Khoảng nữa tiếng sau sự cố trần trụi đó.
“Ta đã nói ta không cố ý mà” Vân Chính Thiên khổ sở nói.
Mã Thiên Hoa ngồi đối diện với mục quang giận dữ, hai má đỏ bừng bừng không thèm nhìn lấy hắn một lần. Bên cạnh nàng, Hàn Thanh Chi thì lại tủm tỉm cười, còn đám bằng hữu tốt bụng ngồi bên cạnh thì không ngừng thêm dầu vào lửa.
“Không ngờ ngươi lại như vậy, đúng là đáng đánh” Can Hữu Long thản nhiên nói.
Lương Thế Nhân nghe vậy lập tức gật đầu phụ họa theo “Thiên Hoa, nếu ngươi muốn dạy dỗ hắn, một mình ta thì không đánh lại nhưng chúng ta liên thủ có thể đem hắn đánh cho một trận a”
Tiếu Phong cùng Hoa Quyển Sinh không hẹn mà cười cợt “Không ngờ Vân đội trưởng oai phong lại là người như thế này, thế gian không chuyện gì là không thể”
Vân Chính Thiên hung hăng quét nhìn bọn hắn một lượt, tức giận nói
“Ta là xuất phát từ ý tốt”
Hàn Thanh Chi nghe vậy, không nhịn được ôm bụng cười ha hả “Ca ca, xông vào phòng nữ nhi mà gọi là ý tốt thì ta thua ngươi rồi”
“Ngươi . . . “ Vân Chính Thiên cứng họng, sau đó hắn đứng dậy
“Không nói các ngươi nữa, ta ăn xong rồi, muốn ra ngoài dạo mát một chút”
Dứt lời hắn lập tức quay lưng rời đi, cả đám ngồi lại gương mặt khoái chí, hiếm khi làm Vân Chính Thiên ngượng ngùng như vậy, thật sảng khoái mà.
Đột nhiên Lương Thế Nhân quay sang Mã Thiên Hoa nói
“Thiên Hoa, ngươi còn đợi gì nữa ?”
Mã Thiên Hoa sửng sốt nhìn hắn, sau đó lại nhìn hết mọi người trên bàn, Hàn Thanh Chi bên canh nắm lấy bàn tay của nàng, nói
“Thời cơ đến rồi, Thiên Hoa tỷ, ngươi phải nắm bắt”.
Mã Thiên Hoa nghe vậy chợt hiểu thâm ý của mọi người, mặt nàng lại càng thêm đỏ bửng, tức giận cốc đầu Thanh Chi nói
“Nha đầu này . . . “
Vân Chính Thiên rời khỏi nhà trọ, cũng không biết là đi đâu, thôi thì cứ như lời nói lúc này, đi dạo mát một chút. Đêm nay, thôn nhỏ này cũng ít người qua lại, có vẻ như các tiểu đội đã bắt đầu lựa chọn nhiệm vụ cao cấp, nhất thời ít có người trong một ngày hoàn thành được, vì vậy mà luân phiên biến mất.
Vượt qua Thiên cấp nhiệm vụ chỉ vỏn vẹn một ngày, ngoại trừ chiến thuật hợp lý của hắn, còn có không ít là nhờ vào may mắn.
May mắn ở chỗ, mục tiêu là Vong Yêu, là một loại hồn thú sở hữu hắc ám chi lực, nếu đổi lại là một con Kim Huyết Cực Ma Viên vạn năm, Vân Chính Thiên có mười lá gan cũng không dám xông xáo như vậy.
Năm xưa đối đầu với Ma Viên tám ngàn năm tu vi đã vô cùng khó khăn, mà vạn năm hồn thú so với ngàn năm, chênh lệch chân chính không thê đo đếm được.
Đêm nay không khí có chút lạnh, Vân Chính Thiên trước giờ đều mặc y phục mỏng manh, nhưng nhờ vào hỏa diễm âm ỷ trong cơ thể, miễn cưỡng xem như không sợ lạnh.
Trọng sinh tới nay, những điều hoài bão mong mỏi trong kiếp trước gần như đã hoàn thành.
Hắn muốn có người thân, Vân Lý Tân và Hàn Phi mang cho hắn tình thân gia đình.
Hắn muốn có đồng đôi, Long Thần thành đội ngũ, chính là bằng hữu của hắn.
Hắn muốn có tri kỷ, tuy chưa có chính thức, nhưng Thiên Hoa trong lòng hắn đã để lại dấu ấn không thể phai mờ.
Hắn muốn lần nữa đạp lên hết thảy, có được năng lực bảo vệ ba nguyện vọng tốt đẹp trên, tuy chưa đạt thành như hắn có niềm tin mạnh mẽ, đỉnh phong thế giới này, cho dù có khó khăn cách mấy, hắn sẽ không chùn bước.
Siết chặt bàn tay, Mã Thiên Hoa gương mặt lại xuât hiện trong tâm trí, như bừng tỉnh giữa cơn mê, hắn muốn đi tìm nàng, nói cho nàng biết tình cảm của mình, là thứ mà Kiếm Thần kiếp trước hoàn toàn không có khái niệm.
“Chính Thiên”