Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 340: Chương 340: Tiểu Phượng Tiềm Năng




“Ngươi nói chí phải, ta bình sinh ghét bọn tính toán quá nhiều. Cứ đơn giản cho thanh thản a.”

Tiểu Hùng làm ra vẻ hiểu biết, hùng trảo giơ lên vuốt vuốt cái đầu của mình. Tiểu Phượng ở bên cạnh thì ngáp lên ngáp xuống, liếc qua liếc lại tỏ vẻ khinh thường. Mặc dù Tiểu Phương chưa có nói được nhân ngữ nhưng nó vẻ mặt biểu hiện phi thường phức tạp a.

Thấy vậy Vân Chính Thiên chợt hỏi: “Tiểu Hùng, hồn thú các ngươi tới bao nhiêu tuổi thì bắt đầu nói được nhân ngữ. Nếu Tiểu Phượng cũng biết nói sớm thì ngươi sẽ không cô đơn trong này a.”

Vân d0PlIh59 Chính Thiên rõ biết Tiểu Hùng là một kẻ thích nói nhiều, mà trong tinh thần hải này Tiểu Phượng và Tiểu Hổ lại chưa biết nói, không khỏi làm Tiểu Hùng có chút buồn chán. Dù sao Vân Chính Thiên cũng không thể tiến vào tinh thần hải thường xuyên được.

Tiểu Hùng hiểu ý, cười đáp:

“Mười vạn năm, ít hơn cũng không được bởi vì đó là qui tắc bất di bất dịch rồi. Còn nói về trí tuệ tương đương không kém thì sẽ tùy vào chủng loại và huyết mạch phẩm chất mà xem xét. Tỷ như gia hỏa Tiểu Phượng này, nó bản thể là Phượng Hoàng huyết mạch, so với Băng Hùng huyết mạch của ta thì cao cấp hơn, vì vậy cho dù nó mới đạt tới một vạn năm tu vi nhưng trên thực tế có thể so với phổ thông bốn vạn năm về mặt trí tuệ. Nhưng chắc ngươi cũng biết Tiểu Phượng cũng sẽ không dừng lại ở mức này, trong tương lai chắc chắn sẽ có đại tiến hóa nữa. Luận về huyết mạch thì cả ta và Tiểu Hổ cũng không bì được với nó.”

Vân Chính Thiên cũng gật gù đồng ý:

“Tứ Dực Phượng Hoàng chủng loại này cho dù tại Nhân Vực lớn nhất thư viện cũng không có ghi chép nhiều. Ngươi khi đạt tới vạn năm lại mọc thêm lưỡng cánh, vậy thì đạt tới mười vạn năm chắc lại thêm lưỡng cánh, cuối cùng ngươi sẽ tiến hóa thành Bát Dực Phượng Hoàng. Tiểu Phượng nhỉ?”

“Ó, ó.” Tiểu Phương lắc lắc đầu hót lên, giống như không có đồng ý với điều Vân Chính Thiên vừa nói.

“Làm sao, ta nói sai?” Vân Chính Thiên ngẩn người ra.

Tiểu Hùng bên cạnh ha ha cười:

“Nó nói ngươi vẫn xem thường nó quá. Tứ Dực Phượng Hoàng chảy xuôi trong huyết mạch chính là Chân Phượng, đâu thể dùng khái niệm bình thường mà hình dung. Tứ Dực Phượng Hoàng bình thường tộc nhân, cả đời chỉ biến thân hai lần. Lần đầu là từ hai cánh lên bốn cánh, lần thứ hai là từ bốn cánh lên sáu cánh. Theo nó nói thì sáu cánh cường giả chỉ xuất hiện khi Phượng Hoàng đột phá bình cảnh mười vạn năm.”

“Hả?” Vân Chính Thiên kinh ngạc thốt lên, sau đó chính là ánh mắt khiếp sợ nhìn Tiểu Phượng. Nếu nói như vậy, Tiểu Phượng hiện tại đã đạt tới hình thái cuối cùng mà bộ tộc của nó có thể đạt đến. Thế nhưng nó chỉ mới một vạn năm thôi, sau này không lẽ vẫn còn khả năng tiến hóa.

Tiểu Hùng nói tiếp: “Tiểu Phượng của chúng ta trong Phượng tộc thiên phận không thấp, được xưng tụng là thiên tài vạn năm khó gặp. Nó đời này biến thân tổng cộng đến bốn lần a. Mười vạn năm bình cảnh giống như ngươi nói, nó sẽ trở thành Bát Dực Phượng Hoàng, thế nhưng lần biến thân cuối cùng kia thì phải tùy vào chủ nhân ngươi rồi. Nếu ngươi có thể đạt tới cấp Thần cánh cửa thì Tiểu Phượng mới hoàn thành lần biến thân đó.”

“Khi đó thì sẽ gọi là gì? Thập Dực Phượng Hoàng?” Vân Chính Thiên dáng dấp chờ mong hỏi.

“Không biết.” Tiểu Hùng lắc đầu nói. Tiểu Phượng cũng gật đầu phụ họa.

Cuối cùng một cái cấp độ kia, Tiểu Phượng có thể biến hóa như thế nào, bên trong Phượng tộc cũng chưa từng ghi chép. Vì vậy nếu muốn biết được, chỉ còn một cách là đem Vân Chính Thiên đánh vào Thần cấp mà thôi.

“Không ngờ ngươi tiềm năng lại cao như vậy, chẳng trách năm đó Độc Nhãn Cự Nhân lại muốn ăn thịt ngươi.” Vân Chính Thiên cười nói.

Tiểu Phượng nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt nó sáng quắt lên. Hận ý của nó đối với Độc Nhãn Cự Nhân vô cùng vô tận, nhưng trong cái rủi cũng có cái may, nếu không nhờ vậy bây giờ nó cũng không xuất hiện bên cạnh chủ nhân của mình.

Tiểu Hùng nham hiểm nói: “Tiểu Phượng bảo sau này nếu gặp lại Độc Nhãn Cự Nhân bộ tộc, cho nó phát tiết một chút.”

Vân Chính Thiên sảng khoái cười đáp ứng.

“Còn ngươi thì sao Tiểu Hùng, có biến thân được nữa không?” Vân Chính Thiên liếc mắt nhìn sang, ngữ điệu có vẻ trêu chọc.

Tiểu Hùng hừ lạnh: “Bổn đại gia đã là tối cường cấp độ rồi. Ngươi còn muốn ta biến thành cái gì, gấu hai đầu chắc. Hừm, nói đi cũng nói lại, Tiểu Phượng tuy tiềm năng cao, Tiểu Hổ đang ngủ say kia cũng không thấp đâu nha.”

“Tiểu Hổ cũng biết biến thân?” Vân Chính Thiên lúc này đã không giấu được sự kinh hỷ của mình. Hồn linh của hắn tuy đa phần đều là ngoài ý muốn tiếp nhận, nhưng không thể nghi ngờ mỗi cái đều thực lực siêu cường. Tuyệt đối là những trợ thủ cực kỳ đắc lực.

Tiểu Hùng hơi rầu rĩ nói:

“Tiểu Hổ bây giờ đã thoát ly hồn lực, tiếp nhận hắc lực tu luyện phạm trù rồi. Mà hắc lực này chính là ma lực tới từ Ma Giới kia, khả năng mang tới dị biến tỷ lệ không thấp. Nhưng ngươi yên tâm, theo ta phán đoán thì sẽ là tốt dị biến, chỉ là không biết phải cần uẩn dưỡng bao lâu mà thôi. Ngươi mau mau kiếm về nhiều Tà Hồn Đan, cho Tiểu Hổ nuốt vào bồi bổ nguyên khí bị thương, giúp nó nhanh nhanh hồi phục. Bất quá, hiệu quả nhất vẫn là tìm thêm hai cái hồn hoàn cho Hồn Kiếm võ hồn đi.”

Nhắc tới chuyện này, vẫn là gần nhất mấy ngày qua đau đầu nhất sự tình. Theo cường độ thân thể cùng phẩm chất hắc lực trong cơ thể Vân Chính Thiên, hồn hoàn sau này cực hạn niên đại tuyệt không thấp hơn năm vạn năm. Thế nhưng trong Lưỡi Quỷ này tìm đỏ mắt cũng không ra đứa nào cao hơn ba vạn năm. Chỉ có một mình Tử Anh là mười vạn năm tồn tại mà thôi.

Đúng rồi! Là Tử Anh.

Vân Chính Thiên quay đầu nhìn sang Tiểu Hùng, cũng thấy Tiểu Hùng ánh mắt sáng lên nhìn hắn. Bọn chúng thế mà có cùng một suy nghĩ cực kỳ ngu ngốc, đó là muốn Tử Anh trở thành hồn hoàn của mình.

“Khụ, khụ. Chuyện này quên đi, hắn là mười vạn năm tồn tại đó. Chưa kể việc đánh giết hắn là không thể làm được rồi. Mà cơ thể ta cũng không chắc chịu được khủng bố năng lượng từ mười vạn năm hồn hoàn mang lại đâu.”

Vân Chính Thiên xua tay nói. Bất quá Tiểu Hùng vẫn có vẻ suy tư, xem chừng chưa bỏ qua cho ý định táo tợn này.

Tiểu Hùng nói:

“Tử Anh sau khi bị ngươi chọc giận, kế ly gián thành công chắc chắn sẽ tìm La Hổ phát tiết. Ngươi vẫn còn giữ huy chương chứ, gọi về cho La Hổ thông báo tình hình đi. Ta nghĩ trò vui chẳng bị xảy ra rồi a.”

“Được.”

Trở về hiện tại, Vân Chính Thiên làm theo lời Tiểu Hùng, hắn lấy ra huy chương lam cấp chiến sĩ Tà Hồn Điện của mình. Mấy ngày qua huy chương liên tục truyền tới tín hiệu nhưng Vân Chính Thiên một mực hôn mê không biết. Hôm nay lấy ra mới thấy rất nhiều tín hiệu từ La Hổ gọi tới.

Lo lắng cho ta? Được, vậy thì ta cấp cho ngươi một số tin tức sốt dẻo vậy.

“Tíc, tíc.”

“Quỷ Kiếm? Có phải ngươi không? Ngươi đang ở đâu?”

Đầu dây bên kia truyền tới thanh âm La Hổ vừa mừng vừa lo lắng.

Vân Chính Thiên lại giả bộ yếu ớt thanh âm, nói:

“La đại nhân... Ta, ta muốn không xong rồi. Hiện đang bị Tử Anh tiền bối bắt giữ, hắn nói muốn đoạt lại ta. Ngươi mau tới đây đi, ta đánh không lại hắn, hắn... Tút tút tút.”

Nói xong một câu, liền cắt đứt liên lạc. Chuyên này không nghi ngờ làm cho La Hổ như có lửa đốt đít. Nói chuyện xong chắc chắn hắn sẽ điên cuồng phóng ra bên ngoài đi tìm Vân Chính Thiên. Mà một khi oan gia gặp nhau, đại chiến chắc chắn sẽ xảy ra. Cho dù ai là người thắng thì đối với Khởi Minh vẫn mang tới vô vàng chỗ tốt.

La Hổ còn chưa tìm ra vị trí đình viện Vân Chính Thiên bị bắt thì Tử Anh đã sớm quay trở lại. Mang theo gương mặt không thể phẫn nộ hơn, Tử Anh giải khai phong ấn đình viện, lạnh tanh nói:

“Ngươi đi theo ta.”

Vân Chính Thiên vẻ mặt nghi ngờ, vẫn ngồi yên một chỗ hỏi:

“Đi đâu? Ngươi tự nhiên giam giữ như vậy, ta rất không hài lòng.”

“Không hài lòng con mẹ ngươi, tiểu tử đừng lắm mồm nữa, ta nói đi liền đi.”

Vừa dứt lời, Tử Anh một trảo đã chụp tới, ý đồ muốn dùng vũ lực ép Vân Chính Thiên hành động theo ý của hắn.

Vân Chính Thiên cũng không có trì hoãn nữa, Linh Hồn Kiếm lập tức tế ra, đem Tử Anh trảo cản lại.

“Khanh——.”

Giòn tan tiếng kim loại va chạm vang lên, Vân Chính Thiên chính bị một trảo này đánh bay ra bên ngoài, đình viện cũng vì vậy mà bị đục ra một cái lỗ to tướng.

Trảo vừa rồi là tùy ý Tử Anh phát động, thế nhưng lực lượng của hai mươi vạn năm hung thú là không phải thứ Vân Chính Thiên hiện tại có khả năng chống đỡ. Hai bàn tay tê rần lên, Vân Chính Thiên vừa đạp xuống đất, trong mắt không có nữa điểm do dự, xoay đầu liền chạy.

“Ngươi chạy thoát khỏi tay ta hay không? Ngoan ngoãn nghe theo đi, ta chỉ là dẫn ngươi tới một chỗ an toàn hơn thôi.”

Tử Anh tử sắc trường bào đột nhiên phiêu diêu trong gió, hắn khẽ nhắm mắt lại, tức thì một cỗ vô hình tinh thần lực hướng Vân Chính Thiên đang bỏ chạy trùng kích mà tới.

Tinh thần xung kích rơi vào trên người, Vân Chính Thiên khẽ rên lên một tiếng, đầu óc ngay lập tức choáng váng. Bất quá hắn dù sao cũng là Linh Uyên cảnh cao giai tinh thần lực tồn tại, miễn cưỡng chống đỡ thời gian ngắn vẫn làm được. Dù sao Tử Anh cũng không phải đang giết hắn, mà chỉ muốn khống chế hắn.

“Hừm, thật là ngoan cố tiểu tử. Đừng trách ta nặng tay a.”

Tử Anh rít lạnh một tiếng, thân thể không khác gì tử sắc lưu quang phóng tới, ngắn ngủi vài giây đã thu hẹp khoảng cách lẫn nhau. Ma trảo lại đánh ra, nhắm vào sau gáy của Vân Chính Thiên.

Tại thời khắc Tử Anh còn đang nghĩ một chụp đánh ngất tiểu tử thối này, thì bất thình lình một màn ngoài dự tính xảy ra.

Vân Chính Thiên bỗng nhiên ngã nhào tới trước, thuận thế lộn thêm một vòng, để trảo của Tử Anh chụp vào hư không. Một khắc sau, Vân Chính Thiên cánh tay trái bỗng nhiên giơ lên, chụp vào cánh tay của Tử Anh.

Bích Lân hình xăm vào lúc này không rõ tại sao đột nhiên sáng lấp lánh, hình xà hoa văn như có sinh cơ thoáng vặn vẹo cả lên. Sau đó một luồng âm khí màu xanh lục cứ thế theo cánh tay Vân Chính Thiên truyền sang tay của Tử Anh.

“Á!” Tử Anh rốt cuộc phát hiện gia hỏa này định làm cái gì, hắn lập tức vận sức thoát khỏi trảo của Vân Chính Thiên, cấp tốc trở lui lại phía sau mười mét. Bất quá âm khí xanh lục kia cũng đã kịp dính vào tay hắn. Tử Anh vội vàng vung vẩy, một tia âm khí xanh lục nhân cơ hội này dính vào gương mặt anh tuấn của hắn.

Xì xèo!

Chỉ thấy Tử Anh thân ảnh thoáng vặn vẹo lên, thân thể nam nhân thon dài không khác gì một tấm màn che bị kéo tụt xuống. Để lộ thân phận thật của Tử Anh ở bên trong. Mà chính mắt Vân Chính Thiên nhìn thấy một màn này còn không tin vào mắt mình nữa.

Tử Anh, vậy mà là nữ tính. Hơn nữa còn lại là một vị tuyệt sắc mỹ nhân với mái tóc tím dài quấn lọn, nàng mặc một bộ áo quần bằng lụa mỏng màu tím nhạt ôm sát thân, phần trên để lộ đôi vai trần gợi cảm và bộ ngực đầy đặn. Đôi chân trắng nõn thẳng tắp thon thả, kết hợp với những đường cong tuyệt mỹ, lồi lõm như có lập trình trước.

Vân Chính Thiên lúc này đã tròn xoe mắt, mà Tử Anh cũng đã phát hiện ra vấn đề của mình.

Nàng hàm răng trắng tinh khẽ cắn lấy bờ môi đỏ mộng nước, trong mắt có hàn quang luân chuyển. Tử Anh nổi giận quát lên:

“VÂN! CHÍNH! THIÊN!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.