Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 90: Chương 90: Toàn Diện Trở Mặt




Lão Tà cùng đám Tà hồn sư nghe Vân Chính Thiên quát lên, trong lòng không khỏi tức giận. Nếu như nói lúc trước lão còn có ý định tha cho Vân Chính Thiên một con đường sống thì hiện tại hoàn toàn mất sạch.

Tiểu tử này tuổi còn nhỏ, thực lực không thấp lại có tâm cơ thủ lạt như vậy, chỉ sợ rằng trong tương lại sẽ trở thành một cái đại địch, tôt hơn vẫn là giết nó ngay còn trong trứng để tránh hậu họa về sau.

Nhưng trước tiên vẫn cần lấy được tấm bản đồ đã, cho nên vẫn phải nhân nhượng hắn một chút. Lão Tà không hổ là cá sấu giang hồ, đối với tình hình phán đoán vô cùng chuẩn xác. Nhận định không thể nói cứng được lập tức mềm mỏng ra.

“Vân Chính Thiên, ta đồng ý với lời của ngươi”

Dứt lời, áo bào Lão Tà phất lên, một cái hắc dộng đen ngòm xuất hiện giữa trời. Vân Chính Thiên hai mắt chăm chú quan sát, bên trong cảm nhận được không gian thuộc tính vô cùng cường đại. Lão Tà này lại là một vị chưởng khống không gian thuộc tính, thật không thể xem thường.

Từ bên trong hắc động không gian đó, Lão Tà tay trái lần nữa vung lên, tức thì hai cái thân ảnh một nam một nữ đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó rớt từ trên cao xuống.

Vân Chính Thiên vừa nhìn thấy, hắn thất thanh la lên

“CHA ! MẸ ! “

Một cước mạnh mẽ đạp lên không, dang tay ôm lấy hai thân ảnh tiều tụy này, trong lòng hắn muốn khóc thét lên. Vân Lý Tân cùng Hàn Phi bị Tà hồn sư bắt đi, đã không phải mới một hai tháng mà đã khá lâu rồi. Bọn họ vốn chỉ là người bình thường, tiếp xúc với Tà hồn sư lâu như vậy sinh khí đã bị hao tổn gần hết, gương mặt trắng bệch vô cùng thiếu sức sống. Vân Chính Thiên nhìn thấy không khỏi đau lòng.

Đáp xuống đất, Vân Chính Thiên để hai người nằm ở trên đùi, Lương Thế Nhân cũng tiến lại giúp đỡ, hắn từ trong giới chỉ lấy ra một viên đan dược có tác dụng bồi bổ khí huyết, trực tiếp đưa cho hai người họ phục dụng.

Một lát sau Hàn Phi cùng Vân Lý Tân đã có khởi sắc, thần trí đã tỉnh lại đôi chút. Nhưng đôi mắt bọn họ tràn ngập một màu kinh hãi hoảng sợ, xem ra thời gian bị Tà hồn sư bắt đi đã ảnh hưởng đến tâm trí hai người họ ít nhiều.

Lão Tà thấy vậy cười lên rùng rợn

“Bọn họ trở về tịnh dưỡng một thời gian là hết thôi, được rồi bây giờ đến lượt ngươi thực hiện lời hứa, nếu còn dám giở trò, ta cho dù không hoàn thành được nhiệm vụ cũng thề đem các ngươi ngũ mã phân thây, mẹ ngươi sẽ bị bọn thuộc hạ của ta làm nhục cho tới khi chết”

Lão Tà lời nói cay độc khiến Vân Chính Thiên nộ hỏa như muốn bùng phát, thấy vậy Lương Thế Nhân lập tức lên tiếng

“Chính Thiên, bình tĩnh, đưa hai người rời khỏi trước đã rồi tính sau”

Vân Chính Thiên nghe vậy đành kìm nén lửa giận như núi lửa sắp sửa phun trào lại, nghiến răng nhìn Lão Tà một cái, một vệt óng ánh ánh sáng lóe lên bay về phía hắn.

Lão Tà nhanh tay chụp lấy, sau đó hắn áo bào vung lên, tức thì vệt ánh sáng cấp tốc phóng lớn hóa thành một tấm bản đồ khổng lồ. Ở trên đó chằng chịt hình ảnh cùng chữ viết.

Cả đám Tà hồn sư không nhịn được mà cùng tiến lại xem, bọn hắn đối với tâm bản đồ độc nhất vô nhị ở Nhân Vực này tò mò không kém.

Vân Chinh Thiên đám người ở một bên trong lòng thập phần hồi hộp, lỡ như một trong bọn chúng phát hiện được tấm bản đồ này là giả thì sẽ gặp phiền toái rất lớn. May mắn bọn chúng xem xong cũng không có ai ý kiến gì, Lão Tà âm độc nhìn Vân Chính Thiên nói.

“Người cũng đã thả, ngươi còn không mau giải đi phong ấn trong đó”

Vân Chính Thiên nghe vậy cười lạnh

“Để cho bằng hữu của ta dẫn hai người họ đi xa một chút, ta sẽ giải phong ấn ngay cho các ngươi toại nguyện”

Tinh Xà nghe vậy đột nhiên hét lớn

“Lão Tà không được nghe hắn nói, chỉ sợ cha mẹ hắn rời đi an toàn rồi hắn sẽ lập tức giở trò”

Tinh Xà đối với Vân Chính Thiên thực lực tương đối hiểu biết, hắn có một thanh gọi là Quang Minh Thánh Kiếm, uy lực quang minh thuộc tính vô cùng cường hãn, chỉ sợ một lát nếu thực sự Vân Chính Thiên trở mặt, cũng có thể liều mạng thoát đi không chừng.

Đến khi đó không chắc có thể hóa giải đạo phong ấn hay không, xem như công sức đổ biển rồi. Lão Tà suy nghĩ một chút liền trả lời

“Tiểu tử ngươi đừng có quá phận, bọn ta đã nhẫn nhịn rất nhiều rồi, nếu như còn làm trò nữa ta sẽ không nhường ngươi nữa đâu”

Vân Chính Thiên nghe vậy, thấy không ngoài dự đoán, hắn lại nói

“Được rồi như vậy đi, ngươi cử theo vài người đi theo bằng hữu của ta, đến khi nào ta hóa giải phong ấn xong thì coi như giao dịch thành toàn, chúng ta không từ mà biệt, được không ?”

Lão Tà nghe xong sắc mặt thoáng mỉm cười, hắn quay sang nói với tên Tà hồn sư bên trái, người này từ đầu tới giờ đều không có lên tiếng.

“Tiểu Tâm, ngươi dẫn theo hai người đi theo, ở đây để ta lo là được”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.