạo màu sắc lưu quang này lơ lửng tại hắn đỉnh đầu, dần dần ngưng hình hóa thành sáu đạo kiếm linh.

Hắc sắc, đại biểu cho Hắc Kiếm, hình thái bản nguyên của Thất Diện Kiếm võ hồn.

Lam sắc, đại biểu cho Băng Đế Kiếm, nắm giữ cực hạn chi băng lực lượng.

Hồng sắc, đại biểu cho Hỏa Phượng Kiếm, nắm giữ đỉnh phong thuần khiết hỏa nguyên tố.

Tử sắc, đại biểu cho Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm, nắm giữ thôn phệ chi lực thần bí.

Xám tro sắc, đại biểu cho Thiên Tru Thần Kiếm, nắm giữ linh hồn chi lực.

Chỉ riêng đoàn Bạch kim sắc lưu quang, đại biểu cho Quang Minh Thánh Kiếm kia thì lại không cách nào ngưng hóa kiếm linh. Bởi vì nó trong trận chiến với Dương Viêm lúc trước bị hủy đi.

Vân Chính Thiên ánh mắt lúc này đột nhiên sáng lên, trong người hắn bay ra một cái khiên màu bạc. Đó còn không phải một trong tam đại thần thánh chi vật đang chứa đựng thiên sứ mảnh vỡ hay sao.

Hắn trong miệng trầm thấp thanh âm vang lên:

“Thiên Sứ thần vị xin thứ lỗi, hôm nay gặp phải kẻ thù quá mạnh mẽ cho nên đã làm phiền ngươi. Để phá được huyễn trận này, ta cần phải đột phá chính mình lực lượng cho nên muốn mượn ngươi thần thánh chi lực, tạm thời đem quang minh nguyên tố hóa ra kiếm linh. Chỉ cần ngươi cho phép, Vân Chính Thiên ta một đời mãi khắc cốt ghi tâm, sau này xin cam đoan đem thiên sứ mảnh vỡ này trở về Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, đồng thời sẽ dốc sức giúp thần thánh chi lực chiếu rọi trên thế gian này một lần nữa.”

Vân Chính Thiên thanh âm thành khẩn, hắn tự nhiên không biết chính mình lời này có thể giúp ích được cái gì hay không. Bất quá không có Quang Minh Thánh Kiếm kia kiếm linh, hắn không thể đem bán trạng thái võ hồn chân thân toàn bộ uy lực hiển lộ ra.

Hiện tại hắn trong lòng đang cực kỳ hy vọng, có thể đem thần thánh chi lực một phần nhỏ bên trong thiên sứ mảnh vỡ trở thành hắn hậu thuẫn, giúp cho Quang Minh Thánh Kiếm có thể tạm thời trở lại hình dạng lúc trước.

Ông, ông ——.

Vân Chính Thiên lời vừa nói ra, khiên bạc kia như có linh tính, nó toàn thân khẽ run rẩy một chút. Ngay vào lúc này, một màn tuyệt diễm xảy ra. Tại chính giữa cái khiên bạch, một khỏa trong suốt thủy tinh tinh thạch lấp lóe ánh sáng, sau đó bàng bạc thần thánh chi lực bên trong tinh thạch đó ồ ạt tuôn ra, trực tiếp rót vào bạch kim sắc lưu quang trên đỉnh đầu hắn.

Thiên sứ đáp trả! Hắn thành công rồi.

Vân Chính Thiên ngẩng mặt lên mỉm cười thật tươi: “Xin đa tạ ngài.”

Có thần thánh chi lực rót vào, bạch kim sắc lưu quang mờ nhạt kia rốt cuộc sáng bừng lên. Tại vị trí kiếm gãy đó, một thanh hư ảo kim sắc lưỡi kiếm mọc lên, đem Quang Minh Thánh Kiếm hình dáng lúc xưa khôi phục lại.

Vân Chính Thiên cảm thụ được mạnh mẽ lực lượng từ trong thể nội của mình điên cuồng dao động, không thể nghi ngờ lần này chính là lần đầu tiên Vân Chính Thiên đem toàn bộ lực lượng của Thất Diện Kiếm không chút bảo lưu bạo phát ra. Máu huyết, cốt cách, tinh thần hải tất cả phương vị đều trên diện rộng tăng trưởng.

Lục đạo kiếm linh huyền phù lơ lửng, lục sắc hào quang kia không ngừng giao thoa với nhau, nhìn không khác gì hỗn độn quang vân. Vào thời khắc này, hỗn độn quang vân tại sau lưng Vân Chính Thiên không ngừng bành trướng.

Vù, vù ——.

Vân Chính Thiên hai mắt nhắm lại, sau đó mở ra, hai ống tay áo theo cánh tay phất lên, tức thì thiên địa lập tức hóa thành một trời hỗn độn chi sắc.

...

Banhbaothit

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.