Thiên Chủ ký ức tới đây chấm dứt, không trung bên kia hình ảnh đứt đoạn
hóa thành khói trắng cứ thế tan đi. Mà bên dưới Vân Chính Thiên ba người lúc này đồng loạt thở ra một cái nặng nề.
Loại dồn dập như thế
cố sự, cho dù là Vân Chính Thiên tâm tính thành thục cũng rất khó tiếp
nhận. Hắn lần thứ hai nhìn qua Thiên Chủ ký ức, như cũng nội tâm rúng
động không có nhạt phai. Mà Lương Thế Nhân, Can Hữu Long không cần phải
nói, trực tiếp rơi vào trầm mặc.
Một lát sau Can Hữu Long là
người phá tan sự tĩnh lặng: “Lão đại, ngươi nói Ám Thiên triệt để trở
mặt là do hắn chứa chấp Tà Đế hồn phách, nghe lời xàm tấu hay vẫn là vì
Ma Hoàng thể phách cùng nguyên thần?”
Vân Chính Thiên nghĩ ngợi một chút rồi đáp:
“Ta nghĩ đều không phải. Lấy Ám Thiên thông minh như vậy, muốn bị Tà Đế dụ
dỗ tuyệt không có khả năng. Cũng không thể nói Bất Diệt Ma Hoàng nguyên
thần làm hắn tâm lý biến đổi được, bởi vì phần này thần cấp lực lượng đã thật sự hòa tan, bị Ám Thiên triệt để hấp thụ, căn bản không thể tạo
thành cái gì uy hiếp dẫn đến biến hóa tâm lý.”
“Rốt cuộc là vì cái gì?” Lương Thế Nhận thuận miệng hỏi.
Đúng vậy, rốt cuộc là vì cái gì khiến Ám Thiên biến chất như vậy. Nếu như
không có chuyện này xảy ra, Nhân Vực lực lượng sẽ càng khó nói. Vân
Chính Thiên lẫn Ám Thiên đều chắc chắn tương lai thành tựu Cực Hạn đấu
la, chung cực chi tranh lại càng có cơ hội chiến thắng.
Thở ra
một hơi, Vân Chính Thiên chậm rãi nói: “Có lẽ... tất cả đều do ta. Nói
đúng hơn là do phần tối bên trong ta. Trên người Ám Thiên, ta nhìn thấy
được những thứ xấu xa nhất của mình, là những thứ từ khi sinh ra tại thế giới này ta muốn che giấu, là ta cực đoan tính cách của kiếp trước. Ám
Thiên không có lỗi, người có lỗi duy nhất ở đây là ta. Bởi vì trong
khoảnh khắc phân tách ý thức, ta chủ ý đem tất cả phần tối đó áp xúc
lại, sau đó đá ra khỏi cơ thể mình. Chính ta đã chối bỏ Ám Thiên, chối
bỏ phần tối của mình. Cho nên mới nhận lấy hậu quả như thế.”
Vân Chính Thiên thanh âm thập phần nặng nề, nương theo chút ma túy lân lân, vào lúc này bộc bạch cõi lòng.
Hắn, Kiếm Thần của kiếp trước sở hữu tính cách cùng Ám Thiên đích xác giống
nhau. Đó là một cái vô cùng cực đoan tính cách, bạo lực, tàn nhẫn, thủ
đoạn, không từ bất cứ thứ gì để vươn lên cao nhất địa vị. Mà Vân Chính
Thiên sau khi xuyên qua Đấu La đại lục, bởi vì từng trải nguyên nhân cho nên tính cách dần dần xuất hiện biến hóa. Hắn cũng không biết từ lúc
nào bản thân đối với Kiếm Thần tính cách bài xích như vậy.
Cho
nên phân tách ý thức thời điểm, toàn bộ phần không mong muốn kia hắn
liền vứt bỏ, chỉ giữ lại những gì hoàn mỹ nhất, chí ít là phần sáng theo cách nhìn của hắn, để trở thành một người hoàn mỹ.
Thế nhưng trên đời này có người hoàn mỹ? Vân Chính Thiên là người hoàn mỹ?
Câu trả lời là phủ định. Nếu như Vân Chính Thiên thật sự hoàn mỹ, hắn sẽ
không đi một nước cờ sai lầm, dồn tất cả phần tối trong con người mình
để tạo ra một Ám Thiên tàn khốc như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải
nói lại, Ám Thiên có thật sự cực đoan, chỉ nghĩ cho bản thân, có thật sự tàn nhẫn không từ thủ đoạn? Nếu là như vậy, hắn cũng không có lựa chọn
con đường qui nhất bản thể.
Tại thời khắc Ám Thiên chấp nhận qui
nhất, Vân Chính Thiên biết mình đã sai rồi. Bên trong mỗi người đều có
hai mặt sáng tối tồn tại song song với nhau, tưởng như đối lập nhau
nhưng có lúc lại hỗ trợ lẫn nhau. Khuyết đi một cái liền phát sinh vô số vấn đề.
“Lão đại, ngươi đừng tự trách mình. Nói cho cùng chúng
ta thế giới cũng không thảm như Thiên Chủ thế giới. Việc cần làm bây giờ là dựa theo ký ức Thiên Chủ để lại, phòng tránh những sự việc nghiêm
trọng chưa có xảy ra. Hà hà, còn may là chúng ta ba người còn ngồi ở
đây, cùng nhau chúng ta có thể bảo vệ thế giới này.” Lương Thế Nhân cười nói.
Nghe được một lời này, Vân Chính Thiên tròng lòng khẽ động.
Đúng là như vậy, Thiên Chủ thế giới cũng không phải hắn hiện tại thế giới.
Phần lớn hậu quả đã bị Thiên Chủ cứu vãng, xem như hắn đã chuộc lại được lỗi lầm của mình. Bây giờ, đến lượt Vân Chính Thiên hắn bảo vệ thế giới này, bảo vệ hắn huynh đệ, bảo vệ hắn người yêu.
Vì cái gì lại còn ủ rũ, hôm nay cứ uống cho thỏa mãn đi a!
“A Nhân, A Long.”
“Lão đại?”
“Thật may mắn còn có các ngươi, cùng các ngươi uống rượu vui vẻ, đối với ta cũng đủ rồi.”
Một đêm say khướt.
Sáng sớm hôm sau ba người bọn hắn lại tiếp tục lên đường. Dựa theo Giang
Tiểu Phi tin tức thì hai người Thiên Hoa Minh Tuyết hiện đang ở một thị
trấn nhỏ ngoài bìa một khu rừng ở phía Đông Bắc Thú Vực. Mà vị trí này
cách khu vực Thiên Chủ Tà Đế chiến đấu không tới hai ngày đi đường. Có
thể nói gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời để hình dung.
Rất nhanh ba người bọn hắn đã đến vị trí được chỉ định, đến nơi liền nhìn thấy Giang Tiểu Phi đang chờ đón.
“Minh Chủ!” Giang Tiểu Phi cúi người cung kính nói.
“Tình hình như thế nào?” Vân Chính Thiên hỏi.
“Bẩm Minh Chủ, thuộc hạ do thám suốt mấy ngày cũng nắm bắt một chút thông
tin. Thiên Hoa Minh Tuyết hai người hiện đang sống cùng với cư dân của
một thị trấn nhỏ không tới một trăm người. Thị trấn này toàn bộ đều là
hồn sư, chỉ có điều tu vi không được cao cho lắm. Bên trong thị trấn tự
cung tự túc toàn bộ vật dụng, trồng trọt chăn nuôi sản xuất lương thực,
rất hiếm khi nhìn thấy người nào rời khỏi khuôn viên thị trấn.”
Giang Tiểu Phi bẩm báo.
Vân Chính Thiên ánh mắt hơi híp lại: “Quái lạ, tại sao giữa Thú Vực lại có
một cái địa phương yên bình như vậy. Hồn thú không tìm đến sao?”
Giang Tiểu Phi đáp: “Có hồn thú, bất quá bọn chúng đi đến tiệm cận thị trấn
khuôn viên sau, không hiểu tại sao lại đột nhiên quay lưng rời khỏi. Từ
trước tới nay thuộc hạ cũng chưa từng nhìn thấy hồn thú tấn công thị
trấn này. Bất quá chúng thuộc hạ ở bên ngoài hạ trại lại tao ngộ hồn thú tập kích mấy lần. Quả thực rất kỳ quái.”
Lương Thế Nhân suy tư:
“Có lẽ bên ngoài thị trấn có một loại thực vật nào đó có khả năng đuổi
đi hồn thú, cho nên mới xuất hiện như vậy tình huống.”
Vân Chính Thiên nhìn Giang Tiểu Phi: “Đã gặp các nàng mấy lần?”
Giang Tiểu Phi nghe xong, thanh âm bỗng nhiên hạ thấp mấy phần: “Bẩm, một lần a.”
“Tại sao lại một lần? Không phải ta nói ngươi cùng các nàng trò chuyện
thường xuyên, cố gắng tìm hiểu một chút tình huống trước khi ta đến
sao?” Vân Chính Thiên hỏi.
“Oan ức quá. Không phải thuộc hạ không làm, mà là làm không được a. Ta vì sợ kinh động dân cư cho nên một mình tiến vào thị trấn gặp các nàng, bất quá ta còn chưa kịp nói câu nào đã
nhìn thấy công kích đánh đến. Ta sau đó vội vàng xưng tên, các nàng
không biết, ta lại bị đánh, sau đó ta gọi ngài tên, các nàng không biết, ta lại bị đánh. Minh Chủ a, thật sự ta hết cách.” Giang Tiểu Phi một
mặt ủy khuất nói.
“Có chuyện như vậy?” Vân Chính Thiên cả kinh.
Từ khi nào hai cái lão bà của ta lại trở nên như vậy nóng tính. Đành rằng
không nhớ Giang Tiểu Phi là ai, thế nhưng cũng nên nói chuyện một chút
mới đúng chứ. Một lát nữa vào gặp, nói không chừng ta cũng bị các nàng
đánh đi. Hơn nữa cái thị trấn này cũng rất cổ quái, Ám Thiên Tà Đế đem
hai nàng giấu qua đây, chắc chắn còn có nguyên nhân nào khác.
“Được rồi, các ngươi trở về đi. Chuyện ở đây ta tiếp nhận là được.” Vân Chính Thiên khoát tay áo.
“Đội ơn Minh Chủ.” Giang Tiểu Phi vui mừng hô lên.
Nhìn vẻ mặt sung sướng khi rời đi của Giang Tiểu Phi, Can Hữu Long bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Lão đại, hay là ngươi vào một mình đi, ta ở ngoài canh chừng cho.” Hắn cười cười nói.
Vân Chính Thiên hừ lạnh: “Ngươi không nghe hắn nói sao, muốn không bị hồn
thú tập kích thì mau mau vào thị trấn. Có ta ở đây còn sợ cái gì?”
Lương Thế Nhân hai người nhìn nhau, trong đầu đều nhảy lên cùng một suy nghĩ.
Ngươi nói thì hay lắm, một lát nữa bị hai cái lão bà trói lại đánh cho không ra hình người, xem ngươi còn đắc ý được hay không.