Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 377: Chương 377: Tam Anh Chiến Kiệt Quỷ




“Ma Viêm Kiệt Quỷ, ta cùng với ngươi đánh một trận không có ai can thiệp, cho đến khi có một người ngã xuống mới thôi.”

Vân Chính Thiên trầm giọng nói ra ý định của mình.

Hắn mặc dù đại chiến với Ma Viêm Kiệt Quỷ bên này, nhưng đối với toàn cục vẫn hoàn toàn nắm rõ.

Bên địch ngoại trừ Ma Viêm Kiệt Quỷ ra, vẫn còn hai tên tà hồn sư tu vi cấp Hồn Thánh. Lương Thế Nhân đối mặt với một tên, tuy nhất định phải khổ chiến một trận nhưng chỉ cần ổn định lại tâm trạng, phần thắng tương đối không thấp. Thế nhưng đám Hắc Sơn, Đại Kình cùng binh sĩ Thiên Minh Thần Triều bên kia thì không được tốt như vậy.

Tên tà hồn sư tu vi Hồn Thánh thứ ba kia từ đầu đã như hổ lạc đàn dê, cho dù ba người Đại Kình có liều mạng, cũng chỉ có thể làm hắn bận rộn thêm một chút. Phái dưới binh sĩ trận hình đã bị đánh tan tác, số lượng tử vong không ngừng leo thang. Nếu như có Kim Ngân hộ pháp tại đây, thì kết quá còn khó nói, chứ cứ như vậy thì cho dù Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân có thắng thì vẫn phải chịu thương vong thảm liệt.

Cho nên Vân Chính Thiên mới đánh đến chủ ý, hắn muốn cùng Ma Viêm Kiệt Quỷ kia sinh tử một trận. Chủ yếu để giảm tổn thất cho phe mình.

Ma Viêm Kiệt Quỷ cười gằn nói:

“Hỗn đản, ngươi nghĩ ta là kẻ ngu? Muốn giảm thiểu thương vong bên mình sao? Ngươi đã quên bọn ta là tà hồn sư à, càng có nhiều người chết tự nhiên càng thích. Đừng lấy thủ đoạn tầm thường đối phó với giống loài tối thượng bọn ta.”

Không ngoài dự đoán, Ma Viêm Kiệt Quỷ không nữa điểm do dự đã trực tiếp từ chối. Bất quá, Vân Chính Thiên trên mặt đột nhiên nở một nụ cười, mà trong mắt Ma Viêm Kiệt Quỷ, nụ cười này của đối phương mang ý nghĩa chế giễu.

“Ngươi khinh thường ta?” Ma Viêm Kiệt Quỷ nhìn trừng trừng Vân Chính Thiên. Hắn đời này rất ghét kẻ nào khinh thường hắn. Cho nên đối với ánh mắt này của đối phương, hắn chỉ hận không thể trực tiếp đem Vân Chính Thiên một chưởng đánh chết.

Vân Chính Thiên làm sao không biết tính cách này của Ma Viêm Kiệt Quỷ, cho dù bây giờ hắn đã lớn mạnh, tâm lý cũng vững vàng hơn trước, nhưng tính cách bản nguyên bên trong đã thâm căn cố đế, là khó thay đổi a.

“Ngươi là tà hồn sư, là đại địch của nhân loại, ta tự nhiên khinh thường ngươi rồi, còn không lẽ phải tán thưởng ngươi sao?” Vân Chính Thiên cười nói.

“Sâu bọ, câu giờ đủ chưa, bây giờ thì chết đi.” Ma Viêm Kiệt Quỷ nổi cơn thịnh nộ, ma viêm cuồn cuộn từ trong thể nội lần nữa bộc phát. Hắn muốn sử dụng, lại là cái kia quần thể công kích hồn kỹ, Vạn Ảnh Ma Viêm Thương.

Tà hồn lực tại bên trong thiên địa bắt đầu vần vũ lại mới nhau, phản phất có thể nghe được ma khiếu quanh quẩn. Ngắn ngủi vài giây hô hấp, bầu trời đã dần dần bị bóng tối che lấp, ngàn vạn thương ảnh từ trên không trung ngưng tụ ra, chớp mắt một cái đã đồng loạt giáng xuống.

Xùy!

Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân hai người đứng mũi chịu sào, lập trức trở thành mục tiêu chính của đợt công kích này.

Thế Nhân hắn nghiến răng một cái, đối với Ma Viêm Kiệt Quỷ ngạo mạn thị uy kia, hắn cực kỳ chán ghét, cho nên dự định ra tay cản lại công kích lần này. Lôi Ảnh Quang Minh Kích giơ lên, chuẩn bị đánh ra hồn kỹ thì bất chợt bị Vân Chính Thiên đưa tay cản lại.

“Không cần, ngươi đợi một lát.”

Lương Thế Nhân nghe vậy, lập tức thu lại Lôi Kích trên tay, ánh mắt vẫn khóa chặt Ma Viêm Kiệt Quỷ thân ảnh. Sau đó cả hai người bọn hắn cứ đứng như thế, để cho Vạn Ảnh Ma Viêm Thương phủ xuống.

“Khặc, đã biết sợ rồi sao. Bất quá ta không thích hạ thủ lưu nhân, các ngươi hôm nay trở thành phân bón đi.” Ma NY9APSRU Viêm Kiệt Quỷ cười lạnh. Hắn thật sự không muốn lưu lại hai cái gia hỏa có thể đe dọa đến đại nghiệp của hắn, tốt nhất vẫn nên kiên định diệt sát thì hơn.

Ma Viêm Thương hung hãn xé gió mà đến, những nơi nó đi qua đều lưu lại vô số tàn ảnh, chớp mắt đã muốn che lấp hai đạo thân ảnh bên dưới.

Chính vào lúc này, tại khoảng không trăm mét ở phía trên đầu Vân Chính Thiên hai người, đột nhiên có một thanh hắc sắc trường thương cực lớn xuất hiện. Hắc sắc trường thương mang theo khủng bố lực lượng tựa như có thể oanh nát sơn nhạc, hướng mũi nhọn về phía Vạn Ảnh Ma Viêm Thương bên trên.

Ầm, ầm ——.

Kịch liệt nổ lớn vang lên khi hai bên trường thương chạm vào nhau, Vạn Ảnh Ma Viêm Thương của Ma Viêm Kiệt Quỷ thế công như vũ bão nhưng cũng không thể đem trường thương kia phá nát.

NGANG ——.

Mà ngay lúc này, một thanh đại đao cũng ngang trời xuất thế, đao phong mãnh liệt quét qua đem Vạn Ảnh Ma Viêm Thương trận hình đánh nát ra một cái vết rách. Thế là thanh hắc sắc trường thương nhân cơ hội này bộc phát uy lực cường đại, không khác gì nhất thương sát thiên, phóng thẳng lên trời xuyên thấu qua, đem Vạn Ảnh Ma Viêm Thương của đối phương chấn nát.

Tuy rằng đại trận bị phá, nhưng phải biết Vạn Ảnh Ma Viêm Thương của Ma Viêm Kiệt Quỷ chỉ là cấp thấp hồn kỹ, lần trước một mình Ngạo Thiên Long đã có thể dễ dàng phá vỡ. Cho nên có thể thấy, chủ nhân của hai thanh binh khí kia cũng không phải quá mức siêu phàm.

“Lại có ruồi nhặng tới.” Ma Viêm Kiệt Quỷ không chút nao núng khi phát giác có người quấy phá, hắn trên mặt càng tỏa ra một tia ôn nhu mỉm cười.

Thời điểm hai thanh binh khí tại không trung tiêu tán, lập tức hóa thành hai đạo ánh sáng từ trên trời đồng loạt giáng xuống, đứng ở trước mặt Vân Chính Thiên.

“Kim hộ pháp có mặt.”

“Ngân hộ pháp có mặt.”

Hai người này chính là Kim Ngân hộ pháp của Thiên Minh Thần Triều. Hai người bọn họ vừa rồi, chính là triển khai võ hồn chân thân, chặn lại Vạn Ảnh Ma Viêm Thương kia. Nhưng mà, không phải bọn hắn được lệnh giữ vững vành đai phòng ngự tại một số vị trí trọng yếu hay sao, làm sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này

Vân Chính Thiên mặt không biến hóa, thản nhiên nói: “Mọi thứ xong chưa?”

Kim hộ pháp Thiên Chí Vỹ gật đầu: “Hồi bẩm Minh Chủ, đã xong.”

Nghe hai vị hộ pháp nói vậy, Vân Chính Thiên trong lòng giải tỏa được phần nào nỗi sầu lo nãy giờ. Nhất thời ánh mắt tràn ngập niềm tin ngước lên nhìn về phía Ma Viêm Kiệt Quỷ.

Ma Viêm Kiệt Quỷ trong mắt xuất hiện một vòng kỳ dị chi sắc, hắn cũng mơ hồ nhìn thấy tên Minh Chủ kia tâm tình có chút biến hóa, bất quá hắn đối với bản thân vẫn tràn ngập tự tin. Cho dù có tới thêm mấy cái cường giả, hắn vẫn nắm chắc một đường quét sạch. Dù sao lá bài tẩy kia còn chưa có lật ra a.Ma Viêm Kiệt Quỷ nhếch mép cười nói:

“Cho dù các ngươi đang âm mưu cái gì, chỉ cần ta còn tại đây liền có thể gạt bỏ hết thảy.”

Vân Chính Thiên quẹt đi khóe miệng dính máu, cười nhạt nói:

“Thật sao? Ba vị, cầm chân hắn một lát cho ta.”

Nói rồi tay áo liền vung lên, tức thì Lương Thế Nhân, Thiên Chí Vỹ, Thiết Thiên Kỳ ba người đồng loạt động thủ. Mục tiêu của bọn hắn dĩ nhiên là Ma Viêm Kiệt Quỷ rồi.

Trong mắt Ma Viêm Kiệt Quỷ, đám người Thiên Minh Thần Triều này đã hết cách rồi, chỉ có thể nương theo số lượng mà giãy chết. Bất quá, Ma Viêm Kiệt Quỷ còn không có nhúc nhích, mà hai tên tà hồn sư cấp Hồn Thánh kia đã động.

“Ngu xuẩn!” Hai tên bọn hắn cười khẩy một cái, ma chưởng giơ ra chuẩn bị nghênh đón ba người Thế Nhân. Đột nhiên một cỗ nguy cơ cảm giác bất thình lình xuất hiện, cản lại hành động của bọn hắn.

“Cẩn thận, đám binh sĩ kia bắn ra hồn đạo đạn pháo.” Một trong hai tên Hồn Thánh cả kinh hét lên.

Trong mắt của hắn rõ ràng nhìn thấy có hơn một trăm mảnh đạn đạo từ dưới đất bắn lên, rẽ một đường vòng cung trên không trung rồi rơi xuống vị trí hai người bọn hắn. Cho dù hồn đạo đạn pháo này còn xa lắm mới có thể đe dọa được tính mạng của Hồn Thánh, nhưng số lượng đông đảo như vậy cũng không thể xem thường.

Kim Ngân hộ pháp xuất hiện, tự nhiên Kim Long cùng Ngân Long Binh Đoàn cũng kéo tới, chuyện này đối với đám binh sĩ mà Vân Chính Thiên dẫn theo đã có tác dụng hỗ trợ không nhỏ. Chỉ cần nhìn số lượng đạn pháo bắn cùng một lúc bắn ra kia, nếu chủ quan liền ăn không ít khổ. Trước mắt hai tên cường giả tu vi Hồn Thánh không thể không toàn lực phòng thủ.

Ầm, ầm, ầm ——.

Kịch liệt tiếng nổ không ngừng vang lên. Hồn đạo đạn pháo trận địa đã hoàn toàn đem hai tên tà hồn sư này nuốt chửng vào bên trong. Nhất thời tạo ra không gian để ba người Lương Thế Nhân tiếp cận Ma Viêm Kiệt Quỷ.

Lương Thế Nhân sau lưng đệ ngũ hồn hoàn trực tiếp sáng lên, là hồn kỹ có khả năng trói buộc địch thủ, phong bế hoạt động. U Minh Lôi Thần Định.

Mũi kích chỉ thẳng vào Ma Viêm Kiệt Quỷ, hùng hậu lôi nguyên tố bộc phát ra, bắn trúng Ma Viêm Kiệt Quỷ thân thể.

Ma Viêm Kiệt Quỷ cảm thấy trong cơ thể có một luồng điện xâm nhập, tạm thời đem tứ chi của hắn phong ấn lại, nhất thời không thể nhúc nhích.

“Thật là một cái lợi hại hồn kỹ.” Ma Viêm Kiệt Quỷ tán thưởng nói, bất quá trên mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, không có vẻ gì là lo lắng cả.

Mặt khác Kim Ngân song hộ pháp thế công đã tới trước mặt. Phá Hồn Thương cùng Thiết Quang Đao võ hồn trực tiếp tế ra, sau đó lại huy động đến thập thành công lực. Hai cái vũ khí này, cái nào không phải cao cấp khí võ hồn am hiểu lực lượng công kích. Cho dù là Hồn đấu la lực phòng ngự cũng không dễ dàng mà thừa nhận công kích của hai vị hộ pháp này.

“Khặc.”

Ma Viêm Kiệt Quỷ trên mặt nhấc lên một vòng nụ cười, ma viêm từ thể nội hắn lại nhúc nhích mà ra, chớp mắt đã đem thân thể hắn triệt để bao phủ lại, tựa như trở thành hắn ma viêm chiến giáp.

U Minh Lôi Thần Định của Lương Thế Nhân, có thể tạm thời trói buộc không cho đối phương di chuyển, nhưng cũng không thể ngăn cản được đối phương triển khai thủ đoạn phòng ngự. Chỉ cần có đầy đủ lực lượng, liền không cần sợ bản thân không thể di chuyển mà thất bại.

Oanh, oanh ——.

Công kích của hai vị hộ pháp lần lượt đụng vào lớp ma viêm chiến giáp kia, rền vang lên mấy tiếng chói tai thanh âm. Bất giác cả hai người trợn mắt, bởi vì bọn họ liên thủ công kích như vậy, bày ra lực sát thương cực kỳ khủng bố nhưng vẫn không có tư cách lay động được đối phương phòng ngự.

“Sâu kiến cũng muốn ở trước mặt ta ra oai?” Ma Viêm Kiệt Quỷ trầm giọng nói, từ trong miệng hắn bỗng nhiên phun ra một đoàn huyết vụ, thẳng tắp bay tới trước mặt Kim Ngân hộ pháp.

Hai người bọn hắn nhìn thấy huyết vụ bay tới, không thể không buông tha cho Ma Viêm Kiệt Quỷ mà lùi lại phía sau tránh né.

“Thật là một cái khó nhằn gia hỏa, bản thân không di chuyển được nhưng vẫn không cách nào đánh được hắn.” Thiên Chí Vỹ thất vọng nói.

“Để ta tới.” Lương Thế Nhân quát lớn, hai tay siết chặt Lôi Ảnh Quang Minh Kích đem đoàn huyết vụ kia đánh tan đi, thân thể lập tức lao tới cắm mũi kích xuống đầu Ma Viêm Kiệt Quỷ.

Bởi vì Lương Thế Nhân đã di chuyển, cho nên U Minh Lôi Thần Định đã mất đi hiệu quả trói buộc, Ma Viêm Kiệt Quỷ lại có thể tự do di chuyển.

“Khặc, thật là dễ dụ. Huyết vụ kia có mang tới cái cóc khô ý nghĩa gì đâu.” Ma Viêm Kiệt Quỷ cười cợt nói. Ánh mắt biển thị không chút bảo lưu, ma viêm trực tiếp bao phủ nắm đấm, một chưởng đánh lên không, đụng chạm với Lôi Ảnh Quang Minh Kích mũi nhọn.

ẦM!

Song phương vừa va chạm liền thấy rõ cao thấp. Lương Thế Nhân không địch lại, bị đánh bay ngược ra. Ma Viêm Kiệt Quỷ không bỏ qua cơ hội này, nhún người một cái đã lao theo truy sát. Hắn trong lòng nhận định, tên tiểu tử cầm kích này so với hai tên cầm thương và đao kia thì nguy hiểm hơn nhiều. Cho nên cần phải nhanh chóng đem hắn diệt trừ đi.

“Nằm xuống cho ta.”

Lương Thế Nhân còn chưa kịp ổn định lại, thì Ma Viêm Kiệt Quỷ ma chưởng đã xuất hiện ở trước mặt. Ma Viêm Chưởng tái hiện, hung hăng vỗ thẳng vào lồng ngực của hắn.

Oành ——.

“A.” Lương Thế Nhân không nhịn được mà rên lên một tiếng, cả người đã bị chưởng kình điên cuồng ép xuống, chớp mắt đã bị chôn sâu dưới mười thước đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.