Rời khỏi Long Thần thôn, Vân Chính Thiên đi thẳng lên hướng bắc. Men theo bờ sông mà đi, tới khi trời chập tối thì mới dừng chân, hạ trại nghỉ ngơi một chút.
Vân Chính Thiên là tiên thiên mãn hồn lực, lúc này chỉ cần phụ gia một cái hồn hoàn, lập tức trở thành cấp 11 hồn sư. Hồn hoàn sau khi phụ gia sẽ cung cấp một cái hồn kỹ, hồn kỹ như thế nào sẽ tùy vào hồn thú mà hắn liệp sát.
Những hồn kỹ này thường là chiêu thức của hồn thú khi còn sống. Mà nơi Vân Chính Thiên đang đi đến là Bắc Long sơn cốc. Nơi đây địa thế có phần hiểm trở cho nên hồn thú sinh sống thưa thớt, cao nhất chỉ tới trăm năm hồn thú mà thôi. Rât thích hợp cho Vân Chính Thiên tu luyện giai đoạn đầu.
Bữa tối hôm nay, Vân Chính Thiên muốn ăn cá nướng, hiện tại hạ trại cạnh bờ sông, cá chắc chắn không thiếu, cộng thêm võ hồn Thất Diện Kiếm rất thích hợp bắt cá a.
“Hức, chưa biết võ hồn này có cái gì lợi hại, những con cá này lại là thứ đầu tiên chết dưới kiếm của ta”.
Trong nháy mắt Vân Chính Thiên bắt được một rổ đầy ấp cá, hắn lấy một nữa đem nướng, một nữa cất vào trong giới chỉ để dành.
Đêm khuya gió mát làm Vân Chính Thiên thỉnh thoáng nhớ lại quãng thời gian tiêu dao tự tại trước đây. Có lẽ sở thích này đã thấm vào tận trong huyết mạch, mặc dù hiện tại đầu thai chuyển kiếp nhưng vẫn không thay đổi được.
Gia nhập học viện, làm theo qui định, nhất cử nhất động đều có người quan sát, hắn không thích. Cho nên quyết định rời khỏi nơi an toàn, vào rừng lịch lãm.
“A đúng rồi, phải lấy giấy ra ghi lại”
Vân Chính Thiên đang nhâm nhi một con cá, đột nhiên chợt nhớ ra cái gì đó, hắn mau chóng từ trong giới chỉ lấy ra một cây viết và một cuộn giấy. Sau đó hí hoáy viết.
Một lát sau trên tờ giấy chằng chịt chữ viết, trong đó chỉ thoáng thấy một dòng to tướng nằm ngay trên cùng.
“Dịch Cân Kinh”.
Dịch Cân Kinh là võ công tu luyện khí công của Thiếu Lâm Tự tại Địa cầu. Trước đây hắn đã có luyện qua, tốn vài năm liền đại công cáo thành. Dịch Chân Kinh rất tốt cho kinh mạch, tăng cường độ thân thể, rất thích hợp cho tất cả người luyện võ.
“May mà vẫn còn nhớ lại khẩu quyết, bây giờ tranh thủ tu luyện nhập môn”.
Vân Chính Thiên chân xếp bằng, hai mắt khép hờ, trong đầu khẩu quyết từ từ vang lên. Đấu La Đại Lục không có khái niệm nội công, chỉ có hồn lực mà thôi, chính hắn cũng không rõ tu luyện Dịch Cân Kinh sẽ mang đến cái gì hiệu quả.
Bất quá môn võ công này tu luyện hoàn toàn không có hại. Chỉ đơn thuần là điều dưỡng kinh mạch, già trẻ lớn bé, ngộ tính thấp hay cao đều có thể tu luyện. Dù có luyện sai đi chăng nữa cũng không có nguy hiểm đến cơ thể.
Vân Chính Thiên nhanh chóng chìm vào minh tưởng trạng thái.
Minh tưởng trạng thái là một hình thức tự tu đặc biệt chỉ có tại thế giới này. Những lúc như thế này, hồn lực trong cơ thể sẽ vận chuyển một vòng từ đan điền đi tới tứ chi thông qua các kinh mạch rồi trở về đan điền là hoàn thành một vòng tu luyện.
Mỗi lần hoàn thành một vòng tu luyện, mật độ hồn lực trong cơ thể lại tăng lên, đến một mức nhất định sẽ thăng cấp.
Dịch Cân Kinh khí lực vận chuyển qua khí môn ở giữa ngực, dòng khí lực này có tác dụng điều hòa khí huyết, kiên cân ích cốt, định thần. Có tổng cộng là mười hai thức. Vân Chính Thiên bắt đầu tu luyện thức thứ nhất.
Hai tay hắn đưa lên chấp ngang ngực, hô hấp nhè nhẹ. Một lát sau rõ ràng kinh mạch thông thoáng, hồn lực vận chuyển thuận lợi hơn rất nhiều. Cứ như thế hắn tu luyện suốt một đêm.
Vân Chính Thiên hồn lực đang ở cấp 10, nếu phụ gia hồn hoàn sẽ lên cấp 11, nhưng hiện tại không có phụ gia, thì hồn lực sẽ tích lũy lại, đến khi có hồn hoàn sẽ tự động thăng lên cấp tiếp theo.
Cho nên Vân Chính Thiên vốn dĩ không cần phải lo hồn lực cô đọng quá lâu sẽ từ từ tan biến, trái lại hình thức này còn giúp hắn đem căn cơ tu luyện vững chắc, hoàn toàn có lợi cho con đường tu luyện sau này.
Sáng hôm sau, Vân Chính Thiên tiếp tục lên đường. Dịch Cân Kinh thành công tu luyện thức thứ nhất, hắn cảm thấy tinh lực dồi dào, có thể đi rất lâu mà không dừng chân nghỉ mệt.
Đối với chuyện này, hắn kỳ thực không ngờ tới. Đấu La Đại Lục chỉ yếu tu luyện hồn lực, không chắc các loại võ công khác cũng có thể tu luyện. Nhưng cách đó không lâu hắn có đọc qua một số thông tin lịch sử ghi chép lại.
Trong quá khứ đã từng có người đem tuyệt học võ công kết hợp với hồn lực mà song song tu luyện.
Người sáng lập Đường Môn, một trong những thành viên đầu tiên của Sử Lai Khắc Thất Quái, Hải Thần - Tu La Thần song thần vị Đường Tam đã từng làm được chuyện này. Hắn không biết từ đâu có một bộ võ công gọi là Huyền Thiên Bảo Lục, bên trong đó lại chia ra sáu bộ võ công thượng thừa.
Mà Huyền Thiên Công chính là tâm pháp tu luyện nội công, phương thức tu luyện chính là lấy Huyền Thiên Công dung hợp với hồn lực mà thành. Cực kỳ khó tu luyện, bất quá Đường Tam năm đó vẫn làm được, sau đó lại dùng chính mình kinh nghiệm truyền thụ cho đồng bọn, cuối cùng thành tựu một đời thiên thu vạn tái Đường Môn.
Dịch Cân Kinh chỉ là một bộ tu luyện khí công bình thường, tất nhiên Vân Chính Thiên thừa sức đem nó tu luyện thành công. Tuy không có bá đạo như hiệu quả Huyền Thiên Công mang lại, nhưng Vân Chính Thiên rất trân trọng.
Tại thế giới mới này, hắn đã từ từ chấp nhận mọi thứ. Ban đầu có hơi kinh sợ nhưng sau này lại rất bình tĩnh. Đây là cơ hội thứ hai ông trời ban cho hắn để hắn có thể hoàn thành những chấp niệm còn vướng bận trong kiếp trước.
Tới khi trời chập tối Vân Chính Thiên đã tới được bìa rừng. Vùng đất xung quanh hoàn toàn khác biệt so với các vùng khác. Một màu ảm đạm khí tức bao trùm hết thảy, đó là di chứng do tà hồn lực mang đến.
Vân Chính Thiên trong nội tâm khẽ dao động, cảnh vật chết chóc này không phải hắn chưa từng thấy qua, nhưng ở đây có một loại thê lương cảm giác vất vưởng đâu đây.
“Đêm hôm không nên tiếng vào, trước mắt nghỉ ngơi khôi phục hồn lực, sáng ngày mai tiến vào xem thử”.
Vân Chính Thiên trong đầu suy tính, hắn đã lên kế hoạch cho những ngày tu luyện tiếp theo.
Đầu tiên phải xác định Thất Diện Kiếm võ hồn của hắn rốt cuộc như thế nào. Khả năng tấn công phòng thủ ra sao, hiểu rõ võ hồn hắn mới có thể tự tin tiến nhập rừng rậm.
Lần đó tại doanh trại thực hiện giác tỉnh, trong lúc phóng thích ra võ hồn, thì Vân Chính Thiên trong đầu kỳ thực vang lên vô số đạo kiếm ý thanh âm.
Ngay khi chiến bào nam nhân lên tiếng nói võ hồn của hắn là Hắc Kiếm, thì những đạo kiếm ý thanh âm này lập tức trở nên sôi trào như có linh tính.
Cuối cùng hắn đã cảm thụ được một điều mà trong những năm cuối đời hắn mới ngộ ra được. Đó là khả năng thấu hiểu kiếm của mình, mà có thể làm được một điều này, điều kiện là phải tu luyện tới cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất.
“Thất Diện Kiếm, Thất đại nguyên tố chưởng khống vật”.
Vân Chính Thiên lẩm bẩm. Đó chính là câu nói mà kiếm ý trong đầu vang lên. Thất đại nguyên tố chưởng khống vật là như thế nào.
Hỏa, Thủy, Phong, Lôi, Quang Minh, Hắc Ám, Không Gian ?
Tất cả đều do Vân Chính Thiên đưa tới suy đoán, hắn kỳ thực đối với võ hồn này hoàn toàn không am hiểu, trong sách lịch sử võ hồn cũng không có ghi chép lại.
“Nhức cả đầu, cứ như hồi xưa tu luyện kiếm đạo dẫn xuất kiếm ý tàn sát bừa bãi mọi thứ có phải hơn không”.
Vân Chính Thiên mỉm cười tự nói.
Nháy mắt màn đêm lại buông xuống, Vân Chính Thiên tiếp tục ăn cá bắt được hôm qua, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Tối hôm nay Vân Chính Thiên không có tu luyện, bởi vì phạm vi này đã tiếp cận rừng rậm, mà hồn thú nếu đói bụng sẽ đánh hơi được vị trí của hắn. Nếu như minh tưởng lập tức trở thành món thịt ngon không thể chối từ.
Vân Chính Thiên trong đêm gió mát một đầu tóc bạch kim tung bay, mơ hồ cảm thấy như một dòng suối nhỏ đang chảy ở lưng chừng trời.
Hắn vẻ ngoài hoàn toàn không giống bắt cứ gia tộc nào ở Long Thần thành, cho nên từ nhỏ đã vô cùng nổi tiếng ở trong thôn. Một vẻ đẹp có thể khiến bất kỳ thiếu nữ nào không tự chủ mà cảm thấy xấu hổ.
“Gruuu ——”
Tiếng dã thú tru lên liên hồi trong đêm tối. Vân Chính Thiên đang dưỡng thần đột nhiên có một vệt chiến ý xuất hiện, theo sau đó là Thất Diện Kiếm võ hồn cũng được phóng thích.
Nhất thời một vùng đen tối không gian chợt sáng bừng lên. Làm lộ ra vị trí hồn thú đang từ từ áp sát hắn.
Đây là một con loại lang hồn thú, Phong Lang mạnh mẽ nhất phương thức tấn công là tốc độ. Bất quá trước mặt hắn chỉ là một con Phong Lang tu vi 10 năm mà thôi.
Nếu như liệp sát quái thú 10 năm sẽ xuất hiện hồn hoàn màu trắng tuy nhiên theo màu sắc phân phối chuẩn nhất của hồn hoàn thì cái đầu tiên nên là trăm năm cấp bậc.
Thất Diện Kiếm rơi vào trong tay Vân Chính Thiên, lập tức có một cỗ nhàn nhạt kiếm ý từ đó phóng xuất ra ngoài. Nhưng đối mặt với nhỏ bé kiếm ý, Phong Lang bên kia căn bản không để vào trong mắt.
Nhân loại trước mặt nó chỉ là một đứa trẻ, mặc dù có thể phóng thích võ hồn nhưng nó tin chắc có thể đưa đứa trẻ này ăn thịt.
“Gruuu ——”
Lại tru lên một tiếng thê lương, Phong Lang lập tức phóng người về phía trước. Phong Lang này mặc dù tu vi có chút nhược nhưng thể tích của nó so với Vân Chính Thiên to hơn không biết bao nhiêu lần.
Chiều cao vượt quá hai thước, một bộ lông xám mượt mà chạy dài, ngay trước mi tâm còn có một vệt lông trắng nhìn qua cứ như một đoàn hỏa diễm. Phong Lang cứ mỗi lần đột phá bình cảnh, đoàn bạch sắc hỏa diễm này sẽ từ từ chạy dài từ mi tâm đi xuống tới đuôi sói.
Vân Chính Thiên sắc mặt bình tĩnh, đối mặt với nguy hiểm hồn thú, tuyệt đối không được manh động. Phong Lang tốc độ đặc biệt nhanh, trong nháy mắt đã tiếp cận Vân Chính Thiên vị trí.
Một trảo vung tới, trong không khí vang lên một thanh âm xé gió. Vân Chính Thiên ngay lập tức đứng vững mã bộ, hai tay nâng Thất Diện Kiếm lên đón lấy một trảo này.
“CHENG ——”.
Song phương va chạm, Vân Chính Thiên mới bất ngờ nhận ra, thì ra Thất Diện Kiếm hiện tại vô cùng cứng rắn, một trảo của Phong Lang còn không làm kiếm dao động lấy một chút.
Cứ như một trảo của Phong Lang vừa rồi, vỗ tới một cây đại thụ to lớn vậy, không mảy may suy xuyển, vững như bàn thạch.
Một trảo bị chặn lại, Phong Lang một trảo khác lại đánh tới. Vân Chính Thiên linh hoạt đưa kiếm đón lấy, phòng thủ cực kỳ vững chắc.
Phong Lang thể lực cực kỳ dồi dào, lợi trảo cứ thay nhau vung ra, nhất thời làm cho cả cơ thể nó đứng thẳng lên bằng hai chân, cứ như vậy mà tấn công Vân Chính Thiên.
Sau một hồi dằn co Phong Lang chủ động tách ra một chút, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ, hai mắt sắc bén quan sát đối thủ.
Vân Chính Thiên đối đầu với Phong Lang, hoàn toàn không rơi vào hạ phong, bất quá hắn cũng chưa dám ra tay phản kích, bởi vì chỉ cần sai lâm một chút, cái giá phải trả rất đắt. Hắn cũng muốn tiêu hao thể lực Phong Lang rồi mới ra tay.
Trong lần chiến đấu này, Vân Chính Thiên đối với tự thân võ hồn của hắn cũng có một chút hiểu biết hơn. Thất Diện Kiếm có thể chưởng khống bảy đại nguyên tố, cùng với đó mỗi nguyên tố sẽ mang đến cho Thất Diện Kiếm một hình thái và năng lực khác nhau.
Hình thái hiện tại có lẽ chính là hình thái nguyên thủy của Thất Diện Kiếm, Vân Chính Thiên quyết định gọi tên hình thái này là Hắc Kiếm theo lời chiến bào nam nhân kia.
Phong Lang một lần nữa xông đến, nó chỉ là một đầu Phong Lang 10 năm, kinh nghiệm chiến đấu không phong phú, hành động thuần theo bản năng vốn có mà thôi.
Phong Lang trảo lại vỗ tới, Vân Chính Thiên nâng Hắc Kiếm lên đón lấy thì đột nhiên lúc này một màn kỳ dị xảy ra.
Trong không khí phong nguyên tố trở nên nồng đậm, nhất thời bao trùm lấy chu vi Vân Chính Thiên và Phong Lang đang giao đấu.
Phong bạo ở bên ngoài gào thét, tạo thành một cái lòng giam nhốt Vân Chính Thiên vào bên trong, nhât thời không thể trở lui được.
Vân Chính Thiên trong đáy mắt xuât hiện vẻ nghi hoặc. Phong Lang vốn dĩ chỉ am hiểu tốc độ mà thôi, từ lúc nào có thể chưởng khống một nguyên tố, dẫn dắt nguyên tố phát động công kích như vậy.
“Hừm, là tà hồn lực mang đến cải biến không nhỏ”.
Chỉ có lý do này mới giải thích được tình huống hiện tại. Chưởng khống nguyên tố hồn thú cực kỳ hiếm thấy, mà lúc này, một đầu nhỏ bé Phong Lang lại có thể làm được, hồn thú năng lực sau một vạn năm đã mạnh mẽ đến như thế này.
Ngay lúc Vân Chính Thiên phân tâm suy nghĩ, Phong Lang lập tức thay đổi thế công. Nguyên bản hai trảo thay phiên vỗ tới thì nó lại dụng lực đè xuống Hắc Kiếm, cái miệng lớn trong nháy mắt há ra, hung hăng cắn tới Vân Chính Thiên đỉnh đầu.
Để bị cắn trúng lập tức mạng vong. Vân Chính Thiên hừ lạnh, ánh măt lóe lên một tia sát niệm.
“Súc sinh đừng quá phận”.