‘Buông’ một chữ hùng hồn vừa rơi xuống, Lương Thế Nhân từ trong mi tâm
lượn ra một tôn to lớn bạch hổ. Tâm niệm vừa động, trên tay trường kích
phát ra sáng chói kim sắc ánh sáng, leo lên lưng bạch hổ sau, hắn lách
người một cái đã như thiểm điện vọt tới.
Trong miệng phát ra một tiếng thét dài, sau lưng bảy vòng hồn hoàn nhấp nhô hiện lên.
Bảy hoàn? Hồn Thánh? Hắn dĩ nhiên đã là Hồn Thánh!
Mấy tháng không gặp, Lương Thế Nhân không ngờ đã đề thăng đến trình độ này? Ngay cả đệ thất hồn hoàn cũng đã nắm giữ. Chẳng trách gần đây hắn bá
khí đại thịnh, thậm chí so với Ngạo Thiên Long còn muốn có nữa điểm lấn
áp.
Thời khắc đệ thất hồn hoàn sáng lên, một quyển kim sắc lôi
quang từ trên thân hắn nở rộ, chớp mắt đã hóa thành một tôn khổng lồ Lôi Ảnh ở sau lung Lương Thế Nhân hiên ngang mà đứng.
Này chính là hắn võ hồn chân thân trạng thái!
Lôi Thần chân thân phụ thể!
Lương Thế Nhân am hiểu nhất chính là khủng bố lực sát thương. Lấy lôi nguyên
tố làm chủ, mỗi một thức hắn đánh ra đều chứa đựng hủy thiên diệt địa
năng lượng.
Trong không khí lúc này lôi quang tràn ngập, vô số
lôi xà điên cuồng trường bò ra, kết nối lại chẳng khác nào lôi võng, đem trung niên nhân cùng Ám Thiên thôn phệ vào bên trong.
Lương Thế Nhân tại trên lưng bạch hổ, trường kích vặn vẹo một chút, thẳng tay liền đâm ra.
Gào!
Tại đầu mũi nhọn Lôi Ảnh Quang Minh Kích đâm ra thời điểm, vô số lôi điện
hội tụ lại với nhau, ngắn ngủi vài tức thời gian đã hóa thành một tôn to lớn cự long.
Lôi Long há miệng lên trời gầm lớn, phản phất giống như viễn cổ cự long thời đợi hồng hoang một dạng, sau đó cắn về phía
trung niên nam nhân.
“Ồ! Ta nhớ ra ngươi rồi. Ba trăm năm trước
đã cùng bản thể ta một thời tung hoành. Chẳng may không được bao lâu thì chết đi. Thật đáng tiếc a, lấy ngươi tiềm lực tu luyện tới Cực Hạn đấu
la cũng không phải chuyện không thể.”
NGANG!
Trung niên nhân chợt nói, tay áo lần nữa phất lên, Vô Ảnh Võng tái xuất hiện, chặng lại rồi tôn Lôi Long kia.
“Ngươi nói cái rắm gì thế?” Lương Thế Nhân quát lên, Lôi Kích vừa thu lại tiếp tục đâp ra. Bàng bạc hồn lực hóa thành ngập trời kích ảnh, đem trung
niên nhân nấp bên trong Vô Ảnh Võng toàn bộ phương vi bao phủ.
Lương Thế Nhân dốc sức, hậu phương Can Hữu Long, Ngạo Thiên Long cũng không
có nhàn rỗi, đồng thời xung phong, võ hồn cùng lúc phóng thích ra.
Hai đầu cự long ngang trời xuất thế, long ngâm vang vọng tới tận cửu thiên.
Can Hữu Long mặc dù không giống như Lương Thế Nhân nhanh như vậy đạt tới
bảy hoàn cấp bậc, bất quá khoảng cách đến Hồn Thánh cũng chỉ còn nữa
bước mà thôi. Lấy Thiên Nguyên Long loại này bạo lực long loại võ hồn,
thời điểm hắn đem võ hồn phóng thích, ngang ngược khí thế cường hoành ép ra không 3TTq0YC cách nào diễn tả được.
Nguyên bản màu xám long
lân càng thêm thô ráp, lại nói hắc sắc hào quang đã muốn đem long lân
toàn bộ nhuộm màu. Nên nhớ Can Hữu Long trong người đang chảy xuôi một
tia Bá Vương Long tinh huyết, theo thời gian càng dài hắn càng đem toàn
bộ Bá Vương Long thượng tầng tinh hoa triệt để dung hợp.
Thiên Nguyên Long bạo lực chủng loại là thế, cùng Hỏa Cốt Long bên cạnh bất đồng.
Ngạo Thiên Long dĩ vãng Hỏa Diễm Xích Long cũng là tương đối khủng bố long
tộc một loại, bất quá bàn về lực lượng công kích thì dù là Hỏa Diễm Xích Long hay đã biến dị thành Hỏa Cốt Long vẫn so với Thiên Nguyên Long có
một chút chênh lệch. Tuy nhiên Can Hữu Long nguyên thủy võ hồn cũng
không phải Thiên Nguyên Long mà là Địa Nguyên Long. Cho nên đặt phẩm
chất võ hồn của hai kẻ này lên bàn cân thì chỉ có thể dùng kẻ tám lạng
người nữa cân mà hình dung.
Tại Á Long tầng thứ, Thiên Nguyên Long cùng Hỏa Cốt Long đã cực kỳ không tầm thường.
Ngạo Thiên Long lúc này tu vi đại khái bảy mươi tám cấp tả hữu, so với Can
Hữu Long chênh lệch một đoạn không nhỏ, cho nên thả ra Hỏa Cốt Long thời điểm khí thế cũng vượt xa đồng bạn của mình.
Mắt thấy Ám Thiên bị trung niên nhân bên kia bắt giữ, thế nhưng ba người bọn hắn cũng không có tùy tiện ẩu ta phát công.
Trước tiên là Lương Thế Nhân bề ngoài tựa như nóng giận ra tay, kỳ thực là vì song Long sau lưng tranh thủ kéo dài một chút thời gian.
Song Long xuất thế sau, đều lấy kiêu ngạo nhất hồn kỹ của mình chuẩn bị, tu
lực thời điểm đầy đủ, liền không khác chút bảo lưu xuất trảo đánh về Vô
Ảnh Võng vị trí.
Thiên Nguyên Long khủng trảo phách tới, Hỏa Cốt
Long trong miệng to lớn hắc quang bắn ra, cùng với Lương Thế Nhân đại
lượng kích ảnh liên thủ tấn công.
Ầm, ầm, ầm!
Trùng điệp
công kích oanh nện trên trong suốt vách tường, đem sóng năng lượng điên
cuồng lan tỏa ra xung quanh. Bất quá trung niên nam nhân bên trong Vô
Ảnh Võng như cũ không chút tổn thương.
Cái này Vô Ảnh Võng sức phòng ngự không lẽ là vô địch hay sao?
Tại thời điểm Lương Thế Nhân nghiến rang một cái, dự tính tiếp tục đợt thứ
hai cuồng công. Bất thình lình Ám Thiên tưởng như đã gục ngã trong tay
trung niên nhân, vào lúc này chợt động.
Hắn trầm giọng quát lớn:
“Các ngươi tới đây làm gì? Mau cút đi cho ta!”
Lương Thế Nhân nghe vậy, trên mặt càng thêm một phần lãnh cảm nói:
“Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn cứu ngươi mà chỉ muốn đem ngươi bắt giữ. Đợi lão đại trở về định tội.”
Ám Thiên hừ lạnh: “Ta chính là lão đại của ngươi!”
“Không! Ngươi không phải, ngươi chỉ là cái bóng của hắn!”
Lương Thế Nhân càng rống cổ quát lớn hơn.
Không thể nghi ngờ Vân Chính Thiên ý thức phân tách sự tình đã làm Lương Thế
Nhân hết sức kinh ngạc, sau đó làm hắn càng lo lắng nhất chính là Ám
Thiên trong đầu xuất hiện không thành thật ý nghĩ. Nếu như Ám Thiên
không có như vậy, làm sao trước mặt mọi người lại không nói ra chân
tướng sự việc, lại luôn tự nhận mình Vân Chính Thiên, chứ không phải Ám
Thiên.
Lương Thế Nhân chịu xuống Vân Chính Thiên tái tạo chi ân,
để cho hắn từ một tên tiểu tử thấp hè, bị mọi người khinh thường từng
bước quật khởi. Nếu không có Vân Chính Thiên, Lương Thế Nhân có lẽ vẫn
còn là ‘Tiểu Mã’ năm nào.
Chính vì vậy phát hiện Ám Thiên âm mưu về sau, hắn từ đầu tới cuối đều thủy chung cảm giác tức giận không chút nào hạ xuống.
Một hồi quát tháo xong, không khí căng thẳng cũng dần hạ xuống. Trung niên nam nhân cũng đem Ám Thiên cổ họng buông ra.
“Tiểu tử, ngươi hiện tại còn muốn chống đối chính mình sao? Ngươi cũng thấy
bọn chúng đối với ngươi như thế nào rồi, há tất gì còn muốn bị ràng
buộc.”
Ám Thiên đưa tay sờ soạn cổ họng, sắc mặt trở nên thập phần nanh ác:
“Ngươi đem bọn chúng đều giết hết đi, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.”
Trung niên nhân nghe được một câu này, gương mặt tuấn lãng bất giác nở ra một nụ cười nhàn nhạt:
“Được!”
Phốc!
Nói xong một chữ này, trung niên nam nhân vô thanh vô tức biến mất. Lương
Thế Nhân lăng không trên cao phản phất cảm thấy một cỗ áp lực kinh khủng chưa từng thấy tùy theo vọt đến.
Loại này áp lực trong nháy mắt đem hồn hạch của hắn khống chế lại, suy nhược cảm giác lan truyền khắp tứ chi bách hải.
Này là thượng tầng tu vi sinh ra lực áp bách!
Kẻ này quá mạnh!
Trung niên nhân lần tiếp theo xuất hiện, đã là Lương Thế Nhân ở sau lưng.
“Ta đã nói, ngươi sẽ chết yểu mà!”
Trung niên nhân tròng mắt lóe lên một tia u tối, ngay sau đó từ trên đỉnh đầu hắn bốc lên một tôn màu đen quang ảnh. Này quang ảnh tựa như từ hắc ám
nguyên chất hóa thành, không có bất kỳ ánh sáng nào có thể đối với nó
chiếu xuyên qua được.
Hắc ám quang ảnh trên tay nắm lấy một thanh lưỡi hái, dưới con mắt kinh hãi của song Long, lưỡi hái đã quét tới
Lương Thế Nhân thân thể.
....
Ám Ngân Lôi Lang Vương trên
lưng chở theo Vân Chính Thiên cùng thần bí hắc y nhân một đường phóng
tới, đột nhiên phương xa truyền tới ba động khiến cả hai vô cùng chú ý.
Thần bí hắc y nhân càng là mặt mày biến sắc: “Đánh rồi đánh rồi! Tiểu Lang, nhanh lên!”
Vân Chính Thiên tò mò hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Ngài phải nói cho ta biết chứ!”
Ám Ngân Lôi Lang Vương như muốn đem chính mình bản nguyên lực lượng ra sử
dụng, tốc độ không chút nào rơi xuống. Mà thần bí hắc y nhân lúc này mới bất đắc dĩ lắc đầu nói:
“Chuyện này kể ra, đối với ngươi mà nói là vô tận hoang đường. Ta kỳ thực đang chấp hành một cái khó khan nhiệm vụ.”
Vân Chính Thiên tiếp lời: “Tiền bối, ngài đối với ta có ân. Chỉ cần ngài lên tiếng, Chính Thiên nguyện dốc sức giúp đỡ.”
Thần bí hắc y nhân gật đầu: “Sớm muộn cũng phải nói. Một lát tới nơi, ngươi sẽ biết tất cả.”
Chính vào lúc Vân Chính Thiên còn đang định lên tiếng, bên dưới mặt đất bỗng nhiên truyền lên một đạo thanh âm quen thuộc:
“Chính Thiên ca ca, Chính Thiên ca ca!”
“Tiểu Lang! Dừng lại!”
Vân Chính Thiên còn chưa kịp nhận ra thì thần bí hắc y nhân kia đem Ám Ngân Lôi Lang Vương chòm lông trên đầu giật giật. Tiểu Lang bị nắm đau quá
nên nước mắt cũng muốn chảy ra.
“Thứ lỗi Tiểu Lang. Đón người quen cái đã!”
Vân Chính Thiên quét mắt xuống bên dưới, liền nhìn thấy trong rừng phóng ra một đạo quen thuộc thân ảnh. Rõ ràng một thân lục y áo lụa thiếu nữ
Tiên Dao Tử.
“Dao Tử, muội làm sao ở đây? Ám Thiên đâu? Đã cứu được Thiên Hoa, Minh Tuyết hay chưa?”
Vân Chính Thiên ngoài dự kiến nhìn thấy Tiên Dao Tử, trong lòng thoáng nhảy lên một trận lo lắng. Xem chừng kế hoạch không có thuận lợi diễn ra a.
Tiên Dao Tử mừng như muốn khóc, mặc kệ Ám Ngân Lôi Lang Vương trừng mắt nhìn, nàng vẫn phóng lên trên lưng của nó.
“Chính Thiên ca ca. Dao Tử thật có lỗi với huynh. Hai vị tỷ tỷ vẫn còn chưa
cứu được, mà bây giờ lại đang gặp phải rất lớn rắc rối.”
“Rắc rối gì?” Vân Chính Thiên nheo mắt hỏi.
“Ám Thiên, hắn trở mặt rồi!”