Nơi này cách xa phạm vi xảy ra đại chiến Thiên Phong lúc nãy, chỉ thấy ở trong màn đêm tối, lẻ loi một đạo hắc vụ như đường tơ kẻ tóc lướt nhanh, nơi nó đi qua lưu lại trong không khí một vệt lục sắc quang thải mờ nhạt.
Đột nhiên không một điềm báo trước, đạo hắc vụ này chợt đình chỉ di chuyển, sau đó tại không trung chậm rãi ngưng hình lại. Một cái hắc y nhân thân ảnh rơi xuống, đứng ở trên mặt đất, đầu hơi ngoảnh lại, khí thế âm trầm huyền bí.
Người này, chính là Hãm Thi, vị thứ hai bạch cấp dũng sĩ trong đơn vị tác chiến tà hồn sư vừa tham gia Thiên Phong chi chiến. Sau khi thua trận mạnh ai nấy chạy, thân ai nấy lo, dùng hết sức bình sinh mở ra một cái sinh lộ chạy tới lúc này mới không hiểu sao quỉ dị dừng chân lại.
Bốn phía một mảnh tịch mịch không gian, trong rừng tiếng chim hót cũng không có vang lên, tiếng xột soạt của thực vật khẽ khinh động trong gió cũng không còn tồn tại. Nếu nói hắn rơi vào một cái huyễn thuật trận của pháp trận sư kia bố trí ra, không lý gì bây giờ mới phát giác được. Hãm Thi dù sao cũng đạt tới Hồn Đế cấp bậc, khả năng nhạy cảm với sự biến hóa của môi trường xung quanh không hề thấp. Vậy mà bây giờ mới biết bản thân rơi vào huyễn cảnh được một lúc, hắn không khỏi khẩn trương lên.
“Nếu là thế ngoại cao nhân đã đến thì xin hiện thân, cũng không cần đối với ta lén la lén lút như vậy.”
Hãm Thi trầm giọng nói, ngữ điệu không chút lỗ mãng. Dưới tình huống không biết đối phương là ai, cẩn trọng trong lời nói biết đâu cứu được hắn một mạng. Hãm Thi có thể tu luyện tới tầng thứ này, chung qui vẫn không phải một kẻ ngu toàn diện.
“Ha ha ha. Khen cho câu thế ngoại cao nhân. Bất quá, ta chỉ là kẻ đi ngang qua mà thôi.”
Một đạo thâm thúy thanh âm từ trên không vọng xuống đem Hãm Thi dọa giật cả mình. Hắn vội vàng đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy ở trên đó không biết từ bao giờ huyền phù một đạo thân ảnh thon dài. Người này dựa theo diện mạo mà nói, có lẽ là một cái anh tuấn nam tử, thân mặc trường bào trắng muốt, chỉ có điều hắn bây giờ mũ trùm kín mặt, chỉ để lọt ra một vài lọn tóc màu bạch kim dài, khẽ lất phất trong gió.
Hãm Thi gần như ngay lập tức trong đầu bay lên một cái hình ảnh gương mặt quen thuộc, là của tên Quỷ Kiếm đáng ghét kia. Thế nhưng hắn nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, bởi vì Quỷ Kiếm khí tức thập phần tà ác, mà người trước mặt hắn bây giờ tỏa ra quang minh chính khí, uy phong lẫm lẫm, tuyệt đối không thể là tà hồn sư được.
Sau lưng hắn còn có bốn cái cánh màu trắng tinh nhẹ vũ động tỏa ra nhẹ dịu ánh hào quang, nếu nhìn thoáng qua còn tưởng là thần thánh thiên sứ gia tộc hàng lâm ám sát Hãm Thi hắn. Thế nhưng, người này bốn cánh, so với thiên sứ chi dực lại chân thực hơn rất nhiều, dĩ nhiên không phải do võ hồn ngưng hóa mà thành, mà là chân chính đôi cánh băng xương bằng thịt.
‘Ngoại phụ hồn cốt dực loại’ mấy chữ này thiếu một chút bật ra khỏi miệng Hãm Thi, hắn bây giờ trong lòng tràn ngập kinh hãi. Vị này không biết từ đâu mà tới, sở hữu bậc này khí thế lại ngang nhiên chặn hắn lại chắc chắn không có ý tốt.
“Ngươi đến là để giết ta?” Hãm Thi thu liễm lại tâm tình, ngước lên nhìn người giống như thánh nhân hàng lâm, chậm rãi nói.
Bạch y thánh nhân kia cười nhạt nói:
“Câu hỏi ngu xuẩn này vậy mà vẫn thốt ra được. Không lẽ ngươi không cảm nhận được quang minh chính khí của ta, đối với tà hồn sư như ngươi chính là trời sinh kẻ thù.”
Kỳ âm vừa rơi xuống, trên tay hắn đã xuất hiện một thanh cự kiếm màu bạc dài đến một mét tám, từng đường nét hoa văn ánh kim trải dài từ mũi kiếm nổi bậc hơn bao giờ hết, ngay cả viên ngọc màu đỏ kia càng tỏa ra thâm thúy hồng sắc hào quang.
Kể từ khi Tiểu Phượng thăng linh thành công tiến vào vạn năm cấp bậc, năng lực của nó trực tiếp ảnh hưởng lớn đến uy lực của Hỏa Phượng Kiếm và Quang Minh Thánh Kiếm. Hiện tại hai thành kiếm này, phần tiếp giáp giữa thân kiếm và chuôi kiếm chính là bốn cái cánh phượng, chỉ khác nhau màu sắc mà thôi.
Quang Minh Thánh Kiếm nắm ở trên tay, Thánh Phượng Dực ở sau lưng vũ động, nhìn Vân Chính Thiên không khác gì một cái chiến sĩ xuất thân từ thần thành thiên sứ gia tộc trú tại Thú Vực a.
Ngay tại thời khắc Vân Chính Thiên tế ra Quang Minh Thánh Kiếm, ánh mắt Hãm Thi bên dưới đã dại ra bảy phần, trong lòng chiến ý đột nhiên bốc hơi toàn bộ. Hắn cảm nhận được quang minh chi lực từ người trên kia mãnh liệt phóng ra, đang phô thiên cái địa nuốt chửng toàn bộ tà hồn lực trong không khí.
Tà hồn sư không có tà hồn lực hậu thuẫn, thực lực giảm xuống tối thiểu hai thành. Cộng thêm việc Hãm Thi đại chiến lúc nãy tiêu hao không nhỏ, cho nên có thể nói nếu bây giờ giao chiến chắc chắn rơi vào hạ phong.
Nháy mắt làm ra quyết định, Hãm Thi hạ giọng nói:
“Đại nhân, mặc dù quang minh cùng hắc ám là lưỡng lập, bất quá chúng ta vốn không thù không oán, ta cũng không phải thực sự muốn trở thành tà hồn sư, chỉ vì cuộc sống đẩy đưa mà thôi, nếu như ngươi cho ta cơ hội, ta hạ quyết tâm quay đầu hướng thiện.”
Hãm Thi vẫn không hề hay biết kẻ đang hù dọa hắn lúc này là Quỷ Kiếm hắn thầm căm ghét, không chỉ ngoại hình biến đổi, mà khí chất cũng biến đổi cho nên Vân Chính Thiên hoàn toàn có thể ở trước mặt Hãm Thi không cần khách khí.
“Ngươi tội ác ngập trời, không hối cải mà vẫn còn muốn gạt lão tử ta? Tà hồn sư nào cũng quyết chí hướng thiện, vậy thì Tà Đế cấp độ đại ma đầu đó sẽ không tồn tại rồi.”
Hãm Thi nghe một câu này, rốt cuộc hắn sắc mặt thay đổi. Ngươi có thể nhục mạ ta, vì tính mạng ta cam chịu nhún nhường, thậm chí để ngươi chửi mắng một trận cũng được, mặt mũi đối với tà hồn sư là không cần thiết. Nhưng ngươi một khi đã thóa mạ chủ thượng của ta, vậy thì đó lại là một chuyện khác.
Tà Đế trong lòng mỗi tà hồn sư, tựa như tà ma chi tổ, là thứ nhất định không được để người khác lăng nhục. Cho dù Hãm Thi lúc nãy nhượng bộ bao nhiêu, bây giờ hắn ánh mắt bi phẫn bấy nhiêu.
“Khốn nạn, dám xúc phạm ta chủ thượng. Chủ thượng thần thông quảng đại, ngươi ở đây xúc phạm hắn, tất cả đều bị hắn nghe rõ từng chữ một. Có hắn vì ta báo thù, vậy thì để ta liều mạng với ngươi.”
Hãm Thi rống giận hét lên, lục sắc quang mang trên thân thể hắn tỏa ra phi thường mãnh liệt, so với khi chiến đấu với Giang Tiểu Phi còn mạnh hơn gấp bội. Tâm tình biến hóa, chiến lực cũng tăng lên, chuyện này Vân Chính Thiên chỉ có nghe qua chứ chưa tận mắt nhìn thấy.
Bao lão có một lần đã nhắc qua, trên thế giới này loại lực lượng đứng đầu hết thảy, không phải nguyên tố chi lực, cũng không phải thao túng linh hồn chi lực, mà đó chính là tín ngưỡng chi lực.
Lần đầu chính mắt nhìn thấy tín ngưỡng chi lực tồn tại trên người một thành viên Tà Hồn Điện, Vân Chính Thiên đối với Tà Đế vô cùng kiêng kỵ. Kẻ này, rất có khả năng ở trong tương lai, đột phá xiềng xích giới hạn trên Đấu La đại lục, phi thăng đến cấp độ cao hơn tinh cầu. Mà nơi hắn hướng đến, dĩ nhiên không phải Thần Giới, chỉ còn có thể là Ma Giới.
Vì tương lai nhiệm vụ Ngạo Thần Châu tiền bối, cũng như Kiếm Si tiền bối giao phó để lại, hắn vào thời khắc này đặt xuống quyết tâm đem Tà Đế trừ khử, vì đại chiến Thần Ma kia mà giảm bớt một vị Ma Thần.
Huyền phù ở trên không trung, Vân Chính Thiên ánh mắt lẳng lặng quan sát Hãm Thi biến hóa, sau đó khẽ lắc đầu:
“Các ngươi bị Tà Đế tẩy não quá nặng, đã vô phương cứu chữa. Loại tâm tình biến hóa đề thăng tu vi này, chính là một con dao hai lưỡi. Ta không biết ở trong tổ chức các ngươi bị hắn tiêm nhiễm cái gì, nhưng một khi sử dụng loại này tín ngưỡng chi lực, đánh đổi lại vô cùng thảm trọng.”
Nâng Quang Minh Thánh Kiếm bằng hai tay, Vân Chính Thiên hướng mũi kiếm thẳng lên trời, thanh âm trầm thấp vang vọng cõi thiên địa:
“Tà Đế mà ngươi tôn làm chủ thượng kia, nếu như hắn thần thông quảng đại thật sự, sẽ không để một con chiên ngoan đạo như ngươi chết dưới tay ta. Hắn đã không có bậc này năng lực cứu thế, vậy thì ta sẽ hỏi tội của hắn sau. Còn ngươi bây giờ, giờ chết đã điểm.”
Hãm Thi nghiến răng nghiến lợi, lời của Vân Chính Thiên bây giờ đã không còn lọt vào tai hắn nữa. Hắn phản phất như hóa thành một đầu hồn thú, triệt để đánh mất đi lý trí của mình. Lục sắc quang mang kia hóa thành hình ảnh một con cự long, mà loại này cự long chính là Độc Long hình thái.
Toàn bộ độc tính trên người Hãm Thi bây giờ toàn bộ đều rút ra, quán chú vào Độc Long kia. Độc Long hư ảnh cấp tốc phóng to, kéo theo một trận kịch liệt rung chuyển, mặt đất dưới chân Hãm Thi trực tiếp nứt toát ra một cái vực sâu.
Từ bên trong đó truyền ra vô tận tiếng sinh linh gào hét, sau đó từng đầu oán linh phá phong mà ra, vô tận oán niệm chi lực hình thành thêm một cái hư ảnh cự long, dâng hiến một màu hắc sắc cự long.
Vân Chính Thiên ở trên không trung ngưng tụ quang minh chi lực truyền vào Thánh Kiếm, hắn cũng nhìn thấy Hãm Thi ở bên dưới bày ra chung cực thủ đoạn.
Độc Long kia chính là toàn bộ độc tính tạo thành, mà Hắc Long kia rõ ràng là linh hồn bị Hãm Thi qua vô số năm luyện hóa thành oán linh.
“Đến đây mà thưởng thức đệ nhất chiến kỹ của ta, Song Ma Long Ảnh.”
Còn lai một chút lý trí, Hãm Thi ngửa mặt lên trời gầm lớn, đồng tử của hắn hoàn toàn hóa thành một màu trắng dã, bên trong đó lại tràn ngập tơ máu màu đen. Vì rút ra quá nhiều sức lực cùng với mượn lấy tín ngưỡng chi lực phát động thế công, thân thể hắn bây giờ giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung, từng sợi gân máu nổi lên quằn quại vô cùng ghê rợn.
Hắn đã xác định một điều, cho dù hôm nay có chết, hắn cũng muốn đem tên kia kéo theo, hoặc chí ít tạo thành tổn thương vĩnh viễn đến cuối đời.
Vân Chính Thiên ánh mắt trở nên nghiêm túc, sau lưng hắn đột nhiên có quang ảnh phượng hoàng hiện ra. Chỉ thấy quang ảnh phượng hoàng này giang rộng sáu cánh, tức thì quang minh chi lực bộc phát một cỗ cường hãn lực lượng. Hiệu ứng này là đến từ đệ tứ hồn kỹ Chân Phượng Thiên Mệnh.
Vân Chính Thiên vậy mà cảm thấy một tia uy hiếp từ Song Ma Long Ảnh của Hãm Thi bên dưới, không thể không triển khai toàn lực.
Hay cho một cái tín ngưỡng chi lực, bằng vào loại thần kỳ lực lượng này, dĩ nhiên san bằng cách biệt của Vân Chính Thiên và Hãm Thi. Bất quá Vân Chính Thiên biết rõ, bản thân Hãm Thi tôn sùng Tà Đế, được Tà Đế ban cho phương pháp thôi động tín ngưỡng chi lực của hắn. Trong thời gian ngắn có thể giúp bản thân đề thăng chiến lực, nhưng hậu quả tin chắc vô cùng thảm liệt, có thể đến mức hình thần câu diệt, vĩnh bất siêu sinh trình độ.
Đây không khác gì đánh bom tự sát a. Chỉ dùng được một lần, không thể tái sử dụng lần hai.
Vù!
Đồng tử như quang hoàn sáng lên, Vân Chính Thiên đem Quang Minh Thánh Kiếm trở đầu, dùng hai tay mạnh mẽ đâm xuống. Tức thì tại không trung tách ra một cái khe hở, từ chính giữa khe hở đó chui ra một thanh màu bạc không lồ kiếm ảnh, hình dáng đồng dạng với Quang Minh Thánh Kiếm trên tay hắn.
Đông!
Bàng bạc quang minh chi lực đem một vùng rừng rậm rộng lớn phát sáng lên, giống như mặt trời ló dạng một loại. Màu bạc kiếm ảnh kia dài tới trăm mét, vừa hoàn toàn ngưng hình liền hóa thành một vòng hào quang, từ trên trời giáng xuống, cuối cùng trực tiếp bắn vào vị trí Song Long Ma Ảnh của Hãm Thi.
Hãm Thi thần sắc hãi hùng, hắn không còn cách nào khác ngoài tiếp tục đối kháng, hai bàn tay vung lên, hai đầu cự long cũng hóa thành hai đạo lưu quang bắn lên tận trời, nhìn qua không khác gì kình thiên trụ, hung hăng đón lấy khổng lồ kiếm ảnh kia.
Oành!
Va chạm vừa diễn ra, vô số ngọn núi lớn nhỏ gần đó ầm ầm sụp đổ, đại địa nứt toát ra không đếm xuể hố sâu. Kinh khủng sóng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường tàn sát bừa bãi mà ra, những nơi nó đi qua đều đem từng gốc cổ thụ nhổ bậc lên, thực vật trực tiếp hóa thành bột phấn.
Từ phương xa nhìn lại, bầu trời cùng mặt đất chia ra hai phần riêng biệt. Phía trên tràn ngập ánh kim màu sắc, phía dưới là một vùng hỗn hợp lục hắc quang mang. Va chạm được một lúc, thời gian trôi qua mọi thứ dần dần lắng lại. Tại vị trí Hãm Thi đứng lúc trước đã có thêm một cái vực sâu không thấy đáy, mà vết nứt này hình dạng không khác gì bị một thanh thần kiếm từ trên trời giáng xuống, mạnh mẽ đâm xuyên qua.
Vân Chính Thiên gương mặt có chút tái nhợt, chầm chậm đáp xuống, đến khi nhìn vào hố sâu vạn trượng kia, hắn nghe rõ một loại tựa như ma quỉ thanh âm vọng lại:
“Tà Đế vĩnh sinh bất diệt, Tà Điện zElvbR7 chí tôn vĩnh hằng.”
Vân Chính Thiên khẽ giật mình, hắn tập trung nhãn lực nhìn xuống chỗ sâu nhất, liền thấy Hãm Thi thân ảnh đứng dó, thân thể hắn lúc này toàn một màu xám trắng, sinh mệnh chi lực trên người đã hoàn toàn biến mất. Hắn biết, Hãm Thi là đang trong trạng thái hồi quang phản chiếu.
Câu lúc nãy cũng là do hắn nói ra, chính là câu cửa miệng của hết thảy tà hồn sư Tà Hồn Điện.
Hãm Thi ngước đầu nhìn lên, khẽ bật cười:
“Ta đoán không sai, ta dĩ nhiên không có sai. Ngươi chắc chắn thuộc lòng câu này, cho nên vừa nãy mới giật mình kinh ngạc. Ta nói có đúng không? Quỷ Kiếm.”
Vân Chính Thiên không đáp, mà lại dùng hành động để chứng minh. Một thân bạch y trang phục hóa thành một màu đen, tóc dài bạch kim cũng trở lại hắc sắc. Cởi bỏ mũ trùm đầu, Quỷ Kiếm ngạo nghễ nhìn xuống bại tướng Hãm Thi, cười nhạt nói:
“Ngươi không có sai, chỉ là quá trễ rồi.”
“Ừm.” Hãm Thi gương mặt thỏa mãn, trong thời khắc này hắn không còn bất cứ năng lực làm cái gì nữa. Đối với việc Vân Chính Thiên thành toàn cho nghi vấn bấy lâu trong lòng, hắn đã cực kỳ mãn nguyện.
Thân thể Hãm Thi tan ra, không khác gì tro bụi rơi xuống, hòa chung với đất cát bên dưới vực. Âu cũng là trả giá cho những tội nghiệt mà Hãm Thi đã làm lúc còn sống, rốt cuộc đến chết thi cốt vô tồn.
Vân Chính Thiên yên lặng một vài giây, sau đó kéo lên mình mũ trùm đầu, thân ảnh hư huyễn, lại biến mất trong màn đêm vô tận. Hắn biết bây giờ, trận chiến với tà hồn sư, mới chân chính bắt đầu.