Sau khi bộc bạch lý do hắn hao tổn tâm tư tiếp cận Khôi Nguyên bộ lạc,
nói lên ý định của mình trước toàn thể người dân. Chỉ thấy trưởng làng
từ đó duy trì nét mặt trầm tư suy nghĩ, lão không có trực tiếp từ chối
hắn, cũng không có nói đáp ứng. Duy trì trạng thái im lặng.
Vân
Chính Thiên biết yêu cầu của mình là khó khăn dường nào, Lưỡi Quỷ đại
đạo nhiều bộ lạc đã sinh sống như vậy suốt nhiều thế hệ, đột nhiên muốn
bọn họ quật khởi là chuyện không mấy dễ dàng. Tâm lý những người này từ
khi sinh ra đã được dạy rằng, phải tránh xa hồn thú, tập luyện ẩn nấp,
tăng cường sinh tồn. Vì vậy đặt bọn họ vào chiến tuyến chống lại hồn
thú, không biết có thể làm được hay không.
Lại còn chưa nói tới
chuyện thống nhất các bộ lạc lại với nhau cũng là một chuyện khó như lên trời rồi, chuyện này nói ra thì có chút phức tạp. Tuy nói nguyên nhân
chủ yếu khiến bọn họ không dám thống nhất lại là vì thỏa thuận với vị
mười vạn năm hồn thú kia, nhưng thực tế một phần lý do nữa là ai cũng
muốn bộ lạc của mình là tầng lớp đứng đầu. Tỷ như Thiết Huyết bộ lạc vốn hung bạo kia, làm sao cam chịu dưới trướng bất kỳ bộ lạc nào. Thế là
sinh ra tâm lý không muốn thống nhất một cách yên bình.
Vân Chính Thiên sau trận chiến với Thiết Huyết bộ lạc cũng nhận ra được, muốn
thống nhất các bộ lạc với nhau, liền phải dựa vào nắm đấm rồi.
Hắn hiện tại đang tạm tá túc ở trong nhà của Đại Kình. Tên Đại Kình này
không có họ hàng thân thích, tuổi của hắn khoảng hơn ba mươi, nhưng vẫn
chưa có thành gia lập thất. Cho nên rất thích hợp cho Vân Chính Thiên
lưu lại chỗ ngủ.
“Chính Thiên, hôm nay ngươi ngủ ở đây đi.”
Đại Kình vừa nói, vừa đưa cho hắn một cái gối và một cái mền.
“Đa tạ ngươi, Kình ca.” Vân Chính Thiên cười đáp. Tên Đại Kình này tính
tình chất phác, làm cho Vân Chính Thiên đối với hắn có không ít hảo cảm. Hai chữ Kình ca là xuất phát từ chân tâm.
“Ài, không cần như vậy. Nội chuyện ngươi nói hồi tối với trưởng lão đã đủ để Đại Kình ta kính trọng rồi.”
Đại Kình phất tay nói.
“Ồ, Kình ca cũng có suy nghĩ như tiểu đệ?”
Hơi ngừng lại một chút, Đại Kình rốt cuộc gật đầu nói:
“Quả thực ta cũng không muốn bộ lạc lúc nào cũng phải dè chừng thế giới bên
ngoài. Hồn thú, tà hồn sư, lại thêm mấy cái bộ lạc hổ báo chết tiệt. Ta
không muốn trở thành một người lúc nào cũng cuối đầu trước kẻ khác. Cho
nên chuyện ngươi vừa nói, ta đồng ý cả hai tay. Huynh đệ, ngày mai ta
cũng sẽ đi gặp trưởng làng, thuyết phục hắn thêm lần nữa.”
Vân
Chính Thiên nghe vậy, vui mừng ra mặt. Hắn còn đang định nói tiếp cái gì đó, thì từ bên ngoài ngôi nhà vọng vào một đạo thanh âm lanh lảnh: “Vân Chính Thiên ra ngoài đây, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút.”
Là Đinh Hương. Nàng đêm hôm không ngủ còn mò tới tìm hắn. Có lẽ là để chất vấn lai lịch của mình a.
“Tiểu Hương tính khí mạnh mẽ, nhưng nó vẫn là con gái. Ngươi nếu bị nó chọc tức, cũng đừng để bụng a.”
Đại Kình vỗ vai hắn cười lớn, sau đó đắp mền lại quay sang một bên ngủ.
Vân Chính Thiên bất đắc dĩ đứng lên, bước ra khỏi nhà, liền trông thấy Đinh Hương đang ngồi trên một mỏm đá, đợi hắn. Nàng ánh mắt dán chặt lên
trần hang động, nơi tỏa ra nhu hòa ánh sáng từ thiết bị hồn đạo khí mô
phỏng bầu trời đêm. Tất nhiên đây chỉ là nhân tạo.
“Tại Nhân Vực, có thể nhìn thấy những ngôi sao sáng trên trời không?”
Đinh Hương đột nhiên lên tiếng.
Vân Chính Thiên khẽ giật mình, tưởng rằng nàng sẽ mắng một trận hả hê chứ,
không ngờ lại buông ra một câu hỏi như vậy. Chậm rãi tiến tới gần nàng,
đặt mông ngồi xuống bên cạnh. Vân Chính Thiên thản nhiên nói:
“Tất nhiên, trời đêm tại Nhân Vực rất nhiều sao. Nếu như các ngươi đồng ý
triển khai theo kế hoạch của ta, sau này không cần sống dưới lòng đất.
Khi đó có thể thỏa sức ngắm sao rồi.”
Đinh Hương nghe vậy, chợt phì cười nói:
“Nói đi nói lại nữa ngày, ngươi vẫn luôn nhắc đến cái kế hoạch của ngươi, cả cái thân thế bí mật nữa. Ngươi làm sao lại bí ẩn đến như thế.”
Vân Chính Thiên cười đáp: “Ta quả thực là Truyền Linh Tháp đệ tử, chỉ là ta năng lực cùng tà hồn sư có chỗ tương đồng.”
“Lúc đầu thì tự nhận là tà hồn sư, bây giờ lại chối phây phẩy. Ta thực không biết đâu mới là con người thật của ngươi a.” Đinh Hương hờ hững nói.
Vân Chính Thiên trong lòng cười khổ, lúc đầu quả thực muốn thu hút sự chú ý của Khôi Nguyên bộ lạc cho nên luôn mồm tự nhận là tà hồn sư. Nếu không làm như vậy, làm sao Đinh Hương lại đem mọi chuyện nói với trưởng làng. Mọi hành động của hắn đều vì đặt đường dẫn đến kế hoạch của hắn ngày
hôm nay. Mà lúc này tự nhiên không cần giấu giếm làm gì nữa, trong lòng
hắn tin tưởng những người trong bộ lạc này.
“Sao? Không nói được nữa chứ gì?” Đinh Hương đắc ý nói.
Vân Chính Thiên hạ giọng nói: “Nếu như ta nói cho ngươi mọi thứ, có thể hay không giúp ta nói một tiếng với trường làng. Ta cam tâm tình nguyện trở thành Khôi Nguyên bộ lạc một thành viên, khi đó sẽ đánh giành giang sơn cho các ngươi. Đến một ngày nhiệm vụ hoàn thành, tin chắc ngươi cũng
không cần ngắm bầu trời đêm nhân tạo này nữa.”
Không ngắm bầu
trời đêm nhân tạo này nữa? Có nghĩa là không cần phải sống chui rúc dưới lòng đất, mà quang minh chính đại ở trên mặt đất a. Điều này cực kỳ có ý nghĩa đối với lớp thế hệ mới như nàng, mong muốn có một cuộc sống trên
mặt đất là điều mà nàng ao ước.
Nếu như tên thiếu niên tóc đen này có thể làm được như vậy, nàng sẽ ghi nhớ ân huệ này suốt đời.
Trầm tư một chút, Đinh Hương ánh mắt lại hướng lên bầu trời đêm, dịu dàng
giọng nói: “Cũng còn tùy độ chân thực câu chuyện ngươi muốn nói cho ta
a. Sau đó ta sẽ suy nghĩ một lần.”
Vân Chính Thiên nghe vậy, nội
tâm khẽ mừng. Nếu như có Đinh Hương và Đại Kình hai nhân vật này ủng hộ, tin chắc tỷ lệ thuyết phục được trưởng làng sẽ tăng lên không ít.
Đối với Đại Kình, hắn nội tâm từ lâu đã có ý định này thì dễ dàng rồi. Chỉ
có Đinh Hương, hắn muốn thuyết phục nàng trước tiên là phải thành thật.
Thế là, hắn tiết lộ thêm một chút thân thế của mình, cùng những sự tình
liên quan đến Vực Chủ. Nhưng quanh đi quẩn lại, hắn vẫn nhấn mạnh bản
thân mình muốn làm nhất, chính là giành lại những lãnh phổ mất trong tay hồn thú.
Đinh Hương nghe xong câu chuyện của hắn, chỉ thấy ánh mắt
nàng phát ra nhu hòa lam sắc. Nàng nhìn thấy thật lâu, khẽ gật đầu sau
đó rời đi.
Sáng ngày hôm sau, Vân Chính Thiên lần nữa được triệu kiến gặp cao tầng Khôi Nguyên bộ lạc.
Tại chỗ này cũng chỉ có ba người. Trưởng làng, Đinh Hương và Đại Kình.
“Chính Thiên, hôm qua ta đã suy nghĩ rất nhiều đề nghị của a4iIHPP ngươi. Thật sự rất trăn trở, hãy thông cảm cho ta. Dù sao mấy trăm năm nay nhân
loại ở trong Lưỡi Quỷ đại đạo này đều sống dưới sự thấp thỏm lo âu đã
quen đi, muốn bọn họ đứng lên chiến đấu với hồn thú thật rất khó khăn.
Rất cần một vị lãnh tụ tinh thần chống đỡ, khích lệ vực dậy đấu tâm, còn nếu không chuyện này nhất định không làm được.”
Vân Chính Thiên ôm quyền nói:
“Lời của ngài quả thực không sai. Vãn bối cũng suy nghĩ nhiều đến việc này,
cho nên bước đầu tiên, cần phải thống nhất các bộ lạc lại, tìm được
tiếng nói chung. Chỉ khi nào chúng ta thực sự đồng lòng, thì chiến dịch
này mới có thể thành công được.”
Trưởng làng gật đầu, lão không
phải kẻ cổ hủ, một thời tuổi trẻ lão cũng ước mong được sống trên mặt
đất. Cho dù hiện tại tuổi xế chiều, nhưng nếu quyết định của lão có thể
giúp cho thế hệ sau này có được cuộc sống tốt hơn, lão sẽ không từ nan.
Vả lại trên người tên thiếu niên kia, mang tới một cảm giác mãnh liệt
tin tưởng. Cốt cách của hắn làm cho lão phải giật mình, cộng thêm Đại
Kình và Đinh Hương đã lên tiếng ủng hộ. Rốt cuộc cũng đi đến quyết định
quan trọng.
“Được rồi, Chính Thiên. Vậy thì lão phu ủy thác hy vọng vào ngươi.”
Nghe vậy, Vân Chính Thiên nhất thời vui mừng ra mặt, ánh mắt tràn ngập tinh quang.
“Bất quá, còn một chuyện đau đầu nữa.”
Trưởng làng bỗng nhiên ngưng trọng nói:
“Ngươi cũng biết bộ lạc bọn ta không bao giờ tiếp nhận người ngoài gia nhập
một cách tùy tiện như tự ý kết nạp. Cho nên việc ngươi đứng lên lấy danh nghĩa Khôi Nguyên bộ lạc tiến hành thống nhất Lưỡi Quỷ đại đạo, quả
thực không phù hợp quy tắc ở đây.”
Trưởng làng nói thêm. Đây là
quy tắc hàng trăm năm nay tại Lưỡi Quỷ đại đạo, cũng phần nào giải thích vì sao các bộ lạc ở đây lại không muốn tiếp xúc với người ngoại lai.
Chung qui mọi thứ xuất phát từ nỗi sợ, từ đó hình thành nên tính cách và số phận của họ.
Nếu một tên Vân Chính Thiên vô danh phận, tự
nhiên đứng lên đòi thống nhất, sẽ dẫn đến sự không đồng thuận của các bộ lạc, kế hoạch có thể đổ vỡ bất kỳ lúc nào. Vì vậy trước mắt cần phải
làm cho Vân Chính Thiên, nghiễm nhiên trở thành một thành viên của Khôi
Nguyên bộ lạc.
Vân Chính Thiên đối với việc này, tự nhiên không
có ý kiến. Hắn là người ngoài, cũng không hiểu rõ pháp tắc nơi đây, cho
nên đành giao phó cho ba người trưởng làng xem xét.
“Chuyện này
thật đau đầu a.” Đại Kình buồn bực nói. Hắn vốn không thông minh, những
chuyện đánh đấm thì giao cho hắn, còn cao siêu như vậy, hay là giao cho
Đinh Hương suy nghĩ đi. Ánh mắt hắn liền liếc sang nàng.
Đinh Hương gương mặt không biết tại sao lại đỏ ửng lên, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.
Trưởng làng sau một hồi trầm ngâm, cũng thở dài, quay sang nhìn nàng nói:
“Vốn dĩ ta không muốn giao trọng trách nào cho con quá sớm, thế nhưng tình
hình vô cùng gấp gáp rồi. Vì vậy không thể không xúc tiến được.”
Đinh Hương vừa nghe, liền biết ý định của trưởng làng, nàng khóe mắt nhất thời ngấn lệ, thanh âm run rẩy nói:
“Trưởng làng! Con, con chưa có sẵn sàng.”
“Hài tử ngoan, thực ra con đã sẵn sàng từ lâu lắm rồi. Kỳ thực các chức
trưởng làng này, nên là phụ thân của con mới đúng. Chỉ có điều hắn số
phận nghiệt ngã ra đi quá sớm. Cho nên mới trì hoãn sự phát triển của
con lại.”
Nói tới đây, thanh âm trưởng làng trở nên trong trẻo hơn bao giờ hết, lão đặt một tay lên đầu Đinh Hương, dõng dạc nói:
“Dưới sự chứng giám của thần linh, ta Tô Khắc Liệt, trưởng bộ lạc Khôi Nguyên đời thứ ba mươi lăm, xin giao lại trọng trách này cho Đinh Hương. Từ
đây về sau, nàng chính là trưởng bộ lạc Khôi Nguyên đời thứ ba mươi
sáu.”
Dứt lời, lão cũng lấy từ trên ngực của mình tấm huy hiệu,
đặt vào hai tay của nàng. Đây là huy hiệu đại biểu cho chức vị cao nhất
trong bộ lạc.
“Từ đây Khôi Nguyên bộ lạc giao cho con, hy vọng có thể cùng với hắn làm cho chúng ta vang danh sử sách.”
Đinh Hương lệ rơi đầy mặt, nhưng trong mắt nàng rõ ràng tràn ngập quyết tâm. Từ khi còn nhỏ, nàng đã bộc lộ thiên phú hơn người, có khả năng lãnh
đạo thiên bẩm. Cho nên chức vị trưởng bộ lạc này sớm muộn cũng vào tay
của nàng. Tô Khắc Liệt chỉ là đẩy nhanh quá trình lên một chút mà thôi.
Vân Chính Thiên vì Đinh Hương tiếp nhận vị trí này mà cao hứng, nhưng hắn
cũng không hiểu, chuyện này thì có giúp ích cho hắn danh chính ngôn
thuận kết nạp vào bộ lạc hay không. Bên cạnh Đại Kình cũng không hiểu
lắm.
Đinh Hương từ tốn đứng lên, gương mặt của nàng lúc này hoàn
toàn chuyển sang một màu đỏ ửng. Nàng nhìn Vân Chính Thiên, ngập ngừng
nói:
“Lúc nãy ngươi cũng nghe trưởng làng nói rồi, các bộ lạc không chấp nhận người ngoại lai kết nạp. Trừ phi...”
Nhìn thấy nàng ngập ngừng, Tô Khắc Liệt không do dự tiếp lời:
“Trừ phi có sự ràng buộc nhất định, đó chính là hôn nhân. Ngươi cùng với
Đinh Hương, cử hành một cái hôn lễ, sau đó ngươi sẽ là Khôi Nguyên bộ
lạc chúng ta một thành viên.”
“Cái gì!” Vân Chính Thiên hoảng hốt hét lên.