Hắc Phong lại bị Vân Chính Thiên mắng thẳng vào mặt, thế nhưng lần này hắn lại không dám lên tiếng đáp trả. Cũng chỉ vì một nguyên nhân, Vân Chính Thiên hiện tại câm trên tay trường kiếm màu đen kia, tựa như viễn cổ hung khí. Hắc Phong chính là bị khí tức trên thanh vũ khí này áp chế lại.
“Chính Thiên, ta lấy tư cách đại đầu lĩnh Liên Minh Thảo Khấu, phát thệ với ngươi. Sau này bọn ta sẽ giải tán Liên Minh này, không tiếp tục hành nghề thảo khấu nữa. Chỉ cần ngươi cùng đồng bọn rời đi, mọi chuyện coi như xí xóa.”
Hắc Phong lời nói chấn động. Khiến cho cả đám thảo khấu bên dưới sắc mặt trắng bệch ra. Cái này . . . không phải trại chủ đang thông báo là hắn cam tâm đầu hàng hay sao.
Lão Bạch, Đinh Lăng cũng mang theo vài phần chấn kinh nhưng mau chóng lấy lại thần trí, bọn hắn hiểu rõ Hắc Phong tính cách. Nếu không phải đối mặt với đường cùng, hắn cũng không làm ra cố sự này.
Vân Chính Thiên kia vài năm không gặp, không ngờ lại có thể đem Hắc Phong áp bức tới tình cảnh này.
Thế nhưng Hắc Phong lời nói vừa dứt, chỉ thấy Vân Chính Thiên chợt cất tiếng cười ha hả.
“Ngươi nghĩ ngươi còn đang ngồi mâm trên? Vẫn có thể ra điều kiện với ta.”
Vân Chính Thiên trên tay Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm, chính là không do dự một chút này, thẳng tắp vị trí Hắc Phong mà chém ra.
Hắc Phong vốn đang nghĩ cho dù Vân Chính Thiên không thực sự đồng ý ngay, nhưng vẫn có thể thương lượng một số sự tình khác. Vậy mà hắn còn chưa nói được một câu, lại thẳng tay phát công kích.
Một cỗ sâu không thấy đáy lực lượng bạo phát mà ra. Hoàn toàn không giống với khi Vân Chính Thiên triển khai Thôn Phệ Vòng Xoáy hấp thu lực công kích khi nãy. Đây có thể dùng hai chữ cuồng bạo mà hình dung.
Toàn bộ lực lượng mà Hắc Phong công kích bị Thôn Phệ Vòng Xoáy hấp thu, tất cả đều chuyển hóa thành một loại sương mù màu đen lực lượng. Thuận the Thôn Thiên Phệ Ma Kiếm chém ra, đoàn sương mù màu đen này như có linh tính, trực tiếp biến thành một dòng suối đen ngòm, vẽ một đường rực rỡ trên không trung rồi lao xuống Hắc Phong thân ảnh.
VÙ VÙ !
Hắc Phong đứng trước công kích này, thân thể cứng đờ ra. Hắn hiện tại có cảm giác bản thân cực kỳ vô lực, một ngón tay cũng không thể cử động được. Nếu như hắn ở trạng thái đỉnh phong dồi dào hồn lực, vẫn có thể thử chặn lại công kích này. Bất quá, hắn hiện tại chính là tiêu hao quá độ hồn lực rồi.
Nếu cứ như vậy, e rằng Hắc Phong hắn thực sự vong dưới kiếm của Vân Chính Thiên a.
“Khốn nạn. Bát trưởng lão, thỉnh ngài cứu mạng.”
Vào thời khắc gần như tất cả chấm dứt. Hắc Phong đột nhiên gầm lên. Tức thì một bàn tay già nua không biết từ đâu huyền phù trước mặt hắn, năm ngón tay xòe ra đem Thôn Phệ Thiên Hà hung hăng cản lại.
OÀNH !
Thôn Phệ Thiên Hà va chạm với bàn tay màu đen kia, trực tiếp vang lên tiếng nổ lớn, chỉ thấy Hắc Phong dưới sự bảo vệ của cánh tay màu đen kia liên tục bại lui lại. Mà Thôn Phệ Thiên Hà vẫn điên cuồng đánh tới, bất quá chỉ hơn mười giây sau, Thôn Phệ Thiên Hà màu sắc ảm đảm, sau đó trực tiếp biến mất.
“Rốt cuộc chịu lòi đuôi chuột rồi?”
Vân Chính Thiên thần sắc ngưng trọng thêm vài phần. Theo như Hắc Phong lời cầu cứu, ngươi vừa tới danh xưng Bát trưởng lão. Không cần nói cũng biết vị Bát trưởng lão này chính là trưởng lão trong Tà Hồn Điện a.
Hắc Phong này, rõ ràng là cấu kết với Tà hồn sư.
“Hà.” Một tiếng thở dài vang lên, một ông lão thân mặc trường bào màu đen chợt xuất hiện trước mặt Hắc Phong. Hắn mũ đen tuy trùm kín mặt nhưng vẫn có thể nhận ra được gương mặt xanh xao không chút sức sống của hắn.
Mà vị trưởng lão này sau khi thở dài một cái, thiên địa lập tức kịch biến. Từng vùng từng vùng đất trên đại thảo nguyên này bị nhấc cả lên, mặt đất nứt toát cả ra, vô cùng kinh khủng thực lực.
Sau lưng vị bát trưởng lão này, chín vòng hồn hoàn hiện ra. Bốn tử, năm hắc. Kinh khủng màu sắc hồn hoàn. Rõ ràng tên này, hiển nhiên là một vị Phong Hào đấu là Tà Hồn Sư.
“Nguyên lai tên nhóc mà Long Nha nói tới lại là ngươi. Bổn tọa Hắc Thủ đấu la, Vân Chính Thiên ngươi còn không mau cúi đầu.”
Đối phương tự nhiên xuất hiện một vị chín hoàn, hơn nữa còn là Tà hồn sư, rốt cuộc đem toàn bộ công sức của ba người Vân Chính Thiên đổ sông đổ biển. Cho dù Vân Chính Thiên thủ đoạn nhiều như thế nào, đối mặt với chân chính Phong Hào đấu la, vẫn không cách nào giúp ích.
Hắc Phong ở phía sao thở hổn hển, nếu như lúc nãy không phải Hắc Thủ đấu la ra tay cứu giúp, chỉ sợ hắn thực sự chết dưới Thôn Phệ Thiên Hà kia. Mà Hắc Thủ đấu la tọa trấn, tự nhiên Hắc Phong cáo mượn oai hùm, lên tiếng quát: