Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 607: Chương 607: Lấy hắn ra đền




Hai vị Cực Hạn Đấu La cứ như vậy nghị luận đến điểm cuối của vấn đề.

Nhạc Thiên Thần đặt xuống chén rượu của mình, mỉm cười thật tươi nhìn Bao lão: “Có được lời hứa của Bao Lão Tiên Sinh, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc có thể rửa được nỗi ô nhục này rồi. Ta Nhạc Thiên Thần cũng sẽ không thẹn với tổ tiên.”

Bao lão cũng buông trên tay chén rượu, bất đắc dĩ cười lắc đầu, ôm quyền cung kính: “Không dám ở trước mặt Nhạc huynh xưng cái gì tiên sinh, ngươi gia tộc chịu lấy ra chút sức lực kỳ thực đã nể mặt lão đệ ta rất nhiều rồi.”

Nhạc Thiên Thần sắc mặt hồng thuận, tay vuốt chòm râu trắng dưới cằm, lại nói: “Làm sao có thể không ra chút sức đâu? Nhân loại tồn vong đã huyền một đường, thân là Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Không giấu gì lão đệ ngươi, kỳ thực ta đã hạ lệnh cho tiểu tử Ân Minh Nghĩa dẫn theo dưới trướng hơn hai mươi Phong Hào Đấu La hồn sư tiến vào Thú Vực hạch tâm lãnh địa từ mấy canh giờ trước. Chắc có lẽ bây giờ đã đi được nữa đoạn đường, cũng gần đến rồi, rất có thể sẽ cùng với đại quân của ngươi gặp gỡ đấy. Bây giờ cảm phiền lão hiền đệ ngươi đợi ta một lát, ta thu xếp trong gia tộc ổn thỏa liền cùng ngươi đi. Thật rất muốn đánh cho đám súc sinh kia một trận nhớ đời a.”

Bao lão nghe xong không khác nào tượng đá, mặc kệ xuân phong dạt dào vỗ vào mặt cũng không lay động được lão, rốt cuộc mọi chuyện bây giờ vỡ lẽ ra, nhìn vẻ mặt cười như khóc của Bao lão, phảng phất giống như đứng giữa thiên địa mà gào rống lên: “Lão hồ ly khốn kiếp nhà ngươi dám lừa ta!”

Nhạc Thiên Thần một mặt vô tội, lại rót đầy hai chén rượu, tự mình cầm lên một chén, dốc đầu uống cạn, còn thở ra một tiếng sảng khoái. Lão gia hỏa này, tự nhiên bây giờ vô cùng đắc ý. Vốn dĩ lấy cái cớ ra sức giúp đỡ liên minh thảo phạt Thú Vực, khiến cho Bao lão miễn cưỡng đáp ứng Nhạc Thiên Thần dốc sức tìm hung thủ đã hủy hoạt và cướp đoạt kiện thứ ba Thánh Vật kia. Đổi lại Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc sẽ phái ra trong tộc tinh anh nhất hồn sư, thậm chí bao quát vị Cực Hạn Đấu La Nhạc Thiên Thần cũng đích thân xuất trận.

Theo lời nói của Nhạc Thiên Thần có thể thấy được, cho dù Bao lão hôm nay không tới mời chào, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc cũng sẽ nhảy vào vòng chiến, chỉ có điều vị Cực Hạn Đấu La này không biết có hay không cũng ra trận, hoặc là lão ý định từ đầu cũng sẽ ra trận nhưng cố ý nán lại đợi Bao lão đến mời chào, sau đó chiếm một chút tiện nghi. Sự thật như thế nào chỉ sợ cũng chỉ có một mình Nhạc Thiên Thần biết được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nhạc Thiên Thần cáo già lão luyện, suy tính chặt chẽ chu đáo, chiếm lấy Bao lão tiện nghi, nhưng không phải Bao lão cũng đã đáp trả rồi hay sao. Nhạc Thiên Thần đối với Bao lão uy tín cực kỳ coi trọng, tâm trạng vẫn vui sướng vì vừa đào được một cái hố to cho Bao lão nhảy xuống, nhưng vị thái thượng đại trưởng lão nào biết được Bao lão vừa rồi chính là tương kế tựu kế, lão rõ ràng đoán biết được chân tướng thủ phạm nhưng thủy chung không có trực tiếp nói ra, dùng ưu thế này mà kéo dài mặc cả.

Bao lão nước cờ lần này có thể xem như thỏa đáng, giống như ngoài ánh thì sáng tùy tiện đáp ứng Nhạc Thiên Thần yêu cầu, lại tỏ dáng vẻ buồn bực vừa bị người ta tính toán, thế nhưng trong bóng tối, lão một điểm tức giận cũng không có, trái lại còn phi thường thống khoái. Đâu phải dễ gì mà mời chào được một vị Cực Hạn Đấu La ra tay đâu.

Cực Hạn đấu la tâm tính há lại có thể lấy khái niệm bình thường mà hình dung được, vừa rồi đối ẩm nhìn qua vô cùng hòa nhã nhưng kỳ thực chính là một hồi vô hình tỷ thí. Ai thắng ai bại phải xem hồi sau, dù sao trước mắt nên làm là lấy đại cục làm trọng, còn chuyện sau này thế nào thì để sau này tính đi. Nghĩ đến đây, Bao lão mọi lo âu lập tức quẳng ở sau đầu, hết sức quên đi.

Song phương thập phần miễn cưỡng đạt được hữu nghị, Nhạc Thiên Thần cũng không khoái thác, trực tiếp dặn dò trong tộc trưởng lão còn ở lại, sau đó lập tức theo Bao lão chạy ra tiền tuyến. Hai người bọn họ đều là Cực Hạn Đấu La tầng thứ, tộc độ cực kỳ nhanh, chỉ vỏn vẹn một canh giờ đã bắt kịp Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đoàn người đang hành quân.

Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc đương đại tộc trưởng là Ân Minh Nghĩa, người này cũng chính là Ân Minh Tuyết phụ thân. Bao lão thông qua Vân Chính Thiên đã biết được gúc mắt của phụ tử bọn họ, nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm để nói ra, chờ sau này bọn họ gặp nhau, sau đó tự giải quyết thì hơn.

Bất quá, Bao lão ánh mắt nhìn Ân Minh Nghĩa cũng không mấy thiện cảm, điều này làm cho Ân Minh Nghĩa vẻ mặt ngẩn ngơ, không biết mình đã làm gì đắc tội vị Tổng Tháp Chủ Truyền Linh Tháp này, rõ ràng song phương lâu lắm mới gặp lại nhau mà.

Nhạc Thiên Thần thay thế Ân Minh Nghĩa dẫn đoàn, chỉnh đốn hàng ngũ xong, tất cả dùng hết tốc lực theo Bao lão chạy tới tọa độ Đế Tôn Dạ, Tô Trịnh đã hẹn trước. Chỉ cần hai chi đội ngũ này xác nhập lại làm một, Nhân Vực đại quân có thể nói chiến lực khổng lồ, ít nhất là ngàn năm trở lại đây khủng bố nhất.

Quanh đi quẩn lại, đã hơn một ngày kể từ khi Bao lão nhận được mật lệnh từ Vân Chính Thiên thông qua Thiên Vương Lệnh, lão có thể nói dốc hết sức mình làm ra rất nhiều cống hiến có lợi cho đại quân, đích thân đi chào mời Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc, làm cho đại quân chiến lực một đoạn lớn tăng trưởng. Bất quá, lão như cũ không cảm thấy yên tâm, bởi vì Vân Chính Thiên không có xuất hiện làm tâm trạng lão vô cùng ngổn ngang.

Một lát sau, song phương hội họp lại, Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc chân chính gia nhập liên minh, dưới trướng Bao lão lại có nhiều hơn hai mươi vị Phong Hào Đấu La, trong đó đáng kể nhất là Nhạc Thiên Thần vị này chín mươi chín cấp tu vi. Luận vai vế, Bao lão cũng muốn kém Nhạc Thiên Thần một chút, tu vi tầng thứ cũng là như vậy. Nhưng Nhạc Thiên Thần bởi vì gia nhập vòng chiến chậm trễ, cho nên vị trí tổng chi huy vẫn như cũ giao cho người có năng lực nhất là Kim Quang Đấu La.

Đế Tôn Dạ nhìn đoàn quân mà Bao lão dẫn về, nội tâm không khỏi rung động. Đường Môn cùng Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc giao tình cũng không nông, bất quá lão từng thử mời chào Nhạc Thiên Thần như bị vị này ngang nhiên cự tuyệt, còn nói cái gì ẩn thế gia tộc, chỉ cần con cháu sống yên ổn là được rồi nữa chứ. Vậy mà bây giờ bị Bao lão dẫn dụ chui ra, Đế Tôn Dạ lợi hại hoài nghi, song phương đã thỏa hiệp được cái gì đó.

“Đừng thần tượng ta, ta chỉ là truyền thuyết mà thôi.” Bao lão biết được tâm ý của Đế Tôn Dạ, không bỏ qua cơ hội mà lên mặt.

Đế Tôn Dạ hừ lạnh: “Lão mập nhà ngươi đừng vội đắc ý, tuy ta không biết ngươi ở trong bóng tối thỏa hiệp với lão Nhạc cái gì, nhưng chỉ sợ cũng không phải tầm thường sự tình a, ráng mà làm nhé.”

Bao lão bị phản kích làm nổi hết cả da gà, vội vàng xua tay: “Cái gì mà trong bóng tối thỏa hiệp, làm gì có chuyện này.”

Đế Tôn Dạ híp mắt: “Thật không? Huynh đệ lâu năm, có gì khó khăn thì nói ra để ta còn giúp.”

Bao lão thở dài một cái, nhìn Đế Tôn Dạ một lúc, sau đó cũng ngắn gọn nói ra trong lòng phán đoán. Đế Tôn Dạ càng nghe càng trợn mắt: “Lần này lớn chuyện rồi đó, ngươi còn dám hứa cho qua chuyện nữa chứ.”

“Hừ, nếu đổi lại là ngươi thì ngươi làm sao? Trước mắt chỉ có thể làm vậy thôi, có lão Nhạc giúp đỡ thì chúng ta phần thắng càng lớn hơn một chút.” Bao lão tức giận đáp trả, như chém đinh chặt thép nói: “Cùng lắm chiến tranh kết thúc sau thì trở mặt thôi. Ta không có ý định giao Vân Chính Thiên cho hắn đâu.”

Đế Tôn Dạ cũng một mặt lo lắng: “Dù là vậy nhưng cái gia tộc đó chiến lực không thể xem thường, Phong Hào Đấu La nhiều như nấm. Mà lão Nhạc người kia xem mấy món Thánh Vật còn hơn tính mạng của lão, bây giờ nó bị đồ đệ ngươi nuốt mất rồi, lấy gì trả, chẳng lẽ lấy hắn ra đền? Các ngươi sự tình lần này tốt nhất đừng kéo ta vào nha, Đường Môn ta không muốn liên quan đâu.”

Bao lão hai mắt đột nhiên ngưng lại, quay đầu nhìn Đế Tôn Dạ: “Lão quỷ, ngươi vừa nói cái gì? Nhắc lại ta nghe.”

Đế Tôn Dạ chợt ngẩn ngơ: “Ta nói Đường Môn không muốn liên quan. Ngươi làm sao vậy?”

Bao lão lắc đầu xua tay, mặt giục giã: “Không phải, câu trước đó.”

Đế Tôn Dạ lại nói: “Lấy gì trả, chẳng lẽ lấy hắn ra đền.”

Lấy hắn ra đền!

Đúng vậy, là lấy hắn ra đền. Bao lão nghe xong bốn chữ này, trên mặt không che giấu chút nào tiếu ý, nhìn qua vô cùng nham hiểm. Đế Tôn Dạ hơi chần chừ: “Lão mập, ngươi làm sao thế, đừng nói với ta ngươi không nghĩ tình sư đồ mà cống nạp hắn cho lão Nhạc, không khéo hắn bị rút xương lột da đó.”

“Phí nhiều lời. Ta tự có kế hoạch. Bây giờ thời điểm không sai, chuẩn bị toàn lực tấn công đi.” Bao lão trầm giọng, thái độ nghiêm nghị trở lại.

Đế Tôn Dạ hừ lạnh, hắn đã quen với tác phong cổ quái của Bao lão, cũng không để ý nữa, lập tức hướng bên dưới tam quân hạ lệnh, toàn lực xuất kích, lấy tốc độ thật nhanh xâm lấn vào Thú Vực hạch tâm lãnh thổ. Kèn trống rền vang, không có ý định bảo lưu khí thế, bọn hắn hôm nay ý đồ chỉ có một, đó là muốn khuynh đảo Thú Vực một trận kinh thiên động địa, không chiến thắng tuyệt không trở về.

Bao lão nhìn bên dưới đông đảo hồn sư hành quân, trong mắt tràn ngập chiến ý.

Đột nhiên tay lão hơi động, từ trong túi áo lấy ra một khỏa Thiên Vương Lệnh, tùy tiện thao tác, lập tức đầu dây bên kia vang lên một đạo mị lực thanh âm: “Báo cáo đi.”

Bao lão nghe được quá đỗi quen thuộc thanh âm, trong lòng không khỏi ấm áp, sau đó trả lời: “Tiểu Thiên, sư phụ đến rồi. Ngươi đang ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.