Nằm ở cực Đông Nhân Vực, là một chuỗi các tòa thành nắm giữ vị trí then
chốt và có qui mô lớn nhất Đấu La Đại Lục. Trong đó nổi trội nhất có lẽ
là Tu La thành. Tòa thành này không những là tấm bình phong chắn giữa
nhân loại và hồn thú, nó cũng là thành lũy duy nhất mà nhân loại có thể
xây dựng trên lãnh thổ Thú Vực trước kia.
Theo chiều dài lịch sử
Nhân Vực, Tu La thành được ví như chiến tích vĩ đại nhất của nhân loại
trong cuộc chiến chống hồn thú dài đằng đẳng mấy ngàn năm nay. Là nơi mà nhân loại có thể tự hào bọn họ có thể chiến đấu chống lại hồn thú, chứ
không phải co ro bảo vệ biên giới lãnh thổ của mình.
Lấy bản đồ
mà hình dung, thì nhân loại lãnh thổ tại cực đông này như một mũi giáo
nhọn đâm sâu vào Thú Vực địa vực, mà đứng ở đầu mũi giáo tất nhiên là Tu La thành.
Hết thảy hồn sư bên trong Tu La thành đều là những kẻ
không sợ chết, hoặc không còn gì để mất. Vì vậy mới phù hợp với chủ
trương của Tu La thành, đó là hàng ngày tấn công vào Thú Vực lãnh thổ,
đòi lại từng tấc đất của nhân loại xưa kia.
Mà Tu La thành có tư
cách làm được việc này, tất nhiên gốc gác phải vô cùng thâm hậu. Còn nhớ đương thời Thành Chủ Đường Các Vân kia, cũng chính là Đường Môn nhân,
hơn nữa còn là Trưởng lão điện một thành viên quan trọng. Nói cách khác, gốc gác của Tu La thành ít nhiều liên quan đến Đường Môn.
Trong
thời gian Vực Chủ cùng đám Thành Chủ mất tích, Tu La thành hoàn toàn
không xảy ra chút nào bạo loạn, bởi vì cường giả Đường Môn nhiều như
mây, có bọn họ tọa trấn, căn bản không có bất kỳ thế lực nào hăm he
chiếm lấy tòa thành này.
Đây cũng là sẽ nơi diễn ra hội nghị cao cấp các siêu cấp thế lực trong Nhân Vực trong vòng năm ngày tới.
Năm ngày sau.
Tại chỗ tập kết, ngoại trừ Bao lão thân ảnh quen thuộc, còn có thêm một số
thành viên cao tầng Truyền Linh Tháp đi theo. Thiên Phủ lần này xuất
kích, chỉ vỏn vẹn ba người. Vân Chính Thiên phủ chủ, Lôi Vương Lương Thế Nhân và Lý lão sư. Lần này không phải đi đánh trận, cho nên cũng không
cần mang theo quá nhiều binh mã. Chỉ cần Lương Thế Nhân và Lý lão sư,
một võ một văn là đủ rồi.
“Vân Chính Thiên đệ tử, ra mắt các vị tiền bối.”
Ngoại trừ Bao lão ra, thì sau lưng lão có thêm ba người khác. Bọn hắn đều mặc kim sắc trường bào, đại biểu địa vị cao thượng trong Truyền Linh Tháp
tổ chức. Trong cái tổ chức này, ngoại trừ Bao lão đứng ở trên cùng, nắm
giữ cương vị Truyền Linh Tháp tổng tháp chủ, thì bên dưới hắn có một vị
phó tháp chủ cùng bốn vị Truyền Linh Sứ. Dưới nữa mới tới mười hai vị
Tháp Chủ, tỷ như Băng Ngọc Linh kia.
Mà hiện tại có mặt ở đây, cũng chính ba trong bốn vị Truyền Linh Sứ. Đội hình phải nói đại cường.
Vân Chính Thiên nháy mắt nhận ra, bọn họ dao động hồn lực phải nói vô cùng
cường mãnh, chí ít đều là Siêu Cấp đấu la trình độ, tương đương khủng bố tồn tại. Xem ra Truyền Linh Tháp nội tình so với Vực Chủ thế lực không
sai biệt là mấy.
Cổ lão thế lực gốc gác thâm hậu, quả thật là đáng sợ a.
“Tiểu Thiên, để ta giới thiệu cho ngươi mấy người. Vị này là Triệu Bang, đứng đầu tứ đại Truyền Linh Sứ. Hai người còn lại là Lệ Mẫn Chi và Huyền
Các, đều là Truyền Linh Sứ. Bọn họ so với Băng Ngọc Linh tiểu nha đầu
vai vế còn cao hơn một bậc, ngươi nhận thức qua.”
Vân Chính Thiên không dám thất lễ, lập tức hướng ba người bọn họ cung kính bái kiến.
Triệu Bang càng là bước tới một bước, hai tay chấp sau lưng, nhìn Vân Chính
Thiên có chút tán thưởng. Hắn là một cái khôi ngô vạm vỡ trung niên nam
tử, đầu tóc đen búi gọn gẽ sau lưng, gương mặt rất thân thiện.
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, chẳng trách Bao tháp chủ thu ngươi làm đồ
đệ. Ngươi phải biết tổng tháp chủ cực kỳ cổ hủ a, sống gần hai trăm năm
nhưng đệ tử cũng chỉ có một mình tiểu nha đầu Ngọc Linh kia.”
Bao lão nghe vậy, liền hướng Triệu Bang mắng: “Ngươi thì tốt hơn chắc, nếu
không phải ta đích thân chỉ thị ngươi thu nhận hai tên nhóc Trương gia
kia, coi như ngươi đời này một tên đồ đệ vắt vai cũng không có, làm sao
dưỡng già.”
“Hắc, ta tự có chính kiến của mình. Vả lại hai tên
nhóc họ Trương đó cũng có chút tư chất, nếu không làm sao ta lại đồng ý
với ngươi cơ chứ.”
Vân Chính Thiên nhìn một màn này không khỏi
mắc cười, những người đứng đây đều là đỉnh tiêm nhân vật, nhưng bọn họ
nói chuyện lại mang tới cảm giác vô cùng chất phác thân thiện, không
giống như địa vị cao cao tại thượng của họ a.
Vị thứ hai trong tứ đại Truyền Linh Sứ, Lệ Mẫn Chi không nhịn được mà lên tiếng:
“Bao tháp chủ, Đường Môn người ở đâu, làm sao còn chưa tới?”
Lệ Mẫn Chi là nữ tính Truyền Linh Sứ duy nhất, nàng là một cái kiều diễm
nữ nhân, làn da trắng như tuyết, vóc dáng tuyệt trần. Mặc dù so với Băng Ngọc Linh còn có một chút chênh lệch những cũng tuyệt đối xứng với danh xưng cực phẫm mỹ nữ a. Lệ Mẫn Chi là người thường đứng ra hòa giải một
khi mấy lão già này khởi xướng cãi nhau.
Bao lão nghe vậy mới đình chỉ công kích Triệu Bang, khẽ vuốt chòm râu nói:
“Tu La thành là lãnh địa của bọn hắn. Cho nên đã từ sớm có mặt tại đó rồi.
Khi nào tới nơi bọn hắn sẽ chủ động liên lạc với chúng ta.”
Vị thứ ba trong Truyền Linh Sứ, Huyền Các cũng đột nhiên lên tiếng:
“Tháp chủ, lần này có nắm chắc?”
Bao lão không do dự trả lời: “Không có nắm chắc, nếu không ta còn đem theo
ba người các ngươi làm gì. Một khi kế hoạch của ta không được hội nghị
thông qua, không còn các nào khác ngoài sử dụng vũ lực.”
Ba người Thiên Phủ nghe vậy, trong lòng khẽ giật mình. Chuyện này rốt cuộc là
sao? Tại sao đi đàm phán mà còn chuẩn bị dùng vũ lực nữa. Không phải mọi người cần đoàn kết lại giải quyết Vực Chủ sự tình hay sao.
Bao
lão mỉm cười nhìn Vân Chính Thiên đang ngẩn người bên kia, cười nói:
“Yên tâm đi, một lát lên đường, ta sẽ nói cho người toàn bộ kế hoạch lần này. Nếu như mọi thứ thuận lợi, đám Vực Chủ cơ hội được cứu sẽ rất
cao.”
Vân Chính Thiên mấy người ngoài gật đầu ra cũng không biết nói gì nữa.
“Thời gian đã đến. Lên đường.” Triêu Bang hô lên, tức thì bốn vị siêu cấp
cường giả Truyền Linh Tháp thả ra hồn lực của mình, hình thành một cái
vòng tròn khổng lồ, bao phủ lấy ba người Thiên Phủ.
Vù!
Chớp mắt một cái bọn hắn đã phóng như bay, biến mất ở đường chân trời.
...Cực Đông Nhân Vực, Tu La thành, Tu La điện.
Đại điện dâng hiến một màu đen kịt, từng khối đá trên tường đều được điêu
khắc tỉ mỉ những họa tiết cổ xưa, không gian trong điện làm cho người
khác nhìn vào không khỏi rợn cả người. Tương truyền những vật liệu để
xây dựng tòa Tu La điện này, là đến từ xương và máu của hồn sư và hồn
thú chết trong chiến tranh zWlBh4l suốt ngàn năm qua. Cho nên tòa đại
điện này, ẩn chứa bên trong đó là sát niệm vô cùng kinh khủng. Cũng
chính những sát niệm này, đã giúp cho Tu La thành sừng sững ngần ấy thời gian trong lãnh thổ Thú Vực.
Chính giữa đại điện là một cái bàn
tròn khổng lồ, đường kính phải vượt quá hai mươi mét, chất liệu của cái
bàn này được cho là từ vạn năm Tu La thụ đã chết mà đóng ra. Phía bên
ngoài bàn tròn có hai mươi ghế, đại diện cho các thế lực lâu đời nhất,
có tư cách ngồi vào vòng đàm phán này.
Truyền Linh Tháp, Vực Chủ
thế lực và Đường Môn chính là chiếm lấy sáu ghế, mỗi thế lực là hai ghế. Còn lại mười bốn thế lực kia, mỗi một ghế. Đây chính là bằng chứng cho
thấy ba thế lực mạnh mẽ nhất Nhân Vực hiện giờ là ai.
Hội nghị
cao cấp các cổ lão thể lực chỉ có thể diễn ra nếu như có sự kiện nào đó
mang tầm ảnh hưởng đến vận mệnh của nhân loại. Mà Vực Chủ thế lực toàn
bộ chủ lực bị đánh bại và bắt giam, tất nhiên đủ để chấn động toàn bộ
Nhân Vực, rất phù hợp để triệu tập hội nghị lần này.
Đây cũng là lần hội nghị đầu tiên trở lại sau tám năm trăm năm yên bình.
Lấy tốc độ phi hành của bốn vị Siêu Cấp đấu la thi triển, khoảng cách từ
phía Bắc xuống cực Đông không còn là vấn đề. Không tới hai canh giờ, Vân Chính Thiên đã có mặt tại Tu La thành, trực tiếp tiến vào Tu La điện.
Lúc này trong điện có rất nhiều người, hầu hết bọn họ đều là những người
Vân Chính Thiên chưa từng gặp mặt. Bất quá, mãnh liệt ba động hồn lực
hắn vẫn có thể nhận ra, tại chỗ này có ít nhất trăm vị Phong Hào đấu la, trong đó có không ít hơn hai mươi vị đạt tới Siêu Cấp tầng thứ.
“Được rồi, bây giờ cứ giữ im lặng. Mọi chuyện để vi sư lo liệu, được chứ?”
Cảm nhận Vân Chính Thiên hơi sốt ruột, Bao lão lên tiếng trấn an.
“Đệ tử minh bạch.”
Đoàn người Truyền Linh Tháp tiến lại gần bàn hội nghị, bốn phía xung quanh
hàng trăm ánh mắt rơi vào bọn họ. Dù sao Truyền Linh Tháp cũng là đương
đại đệ nhất thế lực, mà Vực Chủ tạm thời mất tích. Truyền Linh Tháp
chính là người chủ trì hội nghị hôm nay.
“Tổ chức chúng ta có hai ghế, sao? Không tệ chứ hả?” Bao lão có chút đắc ý cười nói.
Vân Chính Thiên liếc mắt nhìn sang hai ghế gần đó nhất, chính là nơi Đường
Môn tọa vị. Lúc này đã có hai người ngồi sẵn, mà một trong hai người đó
chính là vị thần bí lão giả mà hắn đã gặp ở Đường Môn tổng bộ gần Thanh
Long thành, sư phụ của Đường Tâm.
Vân Chính Thiên chủ động tiến tới chào hỏi. Lần trước không có Đường Môn giúp đỡ, sự tình Mộng gia xem ra khó khăn hơn nhiều.
“Hắc hắc, đừng khách khí. Lần trước ngươi đem Đường Tâm tin tức báo cho ta, coi như chúng ta không ai nợ ai.”
Thần bí lão giả cười nói.
Bao lão cũng bước tới bên cạnh, nói: “Đế lão quỷ thì ra ngươi còn chưa chết a, ngươi một đời chẳng có gì đáng nói, bất quá tên đồ đệ của ngươi quả
thực không tệ. Tin tức tuyệt mật như vậy cũng gửi về được, ta thật muốn
gặp hắn một lần a.”
Vị thần bí lão giả kia kỳ thực là cường giả
cùng thời với Bao lão và Vực Chủ, tên gọi là Đế Tôn Dạ, thường gọi là Đế lão quỷ. Lão cũng là một trong hai vị Đường môn phó môn chủ, phụ trách
hoạt động tại Nhân Vực.
Ngoại trừ Đường Môn môn chủ không rõ tung tích kia thì vị còn lại phó môn chủ đang bí mật hoạt động tại Thú Vực.
“Bao lão quỷ ngươi còn chưa chết, Đế Tôn Dạ ta làm sao dám đi trước một
bước, hắc hắc. Tiểu Phàm, sao không qua đây bái kiến tổng tháp chủ
Truyền Linh Tháp đi.”
Người mà Đế lão quỷ gọi là Tiểu Phàm, kỳ
thực là Đấu Hồn Đường đường chủ, vai vế so với Đế lão quỷ tất nhiên nhỏ
hơn, nhưng tuổi tác hiện tại đã hơn trăm tuổi rồi a. Đối với mấy lão
quái vật sống lâu năm, thì trăm tuổi không khác gì đám thanh niên cả,
nghĩ có chút buồn cười.
“Đường Các Phàm, bái kiến Bao tháp chủ.”
Vị đường chủ này gương mặt anh tuấn, trên người có một loại đặc thù lãnh
tụ khí chất bất phàm, thực lực không cần phải nói. Đấu Hồn Đường của
Đường Môn là đơn vị tác chiến bậc nhất, đường chủ của đơn vị này tự
nhiên chiến lực không thể tầm thường được. So với tứ đại Truyền Linh Sứ, cũng không chút nào thua kém.
“Tiểu Phàm, đại ca của ngươi mất
tích, cũng đừng quá đau buồn. Hôm nay hai bên chúng ta phối hợp lại, còn không cứu được bọn hắn hay sao.” Bao lão hạ giọng nói.
“Tất nhiên sẽ cứu được.” Đường Các Phàm hừng hực chiến ý nói.
Đường Các Phàm vị đại ca mà Bao lão nhắc tới kia, cũng chính là Tu La thành
Thành Chủ, Đường Các Vân. Để cứu cho bằng được đại ca của mình, hắn hội
tình nguyện trả bất cứ giá nào a.
Đế lão quỷ chính vào lúc này đứng dậy, hướng đông đảo quần hùng, thanh âm thâm thúy vang lên:
“Đã đến lúc khai mạc hội nghị, mọi người mau ổn định vị trí.”
Đế lão quỷ là cường giả có danh tiếng bậc nhất, một lời lão nói ra, mấy
cái cổ lão thế lực lập tức làm theo, nháy mắt đã ổn định chỗ ngồi. Chỉ
có người đứng đầu mới có thể ngồi trên ghế, những thành viên đi theo chỉ có thể đứng ở sau lưng mà thôi.
Lúc này mọi ánh mắt đều đổ dồn
về phía thế lực đề nghị thành lập hội nghị, Truyền Linh Tháp tổ chức.
Bao lão thì đã ngồi xuống một ghế, bất quá vẫn còn một ghế chưa có người ngồi.
Đế lão quỷ thấp giọng nhắc nhở: “Bao lão quỷ ngươi quên
qui tắc rồi sao, mau chóng lấp đầy ghế thì hội nghị mới có thể bắt đầu.
Thời gian có chút gấp rút rồi a. Mà hôm nay phó tháp chủ của ngươi không đến sao? Truyền Linh Sứ ba người các ngươi một người ngồi vào đi.”
Trong điện lập tức có tiếng bàn tán xôn xao, qui củ căn bản như vậy mà Truyền Linh Tháp còn bỏ quên, làm sao có tư cách chủ trì hội nghị lần này
được. Thế nhưng, dưới con mắt kinh hãi của mọi người, cái ghế thứ hai
kia bất tình lình đã có người đặt mông ngồi vào.
Người vừa ngồi
vào làm cho cả đại điện đang ồn ào bỗng nhiên trầm lắng lại. Hắn không
ai khác ngoài tên tiểu tử tóc trắng đi theo sau lưng Bao lão lúc nãy,
Vân Chính Thiên.