Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 361: Chương 361: Thiên Minh Thần Triều




Mặc dù không ai nói ra nhưng Đinh Hương cũng biết cái tên Khởi Minh lúc trước nàng đặt nghe thật chán, không có một chút khí thế nào. Bởi vậy nàng vì đó mà đắn đo rất nhiều, rốt cuộc nghĩ đến một cái tên hay hơn một chút. Chính là ‘Thiên Minh Thần Triều’ mà Vân Chính Thiên vừa nói kia.

Chữ ‘Thiên’ tự nhiên lấy trong tên của hắn, ‘Minh’ chính là liên minh các bộ lạc. Còn ‘Thần Triều’ hai chữ, ý chỉ đế chế mới này sẽ cực kỳ lớn mạnh cùng thịnh vượng, không khác gì những triều đại đã tồn tại mấy vạn năm về trước đây. Có Vân Chính Thiên thu được tín ngưỡng từ phía hàng ngàn con dân, chắc chắn triều đại này trong tương lai sẽ cực kỳ huy hoàng.

Thiên Minh Thần Triều, cũng chính vào thời khắc này, chính thức thành lập.

“Tên rất hay, có ý tứ. Lão phu tán thành.” Một bên Thiên Phong lão tổ cười thật tươi nói. Đối với lão già này đã sống trăm tuổi mà vẫn còn chứng kiến được thời khắc lịch sử sang trang, đó là phúc phận mấy đời của lão.

Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn qua Thiên Phong lão tổ, có chút cung kính nói:

“Thiên Phong tiền bối, thứ lỗi tứ đại hộ pháp kia không trao cho ngài. Bất quá, ta có một thỉnh cầu, không biết ngài có thể đáp ứng được hay không.”

Thiên Phong lão tổ nghe Minh Chủ đột nhiên khách khí như vậy, lão có chút khổ tâm đáp:

“Minh Chủ, ngài đừng thi lễ như vậy. Ta thật không dám nhận a. Việc mà ngài yêu cầu, cho dù là gì ta cũng xin dốc lòng tá trợ.”

Lấy lão Phong Hào đấu la thực lực, tùy tiện trao cho một cái chức hộ pháp là vô cùng dễ dàng, nhưng Vân Chính Thiên trong lòng đã có sắp xếp khác cho vị tiền bối này.

Hắn cái này Thiên Minh Thần Triều, không phải là thế lực đầu tiên mà hắn gầy dựng. Sự nghiệp đầu tiên của hắn tại Đấu La đại lục phải nói đến Thiên Phủ còn đang tọa lạc ở Nhân Vực kia.

Thiên Phủ thành lập đã được một đoạn thời gian, sớm đã đi vào quĩ đạo hoạt động ổn định, lại có Truyền Linh Tháp đứng phía sau âm thầm chống lưng, tin chắc không có bất cứ thế lực nào nhân cơ hội phủ chủ hắn vắng mặt mà dám sinh ra ngông cuồng thôn tính suy nghĩ. Bất quá cục diện như vậy có lẽ sẽ không xảy ra, theo thời đại thay đổi, Nhân Vực toàn thể hồn sư là anh em cùng một nhà, là đồng đội chung một chiến tuyến đấy.

Chung cực địch nhân của họ chính là hồn thú và những tà hồn sư kia. Cho nên Vân Chính Thiên đang nghĩ tới, đó là sau khi đem Lưỡi Quỷ đại đạo thống nhất, hắn sẽ tuyển thêm người gia nhập Thiên Minh Thần Triều, nguồn nhân lực này tự nhiên là đến từ Thiên Phủ rồi.

Trao cho tứ đại hộ pháp quyền tự mình thành lập binh đoàn, vậy thì Minh Chủ hắn làm sao không có thân tín của riêng mình đây. Không nên thấy trước mắt mọi người đều đối với hắn phi thường ủng hộ, nhưng con người tâm lý phức tạp, biết đâu đến một ngày có kẻ đủ mạnh, sẽ hướng Minh Chủ địa vị của hắn mà tạo ra phiền toái.

Cho nên, Vân Chính Thiên cũng cần lưu lại một số hậu chước nhất định, mà tự mình thành lập lực lượng tinh nhuệ, chính là bước đầu tiên.

Hắn nhìn Thiên Phong lão tổ đầy thâm ý, chậm rãi nói:

“Ta có mấy cái đồ đệ ở Nhân Vực, sau này sẽ đem bọn hắn tới đây củng cố lực lượng cho Thiên Minh Thần Triều, khi đó muốn thỉnh cầu ngài, trở thành Thiên Minh đại sư phụ, phụ trách huấn luyện cùng quản lý những đồ đệ này của ta.”

Thiên Phong lão tổ chiến lực mạnh nhất không thể nghi ngờ, bằng cách đem lão hóa thành đại sư phụ, chịu trách nhiệm với thân tín của Minh Chủ, vậy thì sao này lão khó lòng mà dứt ra được.

Chỉ cần Thiên Phong lão tổ không ở thế đối địch, Vân Chính Thiên cư nhiên không sợ những cái khác làm càn. Mà cho hắn thêm vài năm tu luyện, chỉ sợ Thiên Phong lão tổ bậc này thực lực, cũng không đủ để uy hiếp hắn như bây giờ nữa.

“Ồ! Hóa ra là vậy, chuyện nhỏ như thế này, cứ giao cho lão phu đi.” Thiên Phong lão tổ chớp mắt gật đầu đáp ứng. Trong lòng lão làm sao không minh dXX3Vog5 bạch vị Minh Chủ này ý tứ thâm sâu kia, cho nên lão tặc lưỡi tán thưởng không thôi.

Thật là một cái thiếu niên kiệt xuất, biết nhìn xa trông rộng. Tính toán phi thường kỹ lưỡng. Chẳng trách lấy tuổi nhỏ như vậy mà đã đạt tới thành tựu kinh diễm như vậy.

Bất cứ triều đại nào mới thành lập, công tác chọn lựa tướng lĩnh đáng tin cậy để giao cho các chức vị trọng yếu, đây đều là những yếu tố quyết định đến sự tồn vong của cả triều đại. Những điều này Vân Chính Thiên kiếp trước đã từng lĩnh giáo qua, cho nên bây giờ cũng không quá bỡ ngỡ.

Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Vân Chính Thiên còn đang định nói tiếp thì sắc mặt bỗng có chút tái nhợt, hắn mồ hôi từ trên trán chảy xuống ướt đẫm cả mặt mũi. Bất quá, mọi người còn đang hưng phấn vì triều đại mới được thành lập, cũng không có ai để ý sự biến hóa trên người hắn.

“Đại khái cao tầng phân bổ đã xong, bên dưới các chức vụ khác giao cho Đinh tổng quản bố trí đi. Hôm nay ngưng tụ hồn hạch xong, ta muốn trở về nghiên cứu một chút áo nghĩa.” Vân Chính Thiên vừa nói xong, lập tức phóng người rời đi, hắn nhanh chóng rời khỏi doanh trướng, trở về chính mình trướng bồng.

Thân là Minh Chủ, Vân Chính Thiên mọi nơi mọi lúc đều sẽ có cận vệ đi theo, những cái cận vệ này là do Đinh Hương cẩn thận sắp xếp một số thân tín vốn thuộc Khôi Nguyên bộ lạc trở thành hắn tạm thời cận vệ.

“Ta tu luyện một chút, đừng cho ai vào quấy rầy.”

“Vâng, Minh Chủ đại nhân.”

Hắn lãnh đạm nói với mấy tên cận vệ theo sau, nghe xong bọn chúng gật đầu răm rắp, tay nắm chặc vũ khí, thân hình bồ tượng án ngữ trước của ra vào. Phản phất giống như có dị động là bọn chúng sẽ liều cả mạng để bảo vệ trướng bồng này.

Trở vào trong phòng, Vân Chính Thiên lập tức cởi bỏ bạch y trường bào, để lộ ra thân hình tuyệt mỹ siêu cân đối, từng khối cơ bắp như có sinh cơ tồn tại, lồng ngực vạm vỡ theo nhịp hô hấp mà phập phồng. Hắn ngắm nhìn thân thể của mình trước gương, nhất thời gương mặt trở nên ngưng trọng.

Bích Lân hình xăm nơi cánh tay trái, nay đã lan đến phần vai, từng cơn đau nhức bắt đầu truyền lên não bộ, theo thời gian trôi qua, đau nhức càng lúc càng rõ rệt hơn rất nhiều. Chẳng trách lúc nãy hắn có một dự cảm không lành, cho nên mới vội vội vàng vàng trở về phòng kiểm chứng.

Con mẹ nó. Bích Lân kịch độc tốc độ lây lan không phải quá nhanh hay sao, chỉ mới một tháng mà đã lan từ cánh tay lên tới bả vai, như vậy chưa tới một năm chắc chắn người sẽ hoàn toàn bị Bích Lân hình xăm phủ kín. Mà khi đó, sinh mệnh của hắn cũng sẽ như đèn treo trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.

Thở dài một cái, Vân Chính Thiên đem trường bào quấn tạm lên vai, hắn cứ như vậy lên giường ngồi xếp bằng, một cỗ lành lạnh khí tức nương theo hơi thở của hắn truyền ra.

Ngưng!

Một lớp băng phong xuất hiện, ngay lập tức ngưng kết lại trên cánh tay trái, phủ lên Bích Lân hình xăm. Băng hàn khí tức đem kịch độc Bích Lân kia tạm thời khống chế lại. Cảm thấy đau nhức dần yếu đi, Vân Chính Thiên hai mắt khép lại, trực tiếp tiến vào minh tưởng trạng thái.

Không biết từ khi nào hắn đã sinh ra thói hay dựa dẫm vào các hồn linh, đặc biệt là Tiểu Hùng, nay lại có thêm Tử Anh. Bọn chúng đều là hồn thú cường giả sống lâu năm, kiến thức so với hắn không khác gì thiên soa địa viễn, cho nên Vân Chính Thiên rất hay tìm đến bọn họ mỗi khi có khó khăn.

t r u y e n c u a t u i n e t

Tuy biết cái tính dựa dẫm này là không tốt, nhưng hiện tại hắn cũng không có thời gian lo xa. Nếu như không có cách nào đem Bích Lân kịch độc kìm hãm lại, vậy thì tương lai Tạo Thần công trình coi như phải chấm dứt sớm.

Tiến vào bên trong tinh thần hải, Vân Chính Thiên ngay lập tức nhìn thấy ba đạo bóng hình quen thuộc, lần lượt là Tiểu Hùng, Tiểu Phượng cùng Tử Anh. Vừa trông thấy ba người, nội tâm hắn cũng khẽ giật mình một phen, bởi vì cả ba người bọn họ không biết sao khí tức trên người đều có sự biến hóa rõ ràng.

Tiểu Hùng vẫn một thân gấu mập, hình dáng bề ngoài không có gì thay đổi thế nhưng trên người hắn tỏa ra băng nguyên tố cực kỳ nồng đậm, phản phất giống như chân thực tồn tại Băng Hùng Vương của trước đây vậy.

Tiểu Phượng càng làm hắn kinh ngạc, bề ngoài bao phủ một lớp hỏa sắc chi quang, mà trên người nó hỏa nguyên tố cấp bậc so với lúc trước hùng hậu hơi nhiều, tựa như đã có đột phá dẫn đến tương tự thoát thai hoán cốt tình trạng.

“Tiểu Phượng, chúng ta hỏa nguyên tố cấp bậc, có phải tiến vào trung giai thuần khiết cấp bậc?” Vân Chính Thiên chợt lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy chủ nhân, đã đạt tới trung giai cấp bậc rồi.” Tiểu Phượng há mỏ nói.

“Ừm, hèn gì ta cảm nhận được hừng hực ba động nguyên tố từ ngươi phát ra a.”

Vân Chính Thiên theo quán tính trả lời, hiển nhiên vẫn chưa nhận ra chỗ kỳ lạ. Không đến một giây sau, sắc mặt của bỗng nhiên cứng đơ, đồng tử chính là ngưng tụ lại, lần nữa quay đầu nhìn về phía Tiểu Phượng.

“Có phải ngươi vừa mới trả lời ta?”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.