“Có hứng thú gia nhập Đường Môn hay không ?”
Vân Chính Thiên ba người không khỏi kinh ngạc khi nghe Tiểu Tâm ngỏ lời mời. Nếu bình thường mà nói, bất kỳ hồn sư nào nghe được lời mời như vậy liền không ý thức mà gật đầu đồng ý. Bất quá Vân Chính Thiên hiện đã gia nhập Truyền Linh Tháp, thực sự không thích hợp tiếp tục gia nhập một cái tông môn.
Mà cơ duyên này, Lương Thế Nhân cùng Hàn Thanh Chi có vẻ thích hợp hơn hắn.
Vân Chính Thiên đại diện lên tiếng:
“Đường Tâm ca, cảm tạ lời mời của ngươi. Bất quá ta hiện tại là Truyền Linh Tháp một thành viên, e rằng không thích hợp gia nhập Đường Môn cho lắm, vậy thì xin nhường lại phần cơ hội này cho đồng đội của ta, có được không ?”
Đường Tâm nghe vậy hơi giật mình một cái, trước đây có bao nhiêu thiên chi kiêu tử muốn gia nhập Đường Môn nhưng không được, vậy mà tên tiểu tử này lại thẳng thừng từ chối. Bất quá hắn cũng không muốn ép uổng một ai, liền quay sang Lương Thế Nhân hai người chờ đợi câu trả lời.
“Chỉ cần các ngươi gật đầu, ta liền đánh điện tới tổng bộ một thoáng, sau này thuận lợi trở về Nhân Vực, liền theo chỉ dẫn tiến hành thủ tục gia nhập a.”
Lương Thế Nhân sắc mặt hơi trầm tư một chút. Gia nhập Đường Môn không nghi ngờ gì là một cái tuyệt đỉnh cơ duyên hiếm có. Đường Môn gốc gác thâm hậu đã truyền thừa ba vạn năm nay, tuy có thăng có trầm nhưng vẫn là một cái tông môn vạn người ngưỡng mộ.
Đường Môn trấn bảo chi môn là bộ Huyền Thiên Bảo Lục, trong đó lại chia ra nhiều bộ tu luyện khác nhau. Nếu nhưng có thể thuận lợi đem Huyền Thiên Bảo Lục toàn bộ luyện thành, thực lực không đại tăng mới là lạ.
Bất quá, Lương Thế Nhân trầm tư hồi lâu rốt cuộc ngẩng đầu lên nói:
“Ta cũng từ chối.”
Đường Tâm nghe vậy một mặt không khỏi kinh ngạc, có chuyện gì với mấy tên tiểu từ này vậy, không phải ai cũng có cơ hội gia nhập Đường Môn đâu a. Vân Chính Thiên lý do từ chối hắn còn hiểu được, thế nhưng Lương Thế Nhân tại sao lại từ chối, hắn thật tò mò.
“Có thể nói cho ta biết tại sao không a.” Đường Tâm hỏi.
Lương Thế Nhân gần như ngay lập tức trả lời:
“Là ta còn lưu luyến sinh hoạt thường ngày a, được cùng đồng bạn tu luyện với nhau, tuy rằng khắc khổ nhưng ta cảm thấy rất vui. Gia nhập một cái siêu cấp tông môn như Đường Môn chưa chắc mang cho ta cảm giác này.”
Lương Thế Nhân kiên định thanh âm không chút do dự thốt lên, siêu cấp tông môn như Đường Môn hội có rất nhiều qui định, với lại Đường Môn còn đang chủ trương lánh đời. Hắn cũng không phải sợ cực mà từ chối, mà vì hắn còn muốn trở thành một phần của truyền kỳ mà Vân Chính Thiên trong tương lai sẽ viết lên.
Vì vậy lời mời này của Đường Tâm, Lương Thế Nhân rốt cuộc từ chối.
Hàn Thanh Chi nghe vậy, cũng cười nói:
“A Nhân đi đâu, ta theo đó a.”
Đường Tâm nghe xong, sắc mặt không biểu lộ bất cứ thái đội nào, gật đầu nói: “Ta tôn trọng quyết định của các ngươi. Sau này gặp lại.”
Dứt lời hắn liền xoay người rời khỏi hang động, để lại ba người bọn hắn, trên mặt không giấu được vẻ tiếu ý nhàn nhạt.
“Thật là đám tiểu tử thú vị.”
Đường Tâm rời đi rồi, sơn cốc trở thành nơi tạm thời lưu trú của bọn hắn.
Kế tục mấy ngày sau đó, Vân Chính Thiên ba người dành phần lớn thời gian tập trung tu luyện hồn lực, đồng thời chờ đợi liên lạc từ binh sĩ quân đoàn hoạt động ngầm trong Thú Vực.
Sơn cốc thảm thực vật vô cùng phong phú, sinh hoạt ba người bọn hắn thập phần thoải mái. Lương Thế Nhân cùng Vân Chính Thiên phụ trách lượm lặt, nấu nướng. Hàn Thanh Chi phụ trách giặt giũ, dọn dẹp. Bọn hắn đều đã từng sinh tồn trong rừng thời gian không ngắn, những việc này chỉ như trở bàn tay mà thôi.
“Ca ca, ngươi hiện tại hồn lực cấp mấy ?” Ăn uống hoàn tất, Hàn Thanh Chi ngồi bên đóm lửa trại, ríu rít hỏi.
Vân Chính Thiên đáp: “Ta khoảng chừng bốn mươi bảy cấp, còn cách một chút liền đạt tới bốn mươi tám cấp a.”
Lương Thế Nhân nghe vậy, hai mắt không khỏi kinh ngạc nhìn Vân Chính Thiên nói:
“Nhanh như vậy đã bốn mươi bảy cấp, ngươi đúng là quái thai.”
Phải biết Vân Chính Thiên từ khi bắt đầu thi đấu đối kháng mới bước vào bốn mươi sáu cấp hồn lực, thế nhưng không lâu sau liền vượt qua bốn mươi bảy cấp, tốc độ như vậy thật quá nhanh. Có lẽ là do áp lực chiến đấu liên tục kích phát tốc độ tăng trưởng nhanh thêm một bậc a.
Vân Chính Thiên trừng mắt nhìn Thế Nhân nói: “Ngươi cũng đâu có chậm hơn ta, năm mươi cấp có lẽ không còn xa nữa.”
Hàn Thanh Chi nhìn thấy hai người bọn hắn mèo khen mèo dài đuôi, nhất thời bĩu môi nói: