“Còn không mau giải trừ hồn kỹ!”
Nàng lạnh lùng nói, sắc mặt bắt đầu chuyển sang tức giận dáng vẻ.
Ám Thiên khẽ giật mình, tay áo vừa vặn vung lên tức thì Linh Kiếm Tỏa hiệu ứng khống chế lập tức giải trừ.
Vô Viêm Phong nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lướt người lao đi. Bên dưới Đường Minh vội vàng nói:
“Thiên huynh, đa tạ huynh hạ thủ lưu tình. Chúng ta thua tâm phục khẩu phục, ta cáo lỗi đi trước.”
Nói rồi hắn cũng lao theo Vô Viêm Phong phương hướng vừa đi, miệng la lớn: “Phong muội, đợi ta với!”
Ám Thiên nhìn hai người bọn hắn lao đi, trên mặt có chút ngu ra.
Thì ra Vô Viêm Phong là nữ tính, chẳng trách nàng gương mặt rất có sức hút, thân hình lại mảnh mai thon dài như vậy. Còn bất ngờ hơn, Đường Minh
cùng Vô Viêm Phong hình như đang cùng chung một chỗ.
Màn chắn phòng hộ giải trừ, đám Lương Thế Nhân cùng Kim Hộ Pháp bước lên. Lương Thế Nhân càng là cười nói:
“Lão đại, ngươi bất ngờ sao?”
Ám Thiên gật đầu: “Ừm, không nghĩ tới hắn lại là nữ cải nam trang. Còn Đường Minh, hắn là cùng với nàng?”
Can Hữu Long cười khặc khặc: “Lúc trước chúng ta phát hiện chuyện này cũng
một mặt bất ngờ như ngươi vậy. Lão Minh lại càng muốn nói tới, để được ở cùng nàng là cả một trường đoạn kinh hiểm đó. Cũng chính hắn là người
đầu tiên phát hiện ra Viêm Phong là nữ tính a.”
“Sao lại kinh hiểm?” Ám Thiên tò mò hỏi.
Ngạo Thiên Long thống khoái nói: “Hắn vô tình nhìn thấy nàng tắm chứ sao nữa. Ha ha ha!”
“Vì nhìn thấy Viêm Phong tắm nên mới xác định nàng ta là nữ tính. Cũng nhờ
vậy mà giải tỏa mối nghi vấn trong lòng lão Minh.” Lương Thế Nhân nói
thêm.
“Cái gì nghi vấn?”
“Đã có một đoạn thời gian hắn
tưởng mình tính dục có vấn đề, bởi vì hắn bị Viêm Phong cải nam trang
hấp dẫn. Sau khi phát hiện nàng là nữ tính hắn mới thở phào nhẹ nhõm,
thế nhưng cách thức phát hiện lại gây hiểu lầm như vậy vô tình làm con
đường chinh phục tình yêu của hắn chông gai hơn. Bất quá như ngươi thấy
thì hiện tại hai người bọn họ tạm ổn rồi, chỉ là Viêm Phong tính cách
mạnh mẽ quá thôi. Ha ha ha!”
Lương Thế Nhân chậm rãi giải thích.
Có thể nói mấy năm cùng nhau tham gia đặc huấn của hội nghị siêu cấp thế lực tại Nhân Vực, bọn hắn cũng có những kỷ niệm vui vẻ với nhau.
“Hà, không nghĩ Đường Minh kia thô bạo, đứng trước Viêm Phong lại có bộ dạng như vậy.” Ám Thiên cười nói.
Kim Hộ Pháp một bên vui vẻ nói: “Minh Chủ, ngài thực lực tăng lên quá nhanh a. Hai người bọn hắn liên thủ mà cũng không thể làm khó ngài, sợ rằng
bây giờ đến mấy lão gia hỏa Trưởng Lão Điện kia, cũng chỉ có Đại Trưởng
Lão mới có thể áp chế ngài đi.”
Ám Thiên nghe vậy, lắc đầu cười
khổ: “Khi nãy chỉ là giao thủ một chút, bọn họ còn chưa có chân chính
lật hết bài tẩy. Nếu không ta cũng không có thoải mái như vậy a. Được
rồi, chúng ta trước trở về nghỉ ngơi đi.”
“Tuân lệnh.” Kim Hộ Pháp cung kính nói.
Ám Thiên chiến thắng Đường Minh cùng Vô Viêm Phong liên thủ, không nghi
ngờ tạo thành động lực rất lớn cho binh sĩ Thiên Môn Quan. Bọn họ trở về đều không ngừng bàn luận về trận chiến vừa rồi. Điều này vô tình làm
Thiên Vực con dân đối với Vân Chính Thiên tín ngưỡng tăng lên rất nhiều.
Minh Chủ của bọn hắn, thực lực sâu không thấy đáy. Minh Chủ của bọn hắn,
chính là trời cao phái xuống lãnh đạo nhân loại đối kháng hồn thú. Mình
Chủ của bọn hắn, chính là người sẽ thống nhất được Đấu La đại lục, khôi
phục nhân loại lãnh thổ cùng vi thế vạn năm trước.
Rời khỏi diễn
võ trường, Ám Thiên được Kim Hộ Pháp sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, sau khi ăn
tối xong, cùng lục kiệt bàn luận một chút vR13cF kế hoạch giải cứu, sau
đó hắn trở về phòng đóng kín cửa, không có tiếp tục trở ra.
Dùng tinh thần lực phong bế thanh âm, Ám Thiên từ trong giới chỉ lấy ra một cái hồn đạo khí.
Này hồn đạo khí chính là bộ đàm tầm xa chuyên dùng của Tà Hồn Điện.
Ám Thiên bấm một dãy số, liền nghe thấy đầu dây bên kia đổ chuông.
Đổ chuông một hồi, rốt cuộc cũng có người bắt máy.
“Dương Viêm? Là ngươi sao?” Ám Thiên hạ giọng nói.
Đầu dây bên kia truyền lại thanh âm quen thuộc, đúng là Dương Viêm giọng nói:
“Không có ai bên cạnh chứ?”
“Không có.” Ám Thiên đáp.
“Được rồi, ta chỉ nói một lần, ngươi nghe cho kỹ.” Dương Viêm thanh âm hạ thấp:
“Ba ngày sau gặp tại chỗ đã hẹn, ngươi chỉ được đi một mình. Nếu muốn hai
tình nhân bé nhỏ của ngươi toàn mạng thì đừng làm chuyện ngu ngốc. Chúng ta sẽ thả ba người các ngươi đi sau khi ngươi diện kiến Giáo Chủ của
bọn ta. Đơn giản như vậy thôi.”
“Diện kiến các ngươi Giáo Chủ?” Ám Thiên kinh ngạc hỏi.
“Đừng gấp, đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Dương Viêm nói xong liền cắt đứt liên lạc.
Giáo Chủ? Chẳng lẽ là kẻ đứng đầu thế lực thứ ba thần bí kia. Dương Viêm
đúng là tìm được thế lực mới cho mình rồi. Bất quá vì cớ gì bắt đi Mã
Thiên Hoa cùng Ân Minh Tuyết. Vị kia thần bí Giáo Chủ, chẳng lẽ cùng ta
có quen biết, bắt đi hai người nàng rõ ràng là nhắm vào ta a. Nhưng mà
lại không giống như đang muốn uy hiếp.
Ám Thiên ngồi trong phòng một mình suy tư, bất thình lình có tiếng gõ cửa vang lên.
“Là ai?”
“Là ta!”
Dao Tử! Ám Thiên vội vàng chạy ra mở cửa thì nhìn thấy đúng là tức giận bỏ chạy ban nãy Tiên Dao Tử.
“Muội chạy đi đâu chiều giờ?” Ám Thiên hỏi.
Tiên Dao Tử một mặt lãnh cảm, giậm chân bước vào bên trong phòng. Ám Thiên
biết ý, cũng nhanh đóng cửa lại, sau đó tự mình ngồi xuống ghế.
“Được rồi, muội muốn chất vấn cái gì, cứ nói đi.”
Tiên Dao Tử nhìn thấy Ám Thiên bộ dáng không có vẻ gì muốn tự mình giải
thích, trong lòng nàng tức giận vừa vơi đi một lần nữa bộc phát.
“Ám Thiên, ngươi không có gì để giải thích sao?”
Ám Thiên thản nhiên nói: “Chuyện Dương Viêm bí mật liên lạc, không phải ta cũng nói trước mặt mọi người rồi sao. Kế hoạch giải cứu sơ bộ cũng thảo luận xong, trong nay mai sẽ khởi hành. Vậy thì muội còn tức giận cái gì chứ?”
“Nói trước mọi người thì đã sao? Kế hoạch lập xong thì đã
sao? Đến cùng ngươi cũng không thực sự lo lắng cho Thiên Hoa, Minh Tuyết hai vị tỷ tỷ. Nếu như đổi lại là Chính Thiên ca ca, hắn nhất định sẽ bỏ hết tất cả mà đi tìm bọn họ. Cho dù lúc đó tình thế có rối ren cỡ nào,
hắn cũng sẽ không để bọn họ phải đợi như vậy. Ngươi không hề nghĩ tới
mỗi một giây trôi qua, có thể hai người họ đang bị kẻ xấu dày vò, chà
đạp hoặc thậm chí tra tấn sao. Ngươi khác lắm, khác Chính Thiên ca ca
lắm.”
Tiên Dao Tử một câu này nói ra, đến Ám Thiên nghe xong cũng phải lặng người.
Ta khác Vân Chính Thiên sao? Làm sao có thể được, chúng ta là cùng một ý
thức phân tách ra cơ mà. Có thật là Vân Chính Thiên sẽ lập tức bỏ hết
mọi thứ, bỏ cả kế hoạch xây dựng gia tộc đã vạch ra từ trước mà đi cứu
hai người bọn họ ngay sau khi nghe được Dương Viêm tin tức hay không.
“Không! Muội nói không đúng! Ta cùng Vân Chính Thiên là một, hắn chắc chắn sẽ
có cùng suy nghĩ và hành động như ta.” Ám Thiên lắc đầu nói, thanh âm vô thức cất cao mấy phần.
Tiên Dao Tử cười nhạt: “Tin tưởng ta,
hắn sẽ không như vậy. Còn nữa, hắn quyết định giao cho ngươi nhiệm vụ
xây dựng gia tộc đồng thời tìm kiếm hai vị tỷ tỷ, là vì hắn đối với
ngươi vô cùng tin tưởng. Bất quá theo như ta thấy, Chính Thiên ca ca là
hồ đồ mất rồi.”
“Muội nói cái gì?” Ám Thiên tức giận gầm lên.
Tiên Dao Tử không hề sợ hãi, nói tiếp: “Ta hỏi ngươi thêm một câu, tại sao
trước mặt mọi người không kể lại chuyện ngươi cùng Chính Thiên ca ca
không phải một người mà là do phân tách ý thức tạo ra?”
“Cái
này... Ta không muốn có thêm rắc rối, trước mắt tình hình không phải rất đúng đường sao, mấu chốt là cần nhanh chóng giải cứu hai người Thiên
Hoa, Minh Tuyết. Chuyện này sớm muộn ta cũng sẽ công bố.” Ám Thiên vội
vàng ứng phó.
Tiên Dao Tử hai mắt mở to, tràn đầy thâm ý nói: “Ta là thấy ngươi muốn mình trở thành chân chính Vân Chính Thiên, chính
thức thay thế hắn, thay thế địa vị cũng như thân phận của hắn.”
ẦM!
“Đủ rồi!” Ám Thiên nộ khí xung thiên, không nhịn được vỗ tay xuống mặt bàn, tức thì cái bàn liền hóa thành bột phấn. Tiên Dao Tử lời cuối cùng kia, trực tiếp động chạm đến hắn nội tâm chỗ sâu nhất.
Tiên Dao Tử lẳng lặng nhìn hắn, sau đó trực tiếp xoay người bước ra khỏi cửa.
“Chính Thiên ca ca cũng sẽ không tức giận với ta như vậy, cho dù ta có nói gì
đi chăng nữa. Ngươi đến cùng vẫn không phải huynh ấy, chỉ là một kẻ
trông giống huynh ấy mà thôi.”
Bỏ lại câu cuối, Tiên Dao Tử bước ra khỏi phòng liền thôi động hồn lực, bay khỏi Thiên Môn Quan, trở lại Thú Vực lãnh thổ.
Động tĩnh lớn liền thu hút gần đó binh sĩ chạy đến, còn có Lương Thế Nhân. Hắn hỏi:
“Lão đại, có chuyện gì thế? Ta thấy Dao Tử bỏ đi nữa.”
“Để cho nàng đi. Không cần tìm.” Ám Thiên thanh âm tức giận từ bên trong phòng truyền ra.
Lương Thế Nhân một mặt nghi hoặc, hắn đúng là chưa từng nhìn thấy lão đại tức giận như thế, không biết hắn cùng Dao Tử đã nói cái gì.
“Được rồi, không phiền ngươi nghỉ ngơi, ta trở về.” Lương Thế Nhân cáo lui.
Lương Thế Nhân cùng binh sĩ rời đi, Ám Thiên căn phòng trở về vẻ yên tĩnh.
Hắn vẫn ngồi trên ghế đó, tóc tai rũ rượi, ánh mắt mờ mịt mơ hồ suy nghĩ vấn đề gì đó.
Một lát sau, Ám Thiên đột nhiên lại lấy ra hồn đạo bộ đàm, tay lại bấm Dương Viêm dãy số.
“Có chuyện gì nữa, không phải đã nói bớ... “ Dương Viêm còn chưa nói hết câu thì Ám Thiên đã chen vào.
“Ngươi im đi, nghe ta nói. Ta muốn gặp Giáo Chủ của các ngươi sớm hơn. Tất
nhiên là chỉ có một mình, ngươi có thể tin tưởng lời ta nói.”
Dương Viêm bên kia trầm mặc một lát, sau đó vẫn là trả lời: “Được rồi, Giáo Chủ đồng ý gặp ngươi sớm. Hai ngày sau gặp đi.”
“Được!” Ám Thiên đáp lời, sau đó chính mình cắt đứt liên lạc.
Ngồi trên ghế gỗ, hắn ánh mắt mông lung nhìn trần phòng, bất đắc dĩ thở ra một ngụm oán khí.