Trung cấp Thăng Linh Đài rất dễ gặp hồn thú cường đại, vì vậy không thể
không cẩn thận dò xét từ xa. Nếu như chuẩn bị không tốt, tự nhiên ăn
không ít thiệt thòi. Mà Vân Chính Thiên bản năng sinh tồn mạnh mẽ, tự
nhiên sẽ không mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy.
Rất nhanh Tiểu
Phượng truyền xuống cho hắn hình ảnh quang cảnh phía trước. Cách khoảng
hai trăm mét có một đầu hồn thú bốn chân đang đứng một mình.
“Ồ, là vạn năm Hỏa Diễm Sư Vương.”
Hỏa Diễm Sư Vương! Đây là một loại hồn thú rất quen thuộc với Vân Chính
Thiên, năm đó sáu tuổi hắn tự mình rèn luyện trong Bắc Long sơn mạch,
mém chút nữa đã chết dưới vuốt của nó. Không ngờ mười mấy năm trôi qua
lại có thể gặp lại trong Thăng Linh Đài này, xem như có duyên.
Chỉ có một khác biệt là Vân Chính Thiên hiện tại đã không còn là tiểu tử tự đại năm đó. Đối với hắn mà nói, vạn năm Hỏa Diễm Sư Vương trước mắt đã
không thể đe dọa được hắn tính mệnh.
Cước bộ chậm lại, Vân Chính
Thiên hai mắt đăm đăm nhìn vạn năm Hỏa Diễm Sư Vương bên kia, cảm thấy
có chút không đúng. Sư Vương loại hồn thú này không sống đơn lẻ mà
thường đi thành một đoàn lớn. Trước mắt nó đang đứng một mình, rõ ràng
rất giống như đang giăng bẫy a, lại còn giống như đang ngủ gật nữa chứ.
“Hồn thú máy tính mô phỏng mà cũng có bậc này trí tuệ.” Vân Chính Thiên hừ
lạnh, tức thì sau lưng Phượng Hoàng Dực nhanh chóng triển khai ra, hai
cánh vỗ nhẹ đem thân thể hắn lượn lên không trung đứng cạnh Tiểu Phượng.
“Hống.”
Vạn năm Hỏa Diễm Sư Vương trông thấy con mồi của mình tự nhiên phi hành lên không trung, nó có vẻ tức giận gầm lên một tiếng, tức thì từ trong rừng sâu bắn ra vô số hỏa cầu, tất cả đều nhắm vào hai đạo thân ảnh một
người một điểu ở trên kia mà oanh kích.
Vân Chính Thiên lúc này
hai mắt híp lại, Hỏa Phượng Kiếm hiện ra trên tay, bàng bạc hỏa nguyên
tố mang theo kiếm khí khuếch đại ra, hung hăng đánh xuống đám hỏa cầu
bên dưới.
Ầm! Ầm!
Tiểu Phượng cũng không có đứng chơi, nó
bốn cánh vẫy mạnh, một đoàn hỏa cuồng phong bạo phát mà ra, va chạm với
vô số hỏa cầu đang bắn lên, song phương vừa lập tức nổ ra một trời đầy
hỏa diễm.
Ngăn cản thế công đầu tiên của địch thủ, Vân Chính
Thiên cũng không có gấp gáp truy kích. Hắn huyền phù trên không trung,
tinh thần lực như hải dương bao la tỏa ra bốn phía.
“Một, hai,
ba... Hai mươi mốt, hai mươi hai. Nhiều đến như vậy?” Vân Chính Thiên
trong miệng lẩm bẩm đếm, nhất thời một tia kinh hãi thốt lên.
Quần thể Hỏa Diễm Sư Vương này có đến hai mươi hai con, trong đó có bốn con
tu vi vượt quá vạn năm, còn lại đều xấp xỉ năm ngàn năm trở lên. Thật là một cái khủng bố quần thể, với chỉnh thể thực lực này cho dù gặp phải
ba, bốn vạn năm hồn thú cũng đủ sức đánh một trận.
Phải biết bốn vạn năm hồn thú thế nhưng tương đương với đỉnh cấp Hồn đấu la cấp bậc hồn sư a, tuyệt đối không thể khinh thường.
“Tiểu Phượng!” Vân Chính Thiên đột nhiên hướng Tiểu Phượng kêu gọi.
Tiểu Phượng linh trí không thấp nhưng vẫn chưa đến mức có thể nói được như
Tiểu Hùng. Nó chỉ nhìn Vân Chính Thiên gật gù cái cổ, đại biểu nó đang
lắng nghe mà thôi.
“Ngươi có biết, đối mặt với quần thể hồn thú thì cách nhanh nhất đánh tan sỹ khí của bọn chúng đó là gì không?”
Tiểu Phượng nghe xong ánh mắt trở nên mông lung, nhất thời lắc lắc cái đầu không biết.
Vân Chính Thiên chậm rãi nói: “Đó chính là tiêu diệt con đầu đàn.”
Thoại âm vừa rơi xuống, Vân Chính Thiên tinh thần lực khóa chặt một con Hỏa
Diễm Sư Vương có thể trạng to lớn nhất, cũng là con thống lĩnh quần thể
Sư Vương này.
Trong tự nhiên, cách thức để phân biệt đầu đàn với
tộc đàn bình thường rất đơn giản. Con đầu đàn thường không chủ động tiến công, mà phần lớn đều đứng ở phía sau chỉ huy tộc đàn của mình. Bất quá đối với quần thể Hỏa Diễm Sư Vương thì lại khác, con đầu đàn cũng chính là con máu chiến nhất. Hầu hết những trận chiến mà cả quân thể tham
gia, nó đều là con xung phong hàng đầu.
Gừ!
Hoa Diễm Sư
Vương đầu đàn cảm nhận ánh mắt Vân Chính Thiên trừng trừng nhìn mình, nó há miệng gầm lên một tiếng oai vệ, bốn chân giẫm địa, tức khắc thân thể to hơn ba mét phóng thẳng lên không trung, cắn tới Vân Chính Thiên.
Hỏa Diễm Sư Vương thể chất mạnh mẽ cộng thêm bản tính hung hăng, cho dù đối phương có là phi hành hồn thú đi chăng nữa, đã bị nó nhắm trúng thì nó
sẽ toàn lực đi công kích, bất kể không chiến không phải sở trường của
mình.
Ngay tại thời điểm Hỏa Diễm Sư Vương đầu đàn phóng người
lên, ở phía sau lưng nó những cái khác tộc nhân cũng há mồm phun ra vô
số hỏa cầu, làm cho Vân Chính Thiên tầm nhìn nhất thời trở nên rối loạn.
“Tiểu Phượng.”
Vân Chính Thiên quát lớn, tức thì Tiểu Phượng hai cánh càng vỗ mạnh hơn,
hỏa diễm cuồng phong nháy mắt lớn hơn gấp hai lần. Trực chỉ bắn về phía
Hỏa Diễm Sư Vương đang phóng lên.
Xoạt!
Hỏa Diễm Sư Vương
một trảo vung ra, tức thì hỏa diễm cuồng phong của Tiểu Phượng bị xé làm hai nữa, nổ tung. Rõ ràng công kích của Tiểu Phượng không thể làm khó
được nó, dù sao song phương tu vi cũng có chênh lệch nhất định.
Vân Chính Thiên hừ lạnh một tiếng, đệ tứ hồn hoàn lóe sáng, Chân Phượng
Thiên Mệnh. Nhu hoàn ánh sáng tăng phúc nhẹ nhàng rơi xuống, đem khí thế Tiểu Phượng nhanh chóng bành trướng lên.
Chỉ thấy Tiểu Phượng hư ảnh càng thêm ngưng thực, bốn cánh vũ động, lần nữa phát động công kích về phía Hỏa Diễm Sư Phương.
Đối với sự công kích của Tiểu Phượng, Hỏa Diễm Sư Vương không còn cách nào
ngoài tận lực đối bính, tạm thời bỏ qua cho tên nhân loại tóc trắng kia. Vân Chính Thiên gật đầu một cái, tuy rằng Tiểu Phượng tiếp cận vạn năm
cấp độ, nhưng dù sao nó hiện tại chỉ là hồn linh, so với chân chính hai
vạn năm Hỏa Diễm Sư Vương kia, quả thực không thể chống cự được lâu.
Mà ngay thời điểm Chân Phượng Thiên Mệnh mở ra, Hỏa Diễm Sư Vương rốt cuộc xuất hiện một tia thận trọng. Bàn về huyết thống, Phượng Hoàng Tứ Dực
so với Hỏa Diễm Sư Vương mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu Tiểu
Phượng là thực thể sống, sợ rằng không cần đánh thì Hỏa Diễm Sư Vương
cùng tộc đàn của nó cũng nguyên ý lùi xa ngàn trượng rồi.
“Hót.”
Lanh lảnh tiếng phượng thót cất cao, Tiểu Phượng cùng Hỏa Diễm Sư Vương
đầu đàn bắt đầu lao vào nhau. Song phương đều là hỏa thuộc tính, nhất
thời hỏa diễm hừng hực, đốt sáng cả một mảnh rừng rậm lên.
Vân
Chính Thiên lúc này sau lưng hai cũng vỗ nhẹ, chậm rãi hướng mấy con Hỏa Diễm Sư Vương bên dưới bay xuống. Bình thường mà nói, khởi xướng giao
tranh ầm ĩ ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm là một chuyện hết sức ngu ngốc.
Bất quá đây là kế hoạch của hắn vạch ra từ đầu, hắn muốn mượn trận giao
chiến này thu hút tới càng nhiều càng tốt hồn thú.
Dĩ vãng yếu ớt thời điểm đã qua rồi, bây giờ Vân Chính Thiên có đủ tự tin tung hoành
ngang dọc trong trung cấp Thăng Linh Đài. Chỉ cần hắn không tiến về biên giới cao cấp Thăng Linh Đài, sẽ không gặp phải mười vạn năm tồn tại,
chung qui không có gì phải sợ.
Hỏa Phượng Kiếm nắm trong tay chớp mắt hoán đổi, Băng Đế Kiếm tế ra, Hỏa Phượng Dực cũng thu lại.
Băng cùng Hỏa là thiên sinh đối địch, đánh với Hỏa Diễm Sư Vương, Băng Đế Kiếm tự nhiên phi thường phù hợp.
Vân Chính Thiên mũi kiếm hướng về hai đầu vạn năm Sư Vương trong đàn, hàn ý lăng lệ phóng thích. Hai con vạn năm Hỏa Diễm Sư Vương chỉ kịp cảm nhận không khí chung quanh biến lạnh, sau đó một mảnh lam sắc ánh sáng đã ập tới.
Ầm!
Trở thành cực hạn chi kẻ nắm giữ, Vân Chính
Thiên tùy tiện một kiếm liền có thể thúc đẩy băng lực lượng đến tận
cùng. Mà hai con vạn năm Sư Vương dưới một kiếm này, không cách nào đón
được, trực tiếp bị hóa thành tượng băng, thậm chí băng nhận còn lướt qua một số con tu vi ngàn năm Sư Vương, đem thân thể cường mãnh của bọn
chúng xé tan nát.
Ở bên ngoài phòng điều khiển, công nhân viên
Truyền Linh Tháp phụ trách giám sát không khỏi dụi mắt mấy lần. Rõ ràng
đối với chuyện vừa xảy ra bên trong Thăng Linh Đài thực khó mà tin được.
Đấy là hai đầu vạn năm Hỏa Diễm Sư Vương a, vậy làm sao mà giống như rẻ
rách, Vân Chính Thiên tùy tiện một kiếm liền đem bọn chúng hóa băng lại.
“Thực không hổ là Bao tháp chủ đệ tử.” Có người cảm thán.
Kỳ thực nếu trực diện quyết đấu, Vân Chính Thiên vẫn có nắm chắc đem hai
đầu vạn năm Hỏa Diễm Sư Vương kia chém giết, chỉ có điều phải tốn không
ít thời gian và công phu thôi. Mà lúc nãy một kiếm này lại có hiệu quả
kinh hãi như thế, nguyên nhân chỉ có một.
“Khắc chế thuộc tính.” Bao lão đột nhiên từ phía sau đi tới, làm mấy tên công nhân viên phải nghiêm trang hành lễ.
Bao lão không có để ý, lại nói tiếp: “Hắn không phải kẻ ngốc, nếu không
phải địch thủ là hỏa hệ hồn thú, chỉ sợ trước mắt đã cao chạy xa bay. Xú tiểu tử gặp may còn bày đặt thể hiện.”
Nghiêm khắc thế? Đám công nhân viên nghe vậy lập tức trợn mắt há mồm, phải biết hồn sư lứa trẻ
như Vân Chính Thiên kia, muốn tìm được người thứ hai vô cùng khó, vậy mà Bao lão đối với dường như còn chưa có hài lòng cho lắm a.
Bên
trong Thăng Linh Đài, Vân Chính Thiên sau khi đem hai đầu vạn năm Sư
Vương triệt để đóng băng, một đấm vung ra liền đem hai pho tượng này
chấn nát. Sau đó ánh mắt không chút nào che giấu sát khi lượn một vòng
đám Hỏa Diễm Sư Vương còn lại.
“Sao vậy, còn không lên?” Vân Chính Thiên nhàn nhạt cười.
Bọn tộc nhân này tu vi đều chưa bước vào vạn năm, trí tuệ vẫn chưa linh
hoạt cho lắm. Mắt thấy đầu đàn Sư Vương còn đang quần chiến với Phượng
Hoàng Tứ Dực ở bên kia bất phân thắng bại, bọn chúng đấu chí không có vì vừa mất hai con đầu lĩnh mà hao hụt đi. Trái lại còn cường thịnh hơn
mấy phần.
Vân Chính Thiên thấy vậy, nụ cười tàn độc nở ra. Chung
qui hồn thú vẫn chỉ là hồn thú, chưa bước vào mười vạn năm cấp bậc thì
trí tuệ không thể so với nhân loại được. Cũng chính vì vậy, khi triển
khai giao chiến, Vân Chính Thiên đem đầu đàn Hỏa Diễm Sư Vương vứt sang
cho Tiểu Phượng.
Có hai mục đích để hắn làm việc này, thứ nhất
Tiểu Phượng gần đột phá lên vạn năm cấp bậc, để cho nó giao chiến tích
lũy thêm kinh nghiệm. Thứ hai nữa đó là hắn không muốn quần thể Sư Vương vì con đầu đàn chết sớm mà cụp đuôi chạy trốn, hắn 00jyNgV muốn tận
dụng tối đa linh khí trên cơ thể bọn chúng để đề thăng niên hạn hồn
hoàn, nhanh một chút đem Tiểu Phượng tiến hóa.
Hỏa Diễm Sư Vương
lại xông tới thêm mấy con, Vân Chính Thiên uyển chuyển như rắn, Băng Đế
Kiếm trong tay như một con màu lam mãng xà, đem thân thể đám Sư Vương
rạch ra từng làn máu tươi. Mà máu vừa chảy ra lập tức đóng băng lại, Vân Chính Thiên lại điều khiển băng nguyên tố có trong máu của Sư Vương,
thi triển Băng Tỏa Thuật, khóa chặt mọi hành động của địch thủ, sau đó
dễ dàng chém giết.
Từ đầu chí cuối, hắn hồn lực tiêu hao rất ít,
lại có hồn lực vòng xoáy bên trong cơ thể liên tục hấp thu thiên địa
nguyên lực, bổ sung chỗ hồn lực tiêu hao. Kiểu chiến đấu này, cho dù có
trăm con Hỏa Diễm Sư Vương, hắn vẫn không có mệt mỏi chút nào.
Cứ như vậy, số lượng Hỏa Diễm Sư Vương liên tục giảm đi, cho đến khi đầu
đàn Hỏa Diễm Sư Vương phát hiện tình hình nguy cấp, nó mới gầm lên một
tiếng chấn lui Tiểu Phượng lại, hướng đầu về phía sau ra hiệu cả tộc rút lui.
“Hót.”
Ngay lúc Hỏa Diễm Sư Vương cả tộc tháo nhau
chạy, thì bất ngờ một tiếng hót kinh thiên không biết từ đâu vang lên.
Lệnh Tiểu Phượng trở về bên người, Vân Chính Thiên thu hồi sát khí, đem
tinh thần lực tỏa ra truy tìm tung tích hồn thú vừa đến.
Oành!
Tại vị trí Hỏa Diễm Sư Vương đầu đàn vừa chạy qua, một đoàn hỏa diễm cuồng
bạo từ trên không trung bắn xuống, đem một mảnh đại địa chớp mắt đốt
thành tro tàn. Dưới một kích này, Hỏa Diễm Sư Vương tộc đàn chỉ còn sót
lại một mình con đầu đàn mà thôi, nó hiển nhiên cũng bị thương, trước
ngực thấm đẫm máu tươi.
Phải biết Hỏa Diễm Sư Vương là hỏa hệ hồn thú, lại bị một hỏa hệ công kích đả thương. Như vậy mới biết chủ nhân
của công kích lúc này sở hữu hỏa thuộc tính so với Hỏa Diễm Sư Vương cao hơn một bậc.
Vân Chính Thiên ánh mắt gắt gao khóa chặt đạo hồn
thú vừa xuất hiện trên không trung kia, thì phát hiện nó là một loại
điểu hồn thú, chỉ có hai cánh nhưng tựa như che phủ cả bầu trời. Trên
người nó tầng tầng lớp lớp lông vũ như hỏa diệm sục sôi, cái cổ thon dài cùng với một cái mỏ nhọn hoắc màu vàng kim. Trên đỉnh đầu của nó có một cái mào giống như hỏa diệm chi tinh, đang không ngừng tỏa ra sáng chói
hồng quang. Phía sau ba cái đuôi xòe rộng ra, trên đó tràn ngập hoa văn
hình ngọn lửa, vô cùng kỳ quái.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Vân Chính Thiên tròng mắt ngưng trọng. Bởi vì loại điểu hồn thú này, chính
là tồn tại tương đương với Phượng Hoàng chủng tộc, đồng dạng là Bách
Điểu Chi Vương.
Hỏa Vương Thiên Tước.