Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 151: Chương 151: Huyết Đế Lời Mời




“Kiếm Thần Quyết, đệ nhị thức - Hư Vô Kiếm Pháp.”

Thâm thúy thanh âm tựa như sát thần từ thời viễn cổ sống lại, ngập tràn trong thiên địa mùi vị chết chóc. Lấy vị trí Vân Chính Thiên làm hạch tâm sau đó điên cuồng khuếch tán trong không khí.

Một cỗ kiếm ý hư huyễn mà ra, ngưng tụ tại bàn tay của hắn, hình thành một vệt dài kiếm ảnh hào quang màu đen ngòm. Vân Chính Thiên tay không mà lại có kiếm, cảnh giới này đã vượt qua phạm trù một tên hồn sư có thể đạt được.

Bởi vì Kiếm Thần Quyết này, chính là tinh hoa một đời của Kiếm Thần ở kiếp trước truyền thừa lại. Sở dĩ mười mấy năm nay hắn không thể nào đem Kiếm Thần Quyết phát dương quang đại ở Đấu La Đại Lục, bởi vì loại kiếm quyết này, chỉ có thể sử dụng được một khí hắn nắm trong tay lợi khí năm xưa, cũng chính là thanh Huyết Kiếm ẩn giấu trong cơ thể hắn bây giờ.

Loại kiếm quyết này, là dựa trên vô số tuyệt học kiếm đạo ở Địa Cầu, nghiền ngẫm hơn hai mươi năm thời gian, rốt cuộc đúc kết mà ra. Năm xưa hắn võ học vô số, thế nhưng chân chính tuyệt học do bản thân sáng tạo ra, cũng chỉ có một Kiếm Thần Quyết này.

Kiếm Thần Quyết căn bản chính là vận dụng nội công, kết hợp với kiếm ý của bản thân mà thành. Thế nhưng trọng sinh ở Đấu La Đại Lục về sau, nội công liền thay thế bằng tinh thần lực. Lại nói tới từ khi gặp lại Huyết Kiếm, nữa năm qua hắn vẫn duy trì luyện tập theo Kiếm Thần Quyết khẩu quyết, bất quá chưa từng có chút thành tựu.

Vừa nãy trong phút giây sinh tử, hắn kiên định một hồi, cuối cùng đã đem Kiếm Thần Quyết thành công vận dụng.

Kiếm Thần Quyết nguyên bản chia ra làm ngũ thức. Đệ nhất thức là Thiên Kiếm Hoàn Nguyên, chính là kiếm ý bộc phát từ trong thể nội của hắn, vừa có tác dụng khắc chế cường công kẻ địch, vừa tạo thành một lớp phòng ngự vững chắc.

Đệ nhị thức liền gọi là Hư Vô Kiếm Pháp, có khả năng trong thời gian nhất định lấy tinh thần lực cùng kiếm ý dung hợp lại với nhau, hình thành một đạo kiếm ảnh hào quang, sở hữu hư vô lực lượng thần bí. Thích hợp khi chiến đấu mà tay không tất sắt.

Đệ nhất cùng đệ nhị thức triển khai tương đối dễ dàng, thế nhưng tam thức còn lại không giống như vậy. Hiện tại hắn cũng không thể đem tam thức kia ra sử dụng, chỉ có thể chờ đợi tinh thần lực tiến vào cảnh giới uyên thâm hơn.

Huyền Chương đang xông tới cũng phải đình chỉ hành động, hắn đưa mắt ngắm nhìn Hư Vô Kiếm lăng lệ trên tay Vân Chính Thiên, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Loại năng lượng hóa hình này, hắn không phải chưa nhìn thấy, thế nhưng trong tình huống hồn lực bị phong ấn, lại có thể đem kiếm ảnh ngưng tụ, người bình thường tuyệt đối không làm được.

“Ngươi . . . rốt cuộc là ai ?”

Huyền Chương thanh âm lộ rõ sự kinh hãi, nói.

Vân Chính Thiên nở nụ cười nhàn nhạt, thanh âm trong trẻo mà uy áp vang lên:

“Ta là Kiếm Thần.”

Hưu !

Bốn chữ kia vừa rơi xuống, Vân Chính Thiên như một cơn lốc thẳng tới vị trí Huyền Chương mà đi. Hư Vô Kiếm trên bàn tay hắn để lại một vệt dài điểm sáng, nhìn qua rất giống một dòng sông màu đen đang rạch một đường ngang qua không gian.

Kiếm ý gào thét phóng xuất, đem Huyền Chương nhỏ bé bên kia hoàn toàn bao phủ lại. Hắn phản phất có cảm giác như bị hút vào một cõi hư vô không sự sống, xung quanh một màu tối đen như mực. Hít thở cũng chậm lại mấy phần.

Huyền Chương tính cách mạnh mẽ, lâm vào tuyệt cảnh không hỗn loạn đã tương đối kinh người. Hắn trường mâu trong tay loạn vũ đánh ra, tựa như muốn đem không gian này chém nát ra một cái thông lộ để cứu rỗi sinh mệnh nhỏ bé.

Đến khi trước mặt có một tia sáng lóe lên, Huyền Chương kinh hỷ nhanh tay chộp lấy, thì không gian này đột nhiên hóa thành vô số mảnh vụn, cũng ngay lúc này, tia sáng lúc nãy lại hóa thành một tia tử vong khí tức. Chớp mắt một cái, Hư Vô Kiếm trên tay Vân Chính Thiên đã hướng về Huyền Chương mà chém tới.

Huyền Chương hai mắt thất kinh, hắn lập tức cúi gập đầu xuống tránh đi một kiếm này, thế nhưng kiếm pháp của đối phương linh hoạt hơn so với hắn tưởng tượng. Vân Chính Thiên lật tay xuống liền đem Hư Vô Kiếm rạch một đường trên lưng đối thủ.

“A.” Huyền Chương rên lên một tiếng đau đớn, cố gắng đạp chân vọt ra xa, đề phòng Vân Chính Thiên có hậu chiêu, ngay sau đó hắn liền có cảm giác không đúng.

Hư Vô Kiếm Pháp của Vân Chính Thiên, chính là lấy không làm có. Hư Vô Kiếm trên tay hắn là do ngưng tụ mà ra, tất nhiên linh hoạt hơn thực kiếm rất nhiều.

Mà ngay vị trí vết thương do kiếm ảnh gây ra, cũng không có máu chảy xuống, chỉ nhìn thấy trong đó có một tia hư vô mùi vị, phản phất đem toàn bộ máu huyết của Huyền Chương cắn nuốt. Cảm giác trống trãi tràn ngập đại não, khiến Huyền Chương hành động chậm chạp đi rất nhiều. Nhưng đối với sinh tử chi đấu, hắn chập một nhịp liền đặt một chân vào tử môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.