“Chín ngàn năm tu vi ? Vừa bắt đầu liền gặp cấp bậc hồn thú cỡ này ?”
Hoa Quyển Sinh thanh âm có chút dồn dập, hắn là phụ trợ hệ, tất nhiên không mong muốn gặp hồn thú quá cường đại a.
Trái ngược với sự lo lắng của Hoa Quyển Sinh, Can Hữu Long lại có chút hào hứng, nói :
“Chín ngàn năm tu vi có gì mà sợ, chúng ta liên thủ còn không đánh chết nó được sao, ta còn đang muốn thử nghiệm một chút uy lực đệ tứ hồn kỹ a.”
Lương Thế Nhân bên cạnh khinh thường nói :
“Nói ngươi là thằng ngốc không sai, đánh giết nó thì dễ, nhưng lỡ đánh động tới siêu cấp hồn thú đang ngủ trong Thiên Đạo thì sao, ngươi đừng quên ở đây có không ít vạn năm hồn thú tồn tại nha.”
“Mười vạn năm còn có một con đó.” Tiếu Phong nói thêm.
“Suỵt ! Khoảng cách quá gần, nó đánh hơi được chúng ta rồi, mọi người chuẩn bị chiến đấu.”
Vân Chính Thiên không gấp, nói.
Trong Thiên Đạo này, có một loại năng lượng kỳ lạ ẩn giấu đi khí tức hồn thú, khiến cho Vân Chính Thiên có tinh thần lực không thấp cũng không tài nào phát hiện bọn chúng sớm hơn, đến khi phát hiện được nó thì khoảng cách quá gần, không thể nào tránh đi được nữa, vì vậy chỉ có thể chiến đấu mà thôi.
Cả đội ngay lập tức xếp đội hình chiến đấu, lấy Vân Chính Thiên cùng Can Hữu Long đứng đầu, sau lưng là Mã Thiên Hoa, Tiếu Phong và Lương Thế Nhân ba người ngang hàng, cuối cùng là Hàn Thanh Chi và Hoa Quyển Sinh.
Đội hình này giống hình thoi, là đội hình tác chiến bọn hắn thường hay sử dụng. Chủ yếu là đưa cường công hệ có khả năng phòng ngự cao lên trước tiên để đối mặt với công kích bất ngờ của đối thủ, ở phía sau là những thành viên có khả năng gây ra sát thương lớn trên diện rộng để áp chế và quấy rối đội hình đối phương.
Phụ trợ hệ tất nhiên đứng sau cùng, càng kéo dài khoảng cách càng tốt, tận lực tăng phúc.
Hàn Thanh Chi lập tức thả ra Đại Nhật Cửu Quang võ hồn, đệ nhị hồn hoàn lóe lên, phân biệt rơi vào bốn người phía trước, ngoại trừ Tiếu Phong và Hoa Quyển Sinh ra. Tăng phúc tốc độ cực kỳ cần thiết cho quá trình chuẩn bị chiến đấu.
Bây giờ sẽ có hai trường hợp xảy ra, nếu đối thủ vừa tầm, loại tăng phúc tốc độ vô cùng thích hợp cho việc chiến đấu thêm phần linh hoạt, còn nếu đối thủ quá mạnh, tất nhiên là để chạy rồi, không cần phải nói.
Tiếu Phong không được Hàn Thanh Chi tăng phúc, bởi vì hắn là mẫn công hệ, tốc độ là thứ hắn am hiểu nhất. Còn Hoa Quyển Sinh không có trực tiếp chiến đấu, hắn bình thường cũng không có thả ra võ hồn của mình, vì vậy tăng phúc cho hắn cũng không cần thiết cho lắm.
Vân Chính Thiên cùng Can Hữu Long đồng thời phóng thích võ hồn, một vệt sáng lóe lên, Hắc Kiếm rơi vào trong tay, khí tức của Vân Chính Thiên vẫn như bình thường, tĩnh lặng như nước, cứ như hòa vào không khí.
Can Hữu Long thì khác hẳn, bản thân hắn là cường công hệ chiến hồn sư, sở hữu Thiên Nguyên Long võ hồn, một khi võ hồn vừa phóng thích, long ngâm uy áp vang lên, kéo khí tức của hắn tăng vọt. Sau lưng hắn cũng đồng dạng bốn vòng hồn hoàn, lưỡng hoàng, lưỡng tử màu sắc.
Can Hữu Long một năm qua, cũng đột phá cánh cửa Hồn Tông, đồng thời thu được cho mình đệ tứ hồn hoàn ngàn năm cấp bậc. Hồn hoàn này đến từ một đầu Phi Long, mặc dù là Á Long chủng loại nhưng Phi Long thực lực đích xác cường hãn, khả năng hấp thụ xung lực của đối thủ chính là thiên phú kỹ năng của nó, rất hiếm gặp.
Thế nhưng từ khi có được đệ tứ hồn hoàn, cả đội vẫn chưa biết được uy lực hồn kỹ này ra sao. Tình huống này giống với Vân Chính Thiên, đệ tứ hồn kỹ của hẵn cũng chưa lần nào được sử dụng.
Theo ám hiệu của Vân Chính Thiên, toàn đội lui dần về phía sau, tạo khoảng cách với hồn thú phía trước. Mà đầu hồn thú này sau khi phát hiện mùi vị nhân loại, nó gầm lên một tiếng sau đó cấp tốc xông thẳng qua đây.
Cổ thụ bị húc gãy thành đôi, mà ngay khi hồn thú này vừa chạm vào, cổ thụ trực tiếp bị hỏa diễm thiêu đốt.
“Đây là . . .” Hoa Quyển Sinh tập trung quan sát, nói :
“Là Hỏa Cuồng Trư, loại này không tầm thường.”