Khi Vân Chính Thiên lấy liễu thay kiếm xuyên vào cổ họng đồng bọn, tên vạm vỡ kia trong lòng rốt cuộc xuất hiện một tia chấn động. Loại tâm tình chấn động này so với khi hắn thấy một số cao cấp Huyết giả đấu sĩ tiến hành một hồi chém giết không khác là mấy.
Quyết đoán, tuyệt tình, không do dự, không bảo lưu. Vân Chính Thiên so với tưởng tượng của hắn khủng bố hơn rất nhiều. Hắn không thể không cẩn trọng hơn.
Tên sát thủ thứ hai nhìn thấy đồng bọn tử trận, trong lòng cũng kinh ngạc bội phần, thế nhưng hành đồng chỉ đình chỉ trong giây lát, cự đao lại hướng Vân Chính Thiên mà phủ xuống.
Hắn dĩ nhiên không tin tưởng, Vân Chính Thiên cứng đến như vậy, chỉ do đồng bọn của hắn bị bất ngờ mà thôi. Mà hắn cực kỳ có lòng tin đem Vân Chính Thiên trước mặt chém chết.
Vân Chính Thiên thần sắc vô cùng bình tĩnh, hắn cành liễu trên tay khẽ khinh động trong gió, máu tanh nhuộm một màu đỏ trên thân liễu. Mà ngay khi tên sát thủ kia quyết định lần nữa xông tới, cành liễu trên tay đột nhiên hóa thành một đạo huyết quang, bắn thẳng tới vị trí lồng ngực của hắn.
“Á.” Tên sát thủ hoảng sợ đưa cự đao lên bảo hộ trước ngực. Cành liễu cứng như thép va chạm vào cự đao, một thanh âm kim loại va chạm giòn tan lanh lảnh vang lên. May mắn kịp thời phòng thủ, nếu không cơ thể hắn đã bị cành liễu này xuyên qua không khác gì bông gòn.
Tại vị trí cành liễu tiếp xúc với thân đao, nhìn rõ ràng được một vết nứt lấy vị trí đó, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài. Tên sát thủ nội tâm cực kỳ hoảng sợ, đối phương trước mắt là người như thế nào, một cành liễu nhỏ bé mỏng manh lại có uy lực sát thương lớn như vậy. Cự đao của hắn mặc dù không phải loại cao cấp gì, nhưng chân chính rèn đúc từ thép mà ra. Vậy mà cành liễu lại có thể xuyên thủng qua, thực sự khó nói.
Trước con mắt kinh sợ của đối phương, Vân Chính Thiên thân thể bồng bềnh phiêu dật, vũ khí là cành liễu đã phóng đi, trên tay hiện tại không còn binh khí, thế nhưng thế công của hắn không vì vậy mà chấm dứt.
Thân ảnh đột nhiên hư huyễn, một khắc sau, Vân Chính Thiên đã xuất hiện trước mặt tên sát thủ, một ngón tay khẽ cong lên búng vào phía cuối cành liễu.
“Phập ——”
Ngay lập tức, tại thân cây phía sau lưng tên sát thủ, có một cành liễu không biết từ đâu bắn tới xuyên thành một lỗ thủng, tựa như một mũi tên bắn trúng hồng tâm. Trên cành liễu nhuộm đẫm máu tươi còn đang nhỏ giọt, nhiễu xuống mặt đất.
Tên sát thủ một giây trước nét mặt tràn ngập sự khó hiểu, một giây sau hắn đột nhiên ngã xuống, máu tươi từ trên ngực chảy ra ướt đẫm thanh cự đao của hắn. Mà vị trí cành liễu xuyên qua, chính là vị trí trái tim, chỉ cần như vậy là đủ để cho hắn mất hết sinh cơ.
A Bính ở phía sau lưng, không ngừng há mồm trợn mắt, đây là đối với Vân Chính Thiên thực lực mà kinh ngạc. Giết chết hai tên sát thủ không tới hai phút thời gian, chuyện này đúng là chưa từng nghe kể.
Tên vạm vỡ bên kia cùng A Bính tâm trạng không khác mấy, hắn đối với hai tên sát thủ này cũng có chút quen biết. Bọn hắn tuy kỹ xảo chiến đấu không thuộc hàng cao thủ, nhưng lại được cái liều mạng. Muốn giết chết bọn hắn cũng mất chút công sức.
Vậy mà tên thiếu niên kia tựa như trở bàn tay liền đem hai tên sát thủ một kích tất sát, thực lực như vậy thật ngoài dự đoán của hắn. A Bính kia làm sao quen biết được một cao thủ như vậy.
Dựa theo phán đoán của hắn, Vân Chính Thiên gương mặt vô cùng lạ lẫm, tuyệt đối không phải là người sinh hoạt ở Huyết Đô lâu năm, có thể mới xuất hiện gần đây cho nên hắn không biết mặt. Thế nhưng kỹ xảo của Vân Chính Thiên thực sự khiến hắn mở mang tầm mắt. Thủ đoạn như vậy tại Huyết Đô thực sự không quá mười người.
“Tiểu tử, ta công nhận ngươi thực lực mạnh mẽ, nhưng chúng ta kỳ thực không quen không biết, lại không có thâm cừu đại hận. Xem như ngươi giết hai huynh đệ của ta, bồi thường thái độ của ta khi nãy. Chỉ cần ngươi tránh sang một bên, Đại Cường ta vô cùng cảm kích.”
Tên vạm vỡ gọi là Đại Cường kia, trong lúc đột nhiên thay đổi sắc giọng, chứng tỏ hắn đối với thiếu niên trước mặt vô cùng kiêng kỵ.
Vân Chính Thiên nghe vậy, chỉ cười một cái đáp :
“Đại Cường người bây giờ lại chuyển sang phong cách hòa nhã, bất quá chỉ bằng lời này, ta không thể làm trái lại tôn chỉ lúc đầu a.”
Đại Cường gương mặt âm trầm, thanh âm cũng bắt đầu trùng xuống :