Can Hữu Long, Lương Thế Nhân cùng hai tên đầu lĩnh Đinh Lăng, Lão Bạch triển khai va chạm về sau. Thuần túy hồn lực khuếch tán ra xung quanh cũng đủ làm mấy tên thảo khấu lâu la tu vi không đủ phải chủ động lui về sau hơn chục mét.
Man lực đấu với mị lực, lôi hệ đấu với lôi hệ. Bọn họ ác chiến một trận này, sợ rằng một sớm một chiều không thể nào kết thúc được.
Không thể tiếp tục công kích hai người Thế Nhân, đám lâu la kia liền chủ động quay sang đối tượng còn lại. Tự nhiên là Vân Chính Thiên một người một kiếm đang quầu ẩu ở bên kia.
Hắc Kiếm trong tay hắn mỗi lần lóe lên, đều đem một chút máu huyết của địch nhân lưu lại.
Đại đa phần thuộc hạ của Hắc Phong đều là Hồn Tôn cấp bậc, ở tu vi này bọn chúng căn bản không thể so với Vân Chính Thiên đã tiến vào Hồn Vương, tuy nhiên số lượng địch thủ nhiều như vậy vẫn có thể áp đảo hắn một chút.
Bất quá không may cho bọn chúng một điều, Vân Chính Thiên không phải một tên thiếu niên bình thường, hắn thế mà có được kiếp trước ký ức.
Kiếp trước hắn là Kiếm Thần tung hoành ngang dọc, quá khứ đại chiến vô số trận đã làm hắn đúc kết được không biết bao nhiêu kinh nghiệm quý báu. Đối với loại quần chiến như thế này, hắn lại cực kỳ thoải mái cùng ung dung đón nhận.
Vân Chính Thiên chiến thuật vận dụng chủ yếu để lấy một địch nhiều lúc này, đó chính là đẩy nhanh nhịp độ trận đấu, tăng cường tốc độ công kích, đồng thời thường xuyên lấy đối phương làm lá chắn đòn, trở thành chính mình bùa hộ mệnh. Vì thế đại chiến về sau, số lượng ngã gục dưới kiếm của hắn càng lúc càng tăng lên.
Tuy địch nhân đông đảo, nhưng hắn vẫn không quên vứt một nụ cười châm chọc về phía Hắc Phong ở xa xa.
Một tên thảo khấu sở hữu loại gấu võ hồn, dưới thế công cuồng mãnh của đối phương, hắn rống lên một tiếng giận dữ. Sau lưng hắn ba vòng hồn hoàn liên tục nhấp nháy. Hùng trảo vừa hóa to ra liền đánh thẳng tới trước mặt Vân Chính Thiên.
Chỉ thấy Chính Thiên hắn mặt không hề biến sắc, trong một tia sát na, phản phất hắn dường như cùng với không khí hòa thành một thể thống nhất, thân thể nhẹ nhàng lại thập phần uyển chuyển như rắn.
Mắt thấy hùng trảo vung tới, Vân Chính Thiên mũi chân vừa điểm nhẹ thân thể đã nhảy vọt lên, đem hùng trảo làm điểm đặt chân đồng thời tránh đi công kích của đối thủ.
Cự Hùng hồn sư này mặc dù kinh ngạc vì thân thủ của đối phương, nhưng hắn cũng không có bối rối. Tên này ở bên trong Liên Minh vẫn tính có chút thực lực, khả năng chiến đấu không tệ, tương tự kỹ năng thực chiến cũng là như vậy.
Ngay khi Vân Chính Thiên mũi chân vừa chạm vào tay hắn, tay còn lại năm ngón tay lập mở ra dự định đem cổ chân đối phương chụp xuống thì đột nhiên trước mặt tối sầm kèo theo cảm giác đau đớn cùng cực xuất hiện.
Vân Chính Thiên không những bộ pháp linh hoạt mà cước pháp cũng vô cùng vi diệu, nương theo tay gấu lực lưỡng làm bàn đạp, một gối tông thẳng vào mặt tên thảo khấu khiến máu mũi máu miệng trực trào ra.
Một cước này, trực tiếp đánh gãy lỗ mũi của tên thảo khấu này khiến hắn không nhịn được mà rên la mấy tiếng, thân thể thiếu điều muốn trực tiếp thoát lực buông bỏ cho chiến đấu.
Thế là, Vân Chính Thiên không bỏ lỡ cơ hội này. Dư âm đau đớn từ một cước còn chưa hết, một vệt sáng lóe lên liền để lại một vết thương sâu hoắm ngay giữa ngực. Tên Cự Hùng hồn sư chỉ kịp trợn trắng hai mắt rồi ngã xuống bất động.
Đám thảo khấu xung quanh vừa nhìn thấy đầu gấu hồn sư này vong mạng, cả đám không khỏi nuốt xuống một ngụm lãnh khí. Tên đầu gấu này, thế nhưng là một tên ba mươi chín cấp Hồn Tôn, hoàn toàn có thể so với Hồn Tông cấp độ. Vậy mà giao đấu với tên thiếu niên tóc trắng này không tới ba chiêu, liền trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo.
“Vô dụng.” Hắc Phong hai tay chấp sau lưng, đứng ở một bên lắc đầu nghiến rắng nói.
Thuộc hạ của hắn đông đến như vậy, tinh anh cũng không thiếu, vậy mà đối phó một tên thiếu niên tuổi còn chưa tới hai mươi, lại không thể đem đối phương áp chế một cách nhanh chóng, trái lại còn bị tử thương không ít. Mặt mũi Hắc Phong dần dần chuyển sang màu xám tro, tựa như một ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào.