Theo chân thần bí lão giả tiến vào càng sâu hơn bên trong Đường Môn trụ sở, Vân Chính Thiên mới hiểu được tại sao cái tông môn này hoàn toàn xứng với danh xưng đệ nhất tông môn trên toàn cõi Đấu La Đại Lục.
Đại điện nối tiếp đại điện, từng khu vực đều có cơ quan trùng điệp, ngoại nhân căn bản không thể ở bên trong Đường Môn tác quai tác quái được. Chưa kể đệ tử Đường Môn không có như trong tưởng tượng của Vân Chính Thiên ít đến thảm thương, mà chân chính tầng tầng lớp lớp ở trong này kín tiếng âm thầm tu luyện.
Dựa theo hồn lực ba động trên người bọn hắn truyền ra, xem ra không có ai tu vi thấp hơn Hồn Tông bốn hoàn, thập chí một số đệ tử mạnh mẽ đến mức hắn không thể đoán ra tu vi của bọn họ.
Những tên Đường Môn đệ tử đều có đặc điểm chung, chính là mặt nạ. Phải, bọn hắn đều đeo mặt nạ để che giấu thân phận của mình.
Thần bí lão giả từ đầu đã tiện tay vứt cho hắn một cái mặt nạ, là bạch sắc mặt nạ. Để Vân Chính Thiên danh tính có thể được bảo tồn.
Cả hai người di chuyển một hồi lâu, rốt cuộc cũng dừng chân lại. Vân Chính Thiên ngẩng đầu quan sát xung quanh thì phát hiện hắn đang ở trong một tòa đại điện rộng lớn, so với mấy cái đại điện vừa đi qua lúc nãy, lớn hơn rất nhiều.
Tòa đại điện này trần nhà cao ít nhất hai mươi mét, bốn phía rộng khắp. Ngay chính giữa tòa đại điện là hai mươi mốt bức tượng bằng đá khổng lồ, chiều cao phải tới năm mét.
Không cần giới thiệu, Vân Chính Thiên liền biết hai mươi mốt bức tượng hình người này đại biểu cho cái gì. Đó chính là niềm tự hào của Đường Môn truyền thừa suốt ba vạn năm qua, hơn thế nữa, bọn hắn còn có có chung một danh hiệu, Sử Lai Khắc Thất Quái.
Vân Chính Thiên nhìn lên ba pho tượng được điêu khắc nổi bậc nhất, chính giữa còn không phải tiên tổ Đường Tam hay sao, hai vị phân biệt bên trái là Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo, bên phải là Long Thần Đấu La Đường Vũ Lân.
Chính là ba vị đại năng đứng đầu toàn cõi Đấu La Đại Lục từ thời đại thượng cổ đến bây giờ.
Chẳng trách Đường Môn ba vạn năm vẫn vững như bàn thạch, gốc gác thâm hậu cỡ này, Vân Chính Thiên dù đã nghe qua từ lâu nhưng chân chính va chạm, trong lòng không khỏi khẩn trương lên rất nhiều.
Thần bí lão giả lắc người một cái liền đem thân thể đặt xuống cái ghế chủ tọa, sau đó lại hướng Vân Chính Thiên phất tay.
Hắn cũng nhanh chóng tìm một cái ghế ngồi xuống, bình tĩnh chờ đợi.
Ngày hôm nay hắn là người đến đây đưa ra đề nghị được giúp đỡ, mong muốn đã nói hết, bây giờ chỉ trông chờ câu trả lời của đối phương.
Nữa ngày trầm mặc, thần bí lão giả rốt cuộc lên tiếng:
“Đường Tâm . . . Hắn vẫn khỏe chứ?”
Vân Chính Thiên ánh mắt kinh ngạc, vị lão giả này từ khi biết lệnh bài trong tay hắn là của Đường Tâm, lão luôn mồm hỏi thăm tin tức của hắn.
“Tiền bối, Đường Tâm ca vẫn khỏe, hiện tại hắn đang trà trộn vào Tà Hồn Điện bên kia, đồng thời đạt được địa vị tương đương không thấp.”
Nghe Vân Chính Thiên trả lời, thần bí lão giả cười khổ: “Có phải người trong lòng hiếu kỳ, không biết tại sao ta đối với Đường Tâm lại quan tâm như vậy, đúng chứ?”
“Tiền bối đi guốc trong bụng ta. Đường Tâm ca đối với ta rất tốt, có người vì hắn mà quan tâm, kỳ thực ta lại rất cao hứng.”
Vân Chính Thiên lễ phép đáp.
Thần bí lão giả nghe vậy liền cười ha hả: “Tiểu tử rất biết ăn nói. Không giấu gì ngươi, Đường Tâm kỳ thực là đệ tử thân truyền của ta, không những thế hắn còn là Đường Môn đại thiếu chủ, là người được chính môn chủ chỉ định sẽ trở thành trụ cột của Đường Môn trong tương lai.
Vân Chính Thiên nghe vậy, cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Đường Tâm nhận nhiệm vụ trà trộn vào Tà Hồn Điện, đích xác phải có chỗ hơn người, hắn còn là hậu đại của Hạo Thiên Tông, tương lai định sẵn bất phàm.
“Hắn nhận nhiệm vụ này đã gần mười năm không có trở về. Vì vậy nhìn thấy lệnh bài của hắn trong tay ngươi, ta liền muốn bắt ngươi khai ra mọi thứ a.” Thần bí lão giả cười nói.
Vân Chính Thiên lúc này minh bạch, Đường Tâm lệnh bài có chỗ khác biệt, nguyên lai do hắn là đại thiếu chủ Đường Môn.
Đối với Đường Môn sự tình này, Vân Chính Thiên trong nội tâm lại thêm phần kính phục. Muốn trở thành Đường Môn trụ cột, không ngờ phải nhận nhiệm vụ hung hiểm như vậy. Sinh hoạt với tà hồn sư trong Tà Hồn Điện, có thể nói là nguy hiểm nhất nhiệm vụ mà Đường Môn có thể nghĩ ra a.